Trong không gian nhỏ hẹp phun trào ra số mệnh bất an, Giang Ý nhạy cảm nhận ra bầu không khí không quá đúng, nghi hoặc liếc mắt một cái, con ngươi lạnh lẽo không mang theo một chút ấm áp của Thu Duệ đối diện.Giang Ý ở trong bóng tối không nhìn thấy bóng dáng của mình, chỉ có một mảnh lạnh lùng.Giang Ý tâm bỗng nhiên trầm xuống, miễn cưỡng kéo ra khóe miệng lộ ra một nụ cười không lưu loát.Duệ...!Làm sao nhìn ta như vậy!Giang Ý, sau này cô phải gọi tên ta! Hy vọng ta sẽ nghe được hai chữ này vào lần cuối cùng!Thu Duệ dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân gác lên nhau, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một sự lạnh lùng cao ngạo.
Vẻ mặt nghiêm túc làm cho người ta nhìn mà sinh ra sợ hãi, ngữ điệu càng cường ngạnh đến không cho phép xem thường.Trước mắt, Thu Duệ rất xa lạ, không, có lẽ đây mới là Thu Duệ chân chính.Giang Ý đầu óc mê muội, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen.Lâu như vậy đến nay cố gắng trắng bệch, hắn từng bước ép sát đánh Thu Duệ về nguyên hình.Giang Ý tâm hoàn toàn chìm vào đáy cốc, đến tột cùng làm như thế nào đây?Trong lòng Giang Ý loạn như nha, chấp nhất đối với tình cảm này làm hắn dần dần lạnh lùng bình tĩnh.Gần đây Thu Duệ quá mức yên tĩnh nhu thuận, làm cho Giang Ý quên mất hắn là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn ngoan lệ thượng vị.
Dựa vào hiểu biết của hắn về Thu Duệ, đã sớm tính toán ra Thu Duệ sẽ có loại phản ứng này! Chỉ là sau khi gặp phải sự kích động, kinh hỉ của hắn, làm cho hắn có chút đắc ý, quên mất thời gian, quên mất tiến dần.
Bây giờ bị phản ứng của Thu Duệ làm cho ứng phó không kịp, hoàn toàn không ứng đối được kế sách.Quả nhiên, người khôn khéo gặp được tình yêu cũng sẽ có lúc mờ mịt nếu như mất đi.Cố nén sự bất an trong lòng, Giang Ý mới có thể khôi phục lại bình tĩnh, ngẩng đầu mỉm cười:- Tốt! Nếu ngươi cảm thấy xưng hô kia không hợp lý thì sau này ta sẽ chính thức gọi tên ngươi!Trong tưởng tượng làm rối loạn lằng nhằng, thống khổ oán trách không đến, nam nhân phối hợp với thái độ bình thường làm cho Thu Duệ lại không biết nên nói tiếp như thế nào.Cho tới bây giờ đều là hắn chủ đạo người khác, khi nào có người làm cho hắn không thể ứng đối, thất bại làm cho Thu Duệ buồn bực xấu hổ thành giận, khóe môi nở nụ cười lạnh nói:- Chúng ta cũng không phải là rất quen, xưng hô tên tuổi của đối phương càng phù hợp hơn!Vẻ mặt Giang Ý không thay đổi, khóe môi có chút cong lên quỷ dị.Đều nói mười năm cọ sát một kiếm, đã đợi nhiều năm như vậy, sao ngươi có thể dễ dàng đào thoát được.Thu Duệ, nếu như chúng ta gặp nhau nhất định sẽ kích phát một trận chiến tranh, như vậy an nguy của ngươi, ngươi thật lòng, ta đều muốn thắng trở về!Giang Ý ngước mắt lên lấy thần thái tự nhiên, hai tay giao nhau sau gáy, nhìn qua Thu Duệ đột nhiên hỏi:- Chuyện mà Thu Duệ, Huyên Huyên nói ngươi đều biết sao?Thu Duệ hơi nhíu lông mày, hắn đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt giống như thay đổi, đến tột cùng thay đổi ở đâu hắn lại không thể nói.Hiện tại, phàm là chuyện liên quan đến nam nhân đều sẽ chạm đến vảy ngược của Thu Duệ, Thu Duệ không muốn giải thích nhiều, lạnh lùng mở miệng nói:- Những chuyện này có liên quan gì đến ngươi không?Hiện tại, cả người Thu Duệ chỉ có băng gai, nhìn thấy Giang Ý đang không nhịn được muốn dùng băng thứ đâm hắn.Giang Ý vẫn bình tĩnh thong dong, không hề vì Thu Duệ lạnh lùng mà không vui.Đương nhiên là có quan hệ với ta! Hiện tại hồn phách của ngươi cách không ra khỏi người ta, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của ta.
Mặc dù nói người khác đều không nhìn được ngươi, nhưng ngươi đều bay tới lướt tới trước mắt của ta cũng rất doạ người đó!Trong ngữ điệu của nam nhân có chút lý thường đương nhiên, giống như Thu Duệ thật sự ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.Hắn lại bị nam nhân xú nam nhân này chê rồi, vẻ mặt Thu Duệ tái nhợt, răng ngà cắn chặt, Giang Ý dùng trước đó đê hắn nổi giận nói:- Chuyện của Tào đạo trưởng ta cũng có chút trách nhiệm, ta không phải là một người không có trách nhiệm, ta phạm sai đương nhiên phải đi đền bù.
Ta sẽ ở bên cạnh ngươi đến khi sự tình kết thúc!Giang Ý nhíu mày nhìn về phía Thu Duệ, trong ánh mắt giống như đang nói: Nhìn ta có ý tứ đi!Thu Duệ không nhịn được thốt lên:- Ai muốn ngươi bồi tiếp, ai thèm!Giang Ý nhún vai nói:- Ta biết ngươi ghét ta, nhưng cũng không có biện pháp! Ai bảo ngươi gặp phải ta chứ!Thu Duệ tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, hàm dưỡng tốt đẹp đến mức hắn không biết như lưu manh nơi búa lớn nói ra từ ngữ ô uế để phát tiết, đôi mắt đen láy sắc bén lại công bố sự tức giận trong lòng.Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, một lúc lâu sau mới nhếch môi cười một tiếng:- Giang Ý, chúng ta đến nói chuyện hợp tác đi!.