Vợ của con
Lâm Bạch Du lén lút nói cho anh: “Mong ước tôi ước với Bồ Tát chỉ có cậu.
Dải lụa đỏ treo trên câu cầu nguyện không chỉ có cậu, còn có cả Bắc Bắc.”
Cô hỏi: “Cậu thì sao? Điều ước trên cây cầu nguyện là gì?”
Hai mong ước có lẽ sẽ không giống nhau đâu nhỉ.
Tùy Khâm cười suy nghĩ: “Nhân duyên.”
Trái tim Lâm Bạch Du bỗng bị đẩy lên trên đỉnh, đong đưa lúc lắc, về nhân duyên của cô và Tùy Khâm, cô nghe thấy trong giấc mơ.
Anh gọi cô là vợ của anh, ở trong mơ, ở kiếp trước.
Lần này, anh vẫn như vậy.
Không ngờ anh lại cầu nhân duyên.
“Nghe thấy chưa?” Tùy Khâm thấp giọng hỏi.
“Ừm.” Lâm Bạch Du trả lời trọn vẹn, trái tim đập thình thịch, quá thẳng thắn rồi đấy, cô không chống đỡ được.
Tùy Khâm không quá hài lòng với câu trả lời này: “Hết rồi?”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Hết rồi.”
Tùy Khâm chỉnh thẳng mặt cô, nhướn mày: “Được, hết rồi.
Đợi ngày mong ước được thực hiện, thì sẽ có ngay.”
Anh buông tay, ngẩng đầu uống nước.
Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào yết hầu chuyển động của anh một lúc lâu, nốt ruồi nhỏ gợi cảm ấy cũng cử động theo, ngón trỏ cô chạm nhẹ lên đó.
Động tác của Tùy Khâm ngưng lại.
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Cậu có một nốt ruồi ở đây.”
Tùy Khâm ồ một tiếng, yết hầu dưới đầu ngón tay cô vô thức nuốt xuống, ánh mắt của anh dừng ở giữa mày cô: “Không bằng cậu.”
Lâm Bạch Du sờ trán mình, nhớ lại giấc mơ.
Cô nhìn trán anh, ngón tay di chuyển đến nơi từng có máu tươi, lầm bẩm: “A Khâm.”
Tùy Khâm: “Hửm?”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu nghĩ con người có kiếp trước không?”
Tùy Khâm chống khuỷu tay lên bàn, thờ ơ đáp: “Có lẽ là có.”
Suy cho cùng, mối quan hệ dịch chuyển vết thương không phù hợp với khoa học của họ còn tồn tại, kiếp trước tồn tại cũng rất bình thường.
Lâm Bạch Du suy nghĩ chốc lát, vẫn nói: “Lúc trước tôi kể giấc mơ của tôi cho cậu rồi đúng không? Tôi thấy, đó có thể là kiếp trước của tôi.”
Tùy Khâm nghiêng mắt: “Kiếp trước và kiếp này của cậu đều sống ở một thế giới?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không giống, hoàn toàn không giống, trong giấc mơ và ngoài giấc mơ chúng ta tráo đổi cuộc đời, làm sao tính là giống nhau được, thế giới không giống nhau.”
Tùy Khâm không nói gì.
Lâm Bạch Du nắm tay lại, nói với anh: “Tối hôm qua tôi lại mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi chết rồi, sau đó tôi còn mơ thấy cậu.”
Cô nhìn anh: “A Khâm, cậu không biết, tôi mơ thấy cậu ba bước một dập dầu lên chùa Huệ Ninh, trầy rách trán, chảy máu mãi, đông lại rồi lại trầy ra, chỉ để cầu nguyện với Bồ Tát.”
Lúc nói đến chuyện này, giọng của Lâm Bạch Du vô thức nghẹn ngào: “Cậu cầu Bồ Tát chuyển hết khó khăn của tôi sang người cậu, mong tôi không có tai ương không có bệnh tật.”
“Cậu nói, đây có phải là kiếp trước của chúng ta không? Bồ Tát thấy sự thành tâm của cậu, thực hiện mong ước của cậu, để vết thương bệnh tật của tôi ở kiếp này chuyển sang người cậu?”
Tùy Khâm bỗng hiểu vì sao hôm nay cô lại làm như thế.
“Rất tốt.”
Phút chốc sau, anh nói hai chữ này.
Ý chính của anh đặt ở chuyện khác: “Vậy nên hôm nay cậu cũng làm theo tôi của giấc mơ, muốn thu hồi lại mong ước này?”
Lâm Bạch Du gật đầu.
Khớp ngón tay Tùy Khâm gõ nhẹ lên trán cô, nhíu mày nói: “Đã nói là giấc mơ, không cần tin, cậu là tên ngốc à.”
Ngoài tức giận, là mừng rỡ trong lòng.
Không ngờ cô lại bằng lòng làm như thế vì anh.
Khóe môi Tùy Khâm cong lên, lại vẫn đang tức giận, cương quyết kéo độ cong xuống: “Lần sau nói trước cho tôi.”
Lâm Bạch Du nói: “Nói cho cậu, cậu sẽ không đồng ý.”
Tùy Khâm chống cằm, rất đồng tình ấn cằm xuống: “Biết thì tốt.”
Anh lại nhìn chằm chằm vào cô, nói rành rọt từng chữ: “Lâm Bạch Du, cậu đừng hòng thử lại vào lúc không có tôi.”
Lâm Bạch Du có cảm giác ý đồ bị lật tẩy.
Tùy Khâm không bất ngờ chút nào: “Từng nghĩ thế rồi?”
Lâm Bạch Du không phủ nhận.
Tùy Khâm lại không nói gì, chỉ kéo cô ra khỏi quán trọ.
-
Phía trước quán trọ không xa là sân bằng, hội lửa trại đã đến hồi kết.
Phương Vân Kỳ đang quay video: “...Hai đứa nó cứ đòi ở riêng, nói chuyện thầm kín, cậu bảo tôi ra làm bóng đèn à?”
Giọng Tần Bắc Bắc truyền ra từ điện thoại cậu: “Được rồi, không ép cậu nữa.”
Phương Vân Kỳ: “Thức thời đấy.”
Lâm Bạch Du ló đầu ra: “Cậu đang gọi video với Bắc Bắc à?”
Phương Vân Kỳ giật mình, suýt thì đánh rơi điện thoại, úp úp mở mở nói: “Ừm ừm, cho cậu ấy xem hội lửa trại, đây là hậu quả của việc về sớm.”
Lâm Bạch Du phớt lờ cậu, nói với ống kính: “Bắc Bắc, cơ thể cậu vẫn tốt chứ?”
Phông nền của Tần Bắc Bắc vẫn là ở phòng bệnh, cô ấy cười híp mắt trả lời: “Cậu nhìn tớ như này giống không tốt à?”
“Cha tớ lo lắng quá, tớ cũng hết cách, tớ vẫn muốn chơi với các cậu tiếp, bây giờ phải ở bệnh viện.”
“Sau này vẫn còn cơ hội mà.” Lâm Bạch Du an ủi: “Vả lại, sáng mai bọn tớ xuống núi rồi, cũng không có gì vui đâu.”
Tần Bắc Bắc gật đầu.
Ngắt cuộc gọi video, Phương Vân Kỳ khoác vai Tùy Khâm, đang định nói chuyện, Châu Mạt và Tề Thống đi đến: “Các cậu đoán xem, ban nãy tớ nghe được gì.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Gì?”
Châu Mạt nói: “Ban nãy nghe du khách khác nói, hôm nay có một cô gái lên núi, ba bước một dập đầu, dập đầu đi đến chùa Huệ Ninh thật!”
Tề Thống xem như có chuyện này thật, nói: “Nghe nói là cô gái tầm trạc tuổi tụi mình! Dũng cảm quá nhỉ, đáng tiếc là tôi chưa nhìn thấy.”
“...”
Lâm Bạch Du cảm thấy mình ban nãy lắm mồm hỏi một câu đúng là không nên, không ngờ nhân vật chính của chủ đề lại là mình.
Ánh mắt của Tùy Khâm cũng đặt trên mặt cô.
Lâm Bạch Du rõ ràng thấy anh đang cười, cười đểu.
“Thật à?” Phương Vân Kỳ cũng hào hứng: “A Khâm, tụi mày lên núi muộn, có gặp không?”
“Không.” Tùy Khâm đáp.
Phương Vân Kỳ đoán: “Cũng không biết có phải học sinh trường mình không, ra ngoài khoảng thời gian này chỉ có học sinh thi đại học xong thôi nhỉ.”
Châu Mạt lại nói: “Chắc chắn không thấy rồi, vì họ nói đi lên được gần nửa, được bạn trai bế đi rồi.”
Lâm Bạch Du ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Tùy Khâm thong thả nói: “Bế đi?”
Châu Mạt gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, bạn trai của cô ấy khoẻ phết đấy.”
Lâm Bạch Du nói: “Sao các cậu biết là bạn trai?”
Tề Thống nói như đúng rồi: “Đã bế lên rồi, không phải bạn trai thì có thể là ai nữa, chẳng lẽ là anh trai à?”
Lâm Bạch Du nghĩ bụng, không phải thật mà.
Cô và Tùy Khâm, vẫn chưa nhắc đến chủ đề này.
May thay chủ đề này bởi vì là tin đồn, nên chuyển đi rất nhanh, sau khi hội lửa trại kết thúc, họ cùng nhau về quán trọ.
-
Đêm trong núi có tiếng côn trùng kêu, ngoài đó ra, thanh tĩnh yên bình.
Lâm Bạch Du còn tưởng mình sẽ mơ tiếp, nhưng cô không, dường như mọi phiền muộn đã chẳng còn hiện hữu nữa.
Cô không hay biết, ở căn phòng khác cách một bức tường, Tùy Khâm chìm sâu vào giấc mộng.
Những hình ảnh kì lạ từng xuất hiện trong đầu Lâm Bạch Du, tựa như một bộ phim truyền hình, xuất hiện trong đầu anh.
Anh sống một cuộc đời khác.
Ở cuộc đời này, anh có gia cảnh khá giả, nhưng quan hệ gia đình lại không tốt, cha mẹ cãi vã là chuyện như cơm bữa, anh xem như là lớn lên tự sinh tự diệt, không ai hay biết tài năng thiên bẩm của anh.
Sau này, cha ngoại tình, bị anh bắt gặp, mẹ nổi giận lôi đình, hai người trong lúc tranh chấp đã sẩy tay, cùng qua đời.
Tùy Khâm trở thành một mình, nắm giữ di sản, gánh chịu lời bịa đặt của hàng xóm xung quanh.
“Nếu nó không phát hiện, hai người đều đã không chết rồi.”
“Mắt nhắm mắt mở đi, tại chính nó, bây giờ thành cô nhi rồi.”
Đến khi anh rời khỏi chốn cũ, đến một nơi xa lạ, bị một cô gái hai mắt mù lòa va phải.
Cô không biết anh bao nhiêu tuổi, gọi anh là ngài Tùy.
Từ ngày hôm ấy, Tùy Khâm bắt đầu đưa một cô bé mù về sống, chung sống sớm chiều, nuôi cô từ gầy gò nhợt nhạt đến xinh đẹp thanh tú.
Anh căm ghét “người nhà”, nên trả thù họ, không nói cho cô.
Về sau anh trở thành giáo sư Tùy.
Xưng hô của Lâm Bạch Du với anh từ “ngài Tùy” trở thành “Tùy Khâm”, anh sẽ gọi cô là Tinh Tinh, lúc tức giận gọi cô là Lâm Bạch Du, hoặc Lâm Tinh Tinh.
Sau đó nữa cô bé mù làm phẫu thuật.
Đêm trước khi phẫu thuật, Lâm Bạch Du nói: “Tùy Khâm, hôm em tháo gạc, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên.”
Tùy Khâm đồng ý với cô: “Được.”
Cô không nói, anh cũng sẽ làm, vì kẻ khác không xứng.
Anh hôn lên môi cô.
Hôm ấy, giáo sư Tùy tự cao tự đại, cũng giống như bao người nhà bình thường khác, thấp thỏm không yên bên ngoài phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật rất thành công, cô bé mù đeo băng gạc, nửa dưới khuôn mặt xinh đẹp lộ ở bên ngoài, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng, không đợi đến lúc Lâm Bạch Du tháo băng, không đợi đến lúc cô nhìn thấy anh, Lâm Bạch Du đã bị “người nhà” của cô cướp về.
Ngày anh đi khỏi cục cảnh sát, là ngày âm u.
Tùy Khâm không quan tâm đám phóng viên truyền thông, anh muốn đi gặp Lâm Bạch Du, một phóng viên nữ nói cho anh nơi ở của cô.
“Nghĩa địa Thành Bắc.”
Lúc anh tỉnh lại, thở không ra hơi, tay anh đè trên mặt, cả người giống như vừa vớt lên từ dưới nước.
Tiếng Phương Vân Kỳ ngáy o o bên tai kéo tư duy của anh về hiện thực.
Tùy Khâm mở mắt, nhìn trần nhà, đáy mắt đen ngòm.
Anh vừa mơ thấy cô gái của anh.
Trong núi truyền đến tiếng chuông, từng tiếng nối nhau, trầm đầy ẩn hiện, mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ.
Tùy Khâm nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy lúc lần đầu gặp Lâm Bạch Du trong mơ, cô gầy trơ xương, hai mắt mù lòa.
Cô coi anh là chúa cứu thế.
V0m ngực Tùy Khâm nhô lên, trái tim như bị bàn tay bóp chặt, khó chịu từng hồi từng đợt, tình cảm mãnh liệt cuốn lấy anh.
Nếu không có những chuyện xảy ra sau này, liệu có phải Lâm Bạch Du sẽ không chết không, anh cố gắng bao lâu như vậy, cuối cùng vẫn là trống rỗng.
Hóa ra giấc mơ cô từng mơ là như vậy.
Nhưng Lâm Bạch Du không nói cho anh, cô chết như thế nào.
Cũng không nói cho anh, anh không đợi được cô nhìn thấy anh.
Lúc anh nhìn thấy, cô không nhìn thấy.
Lúc cô có thể nhìn thấy, lại không thể nhìn thấy anh.
Họ chưa bao giờ thực sự gặp nhau.
-
Bởi vì phải về nhà, sáng nay, Lâm Bạch Du và Châu Mạt dậy rất sớm, thu xếp đồ đạc, hôm nay không phải leo núi, chỉ cần xuống núi, nên cô mặc một chiếc váy liền thân.
Cô đánh răng rửa mặt xong, đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu niên ngồi dưới mái hiên hành lang.
Tầm mắt của Tùy Khâm luôn dừng bên ngoài phòng của các cô, đợi cô đi ra, lại dừng trên người cô.
“A Khâm, cậu dậy sớm thế.”
Lâm Bạch Du hoàn toàn không nhận ra, cô ngồi xuống bên cạnh anh, mép váy dài bị gió thổi, dính trên bắp chân anh.
Không ai trả lời cô.
Lâm Bạch Du thấy kì lạ: “Sao cậu không nói gì, làm gì mà nhìn tôi mãi thế.”
Tùy Khâm mở lời: “Tinh Tinh.”
Giọng anh khàn như thể trộn lẫn cát.
Lâm Bạch Du đáp lời: “Sao thế?”
Tùy Khâm nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong veo linh hoạt của cô, đẹp thật, anh hơi cụp mi: “Cậu cũng nhìn tôi đi.”
Lâm Bạch Du không hiểu: “Tôi đang nhìn cậu đây.”
Cô xích lại một chút, mặt đối mặt với anh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy hôm nay dường như anh muốn cất cô vào trong ánh mắt anh.
“Cậu ngồi rất lâu rồi à?” Lâm Bạch Du phát hiện trên tóc anh có vương sương sớm, mấy lọn tóc con ướt nhẹp.
Tùy Khâm ừm một tiếng.
Anh thấp giọng: “Hôm qua cậu nói về kiếp trước, có lẽ trên đời thật sự có, nếu tôi thật sự đã cầu cho kiếp này, thế thì tôi phải đi tạ ơn.”
Lâm Bạch Du không biết sao anh bỗng dưng nhắc đến chuyện này, chỉ ngoan ngoãn nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Chủ đề của Tùy Khâm chuyển rất nhanh: “Thứ nhân duyên tôi cầu xin, có muốn biết không?”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Muốn.”
“Giơ tay ra đây.” Anh nói.
Cô giơ tay ra, mở lòng bàn tay về phía anh.
Tùy Khâm vẽ từng nét, viết ba chữ trong lòng bàn tay cô: Sớ cầu vợ.
Lâm Bạch Du biết, trong môn Ngữ Văn, sớ là một loại thể văn, tức là dâng sớ.
Cũng giống như loại văn biểu, có bài “Trần tình biểu.”
Rất ít người biết, lời cầu xin Bồ Tát Phật Tổ, cũng gọi là sớ.
Sức chú ý của cô đặt ở hai chữ phía sau nhiều hơn.
Bởi vì “vợ của con” của Tùy Khâm trong mơ, cô rất nhạy cảm với chữ vợ này, theo nghĩa cũ, cô đoán ra vài phần ý nghĩa của ba chữ này.
“Sớ cầu vợ?”
“Cầu xin Lâm Bạch Du trở thành vợ của con.”
- -----oOo------.