Thu Duệ cuống quít chuyển sang một bên, bộ dáng kia giống như xem Giang Ý là ôn dịch!Giang Ý bị chê cũng không để ý, bưng bát canh mới được đựng lại đến trước mặt Thu Duệ.Tí nữa nhẹ nhàng thổi một hơi, nâng lên bên môi của Thu Duệ, ấm giọng nói:- Duệ, ăn canh đi!Thu Duệ ngây người ra, đôi mắt chân thành của Giang Ý và nước canh màu trắng ngà trong chiếc thìa làm cho hắn mê loạn.Kết quả chính là quỷ sứ thần thiếu cúi đầu uống canh.Nước canh thơm miệng vào miệng, Thu Duệ đang cảm giác giống như là bị nước sôi nóng, thật không tự tại!Sao hắn có thể để cho tên ngốc này đạt được chứ? Sao hắn lại để cho hắn ăn nữa chứ?Trong bụng Thu Duệ không hiểu gì uống hết chén canh kia.Sau khi uống xong, Thu Duệ đang bắt đầu hối hận, vẻ mặt đen như đàu giống như đáy nồi.Giang Ý chiếm được tiện nghi đương nhiên hiểu được khoe mẽ, ngoan ngoãn thu thập bát đũa không dám nói ra nửa chữ tiện miệng, nhưng trong lòng đẹp đến mức sôi lên.Quả nhiên, gấp xong nhả, nhả sau gấp, đây mới là diệu chiêu của quấn nam.Giang Ý thu thập xong bát đũa, nhìn xem thời gian ước định với thành Hàn Uyên sắp đến.Tìm thấy quần tây và áo sơmi trong tủ quần áo, Giang Ý quyết định không thể để cho bạn trai nghe đồn là trung thu duệ kia xem thường.Đổi quần áo, gọi Thu Duệ vẫn còn đang khó chịu:- Duệ, đến lúc đó, chúng ta nên đi Quốc Mậu Công Quán!Thu Duệ nhàn nhạt lên tiếng, tung bay sang đây nhìn thấy Giang Ý đội mũ chỉnh tề, cả người run lên và cả Experienced.Ngày thường bên trong tùy ý đã quen, Giang Ý ở nhà đều là bộ đầu t gối phối quần đùi nhàn hạ.Thu Duệ chưa từng nhìn thấy hắn mặc trang phục chính thức, đừng nói mặc vào không những không khó nhìn mà trái lại còn có chút thuận mắt như vậy.
Người lộ ra tinh thần già dặn, chín chắn ổn trọng, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì nhìn lên vẫn là rất giống như vậy.Thấy Thu Duệ nhìn hắn chằm chằm, Giang Ý đắc ý nhếch khóe miệng lên:- Duệ, thế nào rồi? đẹp trai à?Thu Duệ bĩu bĩu miệng, coi thường người nào đó còn đang tự kỷ, quay người đi ra ngoài.Đứng trong thang máy, Giang Ý nhìn trộm Thu Duệ, thấy vẻ mặt của hắn rõ ràng không tự tại, phát hiện hắn nhìn lén lập tức liếc qua, tai nhọn còn có chút đỏ lên, bộ dáng rất là đáng yêu.Giang Ý cười cười, có lẽ Thu Duệ vẫn còn đang ảo não vì chuyện cho ăn vừa rồi!Giang Ý cảm thấy Thu Duệ chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều tính khí rất khó chịu, vì vậy liền khuyên nói:- Duệ, hồn phách của ngươi bị nhốt nói thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.
Ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm với ngươi, ăn ở cũng không thể ít, lãnh đạm ngươi trong lòng ta sẽ bất an!Giang Ý nói một bản chính kinh, nhưng Thu Duệ nghe thế nào cũng cảm thấy mùi vị không đúng.
Trừng Giang Ý một chút, tiếp tục xem thường hắn.
Giang Ý chỉ cười yếu ớt không nói thêm gì nữa, ra khỏi cư xá ngồi vào quán cà phê dưới lầu của Quốc Mậu Công.Giang Ý đẩy cửa đi vào, đánh xe nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn ăn sát cửa sổ kia.
Giang Ý không gặp người của thành Hàn Uyên, Thu Duệ cũng không miêu tả quá nhiều, vị trí của Giang Ý là người đầu tiên chú ý đến, hoàn toàn là mị lực của người này.
Mặc dù Giang Ý ghen ghét, nhưng không thể không thừa nhận, người này đúng như lời Hà Ánh Tuyết nói, tướng mạo tuyệt đối anh tuấn, so với minh tinh trên màn ảnh chỉ hơn chứ không kém.Thu Duệ nhìn thấy thành Hàn Uyên, đáy mắt lộ ra vẻ sốt ruột làm cho trong lòng Giang Ý rất khó chịu.Quả nhiên, hắn rất là vui vẻ!Giang Ý vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Thu Duệ đang có vẻ mặt hơi kích động bên cạnh:- Duệ, đây chính là trợ lý tư nhân của ngươi cũng không có gì đặc biệt! Mặc dù hắn lớn lên đẹp trai hơn ta, nhưng ta lại giết hắn ngay trên đường, ngươi nói có đúng hay không?Thu Duệ lườm Giang Ý một chút, nhàn nhạt nói:- Thật nhàm chán!Giang Ý nhướng mày đi về phía thành Hàn Uyên, thành Hàn Uyên nhìn thấy hắn thì đứng lên, lễ phép vươn tay phải.Xin chào, ta là người của Hàn Uyên thành!Ngươi tốt, ta là R!Giang Ý đưa tay ra nắm lại, kéo ra một nụ cười lễ phép.Bên cạnh truyền đến tiếng thì thào của Thu Duệ Thành Thành, một tiếng này bao hàm quá nhiều tình cảm, lông mày của Giang Ý nhíu lại.Có chút hơi nhìn về phía Thu Duệ đang thất thần bên cạnh, trong lòng Giang Ý buồn bực, có chút tức giận..