Thành niên rồi có thể làm rất nhiều chuyện
Hoàng Trạch vừa nghe thấy lời của mẹ anh ta, ngay lập tức cũng trở nên nghiêm túc: “Mẹ, mẹ không biết thật sao, không thì nó lấy đâu ra tiền mà ăn cơm.”
Hoàng Hồng Anh ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng nữa: “Không được, nó ở nhà mình bao nhiêu năm nay, đi làm bên ngoài, thế mà lại không đưa tiền, làm phản rồi!”
“Nó đi làm ở đâu?” Bà ta hỏi.
Hoàng Trạch báo địa chỉ, Hoàng Hồng Anh không ăn cơm nữa, đẩy thẳng cửa phòng Tùy Khâm, đồ đạc bên trong hầu như không hề động đến, chỉ thiếu đồ dùng cá nhân.
Mặt bàn thậm chí đã phủ bụi, có thể thấy đã bao lâu không có ai vào.
Hoàng Trạch thúc giục: “Mẹ, mẹ đi đòi đi, con ủng hộ mẹ!"
Hoàng Hồng Anh: “Con không nói mẹ cũng phải đi!”
Chân muỗi thì cũng là thịt.
Sau bữa tối, Hoàng Hồng Anh đi thẳng đến phố ăn vặt bên ngoài cổng Bắc trường Minh Nghệ.
Tuy đã là cuối đông, nhưng học sinh đang dạo chơi ở bên ngoài vẫn rất đông, trong ánh đèn sáng rực, cửa quán ấy vẫn để đèn.
Mùa đông quán làm ăn bình thường, chủ quán không mời ai, tự mình ngồi ở đó.
Hoàng Hồng Anh vốn muốn đến khóc lóc om sòm đòi tiền lương, thấy chủ quán trông khá đáng sợ, cao lớn thô kệch, “tắt đài”.
Lời đến bên miệng cũng đổi giọng điệu: “Tùy Khâm làm ở đây đúng không?”
Chủ quán liếc nhìn: “Sao vậy?”
Hoàng Hồng Anh nói thẳng: “Tôi đến nhận tiền lương của nó.”
Chủ quán đánh giá trên dưới, Hoàng Hồng Anh nói: “Tôi là bác gái cả của nó, cha mẹ nó mất rồi, nhà tôi nuôi, chẳng phải bây giờ đã là mùa đông, sắp đón Tết rồi sao…”
Về tình hình gia đình của Tùy Khâm, tuy Tùy Khâm chưa bao giờ nói tỉ mỉ, nhưng chủ quán đã thăm dò đại khái, nếu không cũng sẽ không để học sinh cấp 3 ra ngoài làm việc.
Đợt nghỉ hè, quán xiên nướng nhộn nhịp nhất, nên khoản trích phần trăm và lương đều rất cao, Tùy Khâm hầu như sáng sớm mới đi về.
Chủ quán trả lời qua quýt: “Bà là bác gái cả của nó thì liên quan gì đến tôi, nó không làm ở đây, bà tìm nhầm người rồi.”
Hoàng Hồng Anh: “Không thể nào!”
Chủ quán cười: “Tôi là chủ hay bà là chủ? Nói không có thì là không có, đừng có mà đứng đấy nữa, chặn đường ông đây làm ăn!”
Hoàng Hồng Anh trước nay mềm nắn rắn buông, không dám la lối om sòm nữa, nhưng suy nghĩ bà phải lấy tiền lương của Tùy Khâm không hề dừng lại.
Trong suy nghĩ của bà ta, nó ở nhà mình, thì tiền đó chính là tiền của nhà mình, cũng nên giống như cha mẹ nó, chết rồi, thì đồ đạc sẽ là của mình.
-
“Không ở cùng nhau, nhỏ tiếng xíu.”
Lâm Bạch Du bịt miệng Tần Bắc Bắc lại: “Là ở nhà đối diện.”
Mắt cáo của Tần Bắc Bắc cong lên: “Nhà đối diện với ở cùng nhau có gì khác nhau à? Chẳng phải là một cánh cửa sao thôi sao, ở cùng nhau hai căn phòng thì cũng là một cánh cửa.”
Lâm Bạch Du: “Cậu suy luận vô lí.”
Tần Bắc Bắc: “Nói thật.”
Lâm Bạch Du phản bác: “Cách mấy cánh cửa liền.”
Tần Bắc Bắc phát ra giọng điệu “Ồ~”, làm Lâm Bạch Du mắc cỡ, rồi cô lại nhìn thấy khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cô ấy.
Từ đầu tháng đến nay, số ngày xin nghỉ học của Tần Bắc Bắc trở nên dài hơn, mỗi lần quay lại đi học, đều yếu ớt hơn lần trước.
Một chú cáo nhanh nhẹn như cô ấy cũng có lúc yếu đuối.
Ngày mai bắt đầu thi cuối kì, thi xong sẽ bắt đầu kì nghỉ đông, vì vậy tiết tự học tối nay khá thoải mái, có người đang đọc tiểu thuyết, có người đang chơi điện thoại.
Cũng có người đang nhìn người khác.
“Bắc Bắc, cuối tháng là sắp đến Tết rồi.” Lâm Bạch Du nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Năm sau, chúng ta sẽ tốt nghiệp rồi.”
Tần Bắc Bắc ồ một tiếng, giọng điệu ung dung: “Tốt nghiệp tốt biết mấy, tớ muốn lên đại học, nghe nói đại học thoải mái lắm.”
“Lúc đầu tớ nên đi làm học sinh nghệ thuật, như vậy có thể đi làm minh tinh.
Nhưng mà, làm học sinh nghệ thuật thì lại không gặp được cậu nữa rồi.”
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du biết cô ấy muốn làm minh tinh.
Năm 2014, giới giải trí vẫn được coi là sự tồn tại để con người hướng đến, phim truyền hình phim điện ảnh phát triển mạnh mẽ, đu idol đang hăng say.
Tần Bắc Bắc vê mặt cô, cười rực rỡ nói: “Tần Bắc Bắc tớ đẹp như thế này, nếu không để nhiều người được ngắm nhìn hơn, thì phí lắm.”
Lâm Bạch Du gật đầu như có chuyện ấy thật.
Tần Bắc Bắc hỏi: “Còn cậu, cậu muốn học gì?”
Chủ đề này hiển nhiên nhận được sự theo dõi của bạn học chung quanh, Châu Mạt và bạn cùng bàn cũng tham gia vào chủ đề, nhỏ tiếng bàn luận.
“Tớ muốn học ngoại ngữ.”
“Mẹ tớ bảo tớ sau này đi làm giáo viên, tớ chẳng muốn chút nào.”
Lâm Bạch Du lần đầu tiên nói: “Có lẽ, học Y đi.”
Nói lớn một chút, sau này cứu người.
Nói nhỏ một chút, cô học để cứu Tùy Khâm.
Mỗi một lần bị thương, mỗi một lần bị bệnh của cô, đều sẽ chuyển sang người của Tùy Khâm, cô phải chịu trách nhiệm cho mình, chịu trách nhiệm cho Tùy Khâm.
Những lời nói thì thầm trong lớp sẽ không bao giờ được giấu kín.
Lâm Bạch Du không biết, Tùy Khâm ngồi ở bàn sau cô, nghe rõ mồn một.
“Cô giáo chủ nhiệm đến rồi!”
Một tiếng nói khiến tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, Đào Thư Thuý gõ cửa sau: “Tùy Khâm, em ra đây một chút.”
-
Đến tận lúc còn 10 phút nữa là tan học, Tùy Khâm vẫn chưa quay về.
Lâm Bạch Du đi lấy nước vào bình, đi vút qua văn phòng, trong văn phòng đang bật điều hoà, cửa đang đóng, nhưng cửa sổ là cửa sổ kính.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi mập ngồi bên trong, dẫu chỉ nhìn thấy góc mặt nghiêng, cũng có thể nhìn ra vẻ cay nghiệt.
Tùy Khâm đứng trong văn phòng, nét mặt dửng dưng, giống như đã quen với tình cảnh như thế này từ lâu, cũng giống như không hề để bụng.
Lâm Bạch Du bỗng nhận ra người đó là ai.
Mẹ của Hoàng Trạch.
Vậy nên bác gái cả của Tùy Khâm đến tìm anh? Phát hiện anh chuyển đi rồi à? Nhìn dáng vẻ này, là muốn đưa anh về hay sao?
Lâm Bạch Du suy đoán rất nhiều, nhưng đứng bên ngoài không nghe thấy gì.
Cô khó lắm mới khuyên được Tùy Khâm ra khỏi cái hang hổ sói đó, không thể cho phép bà bác gái cả trên danh nghĩa đó kéo anh về được.
Chính giây phút cô bần thần này, người đàn bà đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, định xòe tay ra đánh, có lẽ nhớ ra vẫn còn người khác, lập tức thu tay về.
Lâm Bạch Du tức chết đi được.
Cô gõ cửa đi vào: “Cô chủ nhiệm ơi.”
Đào Thư Thuý hả một tiếng: “Bạch Du à, em có chuyện gì sao?”
Lâm Bạch Du dạ một tiếng, nhưng không mở miệng nói.
Đào Thư Thuý đang định hỏi, Hoàng Hồng Anh đã không nhịn được từ lâu rồi, từ lúc vào văn phòng đến giờ, miệng thằng oắt con Tùy Khâm chỉ trả lời được mấy chữ.
Đòi tiền?
Không có.
Về nhà?
Không về.
“Tùy Khâm, cha mẹ cháu mất bao nhiêu năm nay, bác nuôi cháu đến bây giờ, cháu bây giờ đã lớn rồi, không nghe lời nữa, lén lút trốn ra ngoài, cháu bảo người bác gái cả như bác phải làm như thế nào, lo lắng sợ hãi à, cháu không thể thông cảm cho bác hay sao?”
Tùy Khâm cong khoé môi cười giễu cợt.
Lâm Bạch Du sửng sốt, biết diễn quá rồi đấy.
Phụ huynh đương nhiên dễ dàng khiến giáo viên thiên vị hơn, Đào Thư Thuý tuy là giáo viên chủ nhiệm, nhưng chỉ biết cha mẹ Tùy Khâm không còn nữa, bởi vì anh không bao giờ nhắc đến ai khác.
“Thông cảm cái gì?” Tùy Khâm bình tĩnh hỏi: “Thông cảm bà không bao giờ nuôi tôi à?”
“Đứa bé này, còn học được thói nói dối rồi! Bác mà không nuôi cháu, cháu còn sống được đến bây giờ à, cháu đã chết đói từ lâu rồi.”
“Chỗ tiền đấy của cháu, đừng bảo là đã mang đi làm chuyện gì không nên làm rồi đấy nhé?”
Lâm Bạch Du không chịu được: “Cậu ấy không nói dối, bác dám thề những gì bác nói là thật không ạ?”
Hoàng Hồng Anh lần đầu tiên thấy Lâm Bạch Du: “Cháu là ai? Liên quan gì đến cháu?”
Lâm Bạch Du định kéo Tùy Khâm đi, kết quả Tùy Khâm lại tiến lên một bước, chắn cô ở đằng sau: “Tất nhiên là liên quan đến cháu, cháu nghe thấy tận tai, bác không cho Tùy Khâm ăn cơm.”
“Còn nữa, buổi tối Tùy Khâm về nhà, cửa nhà bác còn đang khoá, bác đã đối xử tốt với Tùy Khâm bao giờ chưa?”
“Tùy Khâm có thể sống đến bây giờ, là vì cậu ấy vừa đi học vừa kiếm tiền.”
Lâm Bạch Du vén tay áo của Tùy Khâm: “Cổ tay con trai bác có nhỏ như thế này không ạ? Nhìn thấy rõ cả mạch máu không ạ? Đây mà là bác nuôi nấng hẳn hoi à?”
Đây còn là do gần đây Tùy Khâm có thêm chút thịt rồi đấy.
Lâm Bạch Du nuôi ăn gần 2 tháng, mới khiến Tùy Khâm trông không gầy quá, nhưng so với người khác, vẫn rất là gầy gò.
Phải dành thời gian.
Bàn tay trắng nõn của thiếu nữ nắm lấy cánh tay của thiếu niên, so với nó, mạch máu màu xanh vô cùng rõ ràng, khiến lòng Đào Thư Thuý đau nhói.
Tất cả thầy cô giáo vẫn còn đang trong văn phòng đều nhìn sang đây.
Hoàng Hồng Anh lập tức nhận ra ánh mắt bọn họ nhìn mình chứa đầy khiển trách, cứng miệng nói: “Nói bậy bạ gì đấy! Tự nó ăn chơi trác táng bên ngoài cả ngày cả đêm, cả ngày không về nhà, không thì sao có thể có kết quả đấy được?”
Tùy Khâm nâng mí mắt: “Thành tích của tôi, không phải bà hiểu rõ nhất hay sao.”
Một câu nhẹ bẫng, thêm đôi mắt sâu thẳm, khiến Hoàng Hồng Anh chột dạ với những chuyện mình từng làm.
Tùy Khâm cụp mi, nhìn vào ánh mắt Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du mở miệng, nói thì thầm: Cậu yên tâm, sẽ không để bà ấy đưa cậu đi đâu.
Bà ta trước nay không thể đưa mình đi được.
Tùy Khâm hiểu rõ, nhưng anh không nói.
Đào Thư Thuý sa sầm mặt mày: “Mấy năm nay Tùy Khâm vào lớp của tôi, tôi luôn theo dõi, thành tích khi trước luôn đứng hạng nhất hạng nhì trong trường…”
Hoàng Hồng Anh càng nghe càng sợ, chuyển chủ đề: “Tôi nuôi nó không cần tiền hay sao?”
Tùy Khâm hừ một tiếng.
“Tôi thành niên rồi.” Anh bỗng nói: “Bác gái cả ạ.”
Bất kể là tương lai của anh, hay là quá khứ của anh, đều sẽ quay về tay anh.
-
Sau khi Hoàng Hồng Anh rời khỏi đó, Đào Thư Thuý chưa cho Tùy Khâm đi.
“Em không về, bây giờ em ở đâu?” Cô ấy lo lắng nói: “Em vẫn còn đang là học sinh đấy, sao lại lén lút đi làm ở bên ngoài, ảnh hưởng đến học tập lắm đấy.
Cô có thể cho em mượn tiền, còn có thể giúp em xin học sinh nghèo khó...”
Giọng điệu Tùy Khâm bình tĩnh: “Em không tính là học sinh nghèo.”
Trái tim Lâm Bạch Du khó chịu như bị kim châm.
Có trợ cấp học sinh nghèo trong lớp lọt vào tay kẻ tiêu xài phung phí, có người thật sự khốn khó lại phải tự mình vùng vẫy mưu sinh.
“Bây giờ em chuyển ra ngoài, đang là mùa đông, rét cóng thì làm sao, em ở trong trường đi, tiền kí túc có thể miễn mà.”
Tùy Khâm từ chối nói: “Em có nơi để ở.”
Lâm Bạch Du lại thấy kí túc không tệ, miễn phí thì sẽ không cần tiêu khoản tiền Tùy Khâm vất vả kiếm được nữa, cô nhỏ tiếng nói: “Ở trường tốt phết mà.”
Tùy Khâm nghiêng mặt, cũng nói bằng khẩu hình miệng: Không tốt.
Lâm Bạch Du: Không tốt chỗ nào?
Tùy Khâm: Nghỉ đông.
Lâm Bạch Du im bặt, hai ngày nữa là nghỉ đông, trong trường cũng không còn ai, Tùy Khâm không thể một mình ở kí túc hơn một tháng được.
Hai học sinh đánh mắt nói chuyện dưới mắt mình, Đào Thư Thuý từng trải nhiều chuyện đã nhìn ra từ lâu, muốn nói rồi lại nhịn.
Vạch trần rồi, không chừng sẽ ảnh hưởng đến hai người.
Nhìn thành tích của họ, người này còn ổn định hơn người kia, dường như cũng không ảnh hưởng gì.
-
Cuối cùng, chuyện chỗ ở của Tùy Khâm vẫn chưa có kết luận.
Song, Lâm Bạch Du nghĩ, năm sau nhập học có thể cho Tùy Khâm trọ trong trường, ở luôn đến lúc thi đại học xong, tốt nghiệp lên đại học.
Trong lòng cô lại không tránh khỏi nghĩ đến chuyện khác.
Buổi tối về nhà, đánh răng rửa mặt xong, Lâm Bạch Du nằm trong chăn gọi điện cho Tùy Khâm, rõ ràng chỉ cách vài cánh cửa: “A Khâm, giấc mơ ấy của tôi, em họ mạo danh tôi đi học đại học, cậu nói xem, Hoàng Trạch liệu có làm như thế không?”
Tùy Khâm trầm tư trong giây lát: “Không đâu.”
Chuyện đầu tiên là không phải đã xảy ra thật, trong tự thuật của Lâm Bạch Du, chưa chắc chắn là thành công hay không, bởi vì cô chưa nhìn thấy, chỉ nghe lời nói một bên.
Mấy năm gần đây, khả năng thành danh không cao.
Tiếp nữa, cho dù thành công, có lẽ là vì chị em họ trang điểm ăn mặc có thể tương tự nhau, nhưng anh và Hoàng Trạch thì không.
Lâm Bạch Du: “Lần trước tôi hỏi Trương Cầm Ngữ, nghe nói thành tích ở trường của cậu ta tốt phết, tốt hơn cậu…”
Nội dung còn lại, Tùy Khâm không nghe mấy nữa.
Chỉ nghe thấy câu “tốt hơn cậu.”
Anh mím chặt môi, nói hời hợt: “Yên tâm, anh ta sẽ lộ rõ nguyên hình thôi.”
Lâm Bạch Du “ồ” một tiếng, nhưng có hỏi như nào nữa, Tùy Khâm cũng không nói cho cô, cô chỉ đành chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu nói với mẹ Hoàng Trạch là cậu thành niên rồi, là nói sau này không cần bà ấy lo nữa đúng không.”
Tùy Khâm ở sâu trong căn phòng tối, giọng nói lành lạnh: “Đúng, cũng không đúng.”
“Thành niên rồi có thể làm rất nhiều chuyện.”
Lâm Bạch Du nằm ngửa trên giường, nghe giọng Tùy Khâm, cầm điện thoại để lên không trung, cẩn thận xoa tai.
Không ngờ vừa không để ý, điện thoại rơi xuống, đập vào mặt.
Lâm Bạch Du vô thức kêu một tiếng.
Giọng nói của Tùy Khâm truyền đến theo dòng điện: “Sao thế?”
“Điện thoại rơi vào mặt rồi.”
“Đau không?”
“Không đau.”
Lâm Bạch Du lại chữa lời, làm bộ làm tịch: “Không phải, hơi đau một tí tì ti.”
Ống nghe im lặng một lúc lâu.
Tùy Khâm nói: “Ngày mai xoa giúp cậu.”
Cô đau, thì anh sẽ đau.
Anh biết cô không đau, nhưng lại vẫn diễn cùng cô.
- -----oOo------.