Con đường nhỏ tối đen tĩnh mịch không tiếng động, đèn đường cao ngất phát ra ánh đèn mờ nhạt.Một vòng bóng dáng nhảy vọt từ giao lộ nhảy vào trong ngõ nhỏ, xa xa nghe thấy tiếng ca ca kỳ ảo linh hoạt kỳ ảo, bầu trời đêm hơi trầm xuống đóng băng nhiễm lên một chút nhu hòa.Nữ hài nhảy vào trong ngõ nhỏ, một tay cầm nải, cánh tay hoạt bát lắc lư, tay nải lắc lư làm lộ ra đường cong ôn nhu, có lẽ là tâm tình vui thích, nữ hài luôn mang nụ cười trên mặt.Diễn kịch thật là đủ mệt! Không biết phương pháp này có tác dụng hay không, hy vọng tất cả chuyện thuận lợi đều kết thúc trước đi!Cô gái khẽ mở môi son thì thào tự nói, gió đêm thổi qua trầm thấp.
Âm thanh nặng nề liền tiêu tan ở trong ngõ nhỏ.Một bóng đen từ nơi xa bay tới, rơi vào trên vai nữ hài, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng nâng lên, đặt ở lòng bàn tay.
Mượn ánh đèn đường mờ nhạt có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay của nàng có một con hạc giấy.Cô gái đặt con hạc giấy bên tai, con hạc giấy vốn bình tĩnh lại có chút run rẩy.Một lát sau, năm ngón tay của nữ hài thu lại, mấy giây sau chậm rãi mở ra, mảnh tuyết màu trắng rơi xuống.Cô gái chậm rãi đi về phía chỗ sâu trong ngõ nhỏ, dừng bước chân lại, nghiêng người dựa vào tường vây trong ngõ nhỏ, lạnh giọng nói với sau lưng:- Đi theo ta một đường, nên đi ra ngoài lộ mặt một chút!Trong bóng tối chậm rãi có bóng người hiện ra:- Tiểu thư, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý!Ngươi lừa gạt quỷ à, ngươi đi theo ta đến cùng là muốn làm gì?Cô gái bị theo dõi chính là Trần Vũ Hà và Giang Ý.
Sau khi chia tay, Trần Vũ Hà đi dạo phố, ăn một chút cơm, chơi đùa bên ngoài đủ chuẩn bị về nhà mới phát hiện nàng lại bị người khác theo dõi.Hàn Uyên Thành có chuyện nhờ vả, Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Trần Vũ Hà, kiên nhẫn trấn an nói:- Tiểu thư, chúng ta đã từng gặp mặt nhau, ngươi không còn nhớ sao?Trần Vũ Hà nghiêng đầu đánh giá người đàn ông trước mắt, hắn là một anh chàng đẹp trai, giống như còn có chút quen mắt, coi như là không tầm thường đến mức đến tột cùng gặp ở đâu.Nhìn thấy Trần Vũ Hà vẫn như cũ mờ mịt cảnh giác nhìn hắn, Hàn Uyên Thành từ trong túi áo khoác của hắn lấy ra một vật đưa tới.Trần Vũ Hà nhìn chăm chú, nam nhân đưa tới chính là một thanh đao nhỏ xảo xảo.Thật sự là hỏng bét, sao ngày đó người hắn gặp phải lại là...Con ngươi của Trần Vũ Hà khẽ chuyển, khóe mắt hiện lên vẻ giảo hoạt và sắc bén.Anh chàng đẹp trai, ngươi nhận lầm người rồi!Nếu như ngày đó không xâm nhập vào cơ sở dữ liệu tra được tư liệu về nữ tử thì Hàn Uyên Thành tuyệt đối sẽ không liên hệ nữ hài và nữ tử ngày đó với nhau.Sự khác biệt giữa các cô gái trước sau quá lớn, thiên thần kia bí quái đản, hôm nay linh động hoạt bát.Tướng mạo giống nhau, khí chất lại hoàn toàn khác biệt.Tiểu thư, xin ngài giúp ta một chuyện!Hàn Uyên Thành rất thành khẩn nhìn Trần Vũ Hà, trong mắt chớp động chờ mong.Trong lòng Trần Vũ Hà thầm hoảng hốt, nhưng trên mặt hắn vẫn không rõ ràng.Ngươi nói cái gì ta thật không rõ!Tiểu thư, ta có một bằng hữu gặp chuyện không may, xin ngươi phải giúp đỡ!Nhìn thấy Trần Vũ Hà không vì vậy mà thay đổi, Hàn Uyên Thành vội vàng giữ chặt cánh tay của nữ hài.Trần Vũ không vui, vung tay của hắn ra, quát lạnh nói:- Tiên sinh, ta thật không biết ngươi đang nói cái gì! Ta muốn về nhà, xin ngài tránh ra!Nữ hài trước mắt không khác gì nữ tử người bình thường, thành Hàn Uyên Thành rất khó liên hệ nàng với những người tài ba dị sĩ kia.
Nữ hài kiên định bác bỏ, làm cho Hàn Uyên Thành sinh ra mấy phần dao động.Chẳng lẽ hắn thật sự là có bệnh chạy loạn, tìm nhầm người à?Bị bỏ lại ở phía sau, Hàn Uyên Thành kinh ngạc đứng tại chỗ, hắc mâu đen thui.
Chút nhất đã trở nên tối tăm không ánh sáng.Sau lưng yên tĩnh một mảnh, nam nhân lại không đuổi theo nữa.
Sau khi Trần Vũ Hà đi được mấy bước thì đứng vững ở một nơi tương đối an toàn.
Hắn hơi quay đầu lại nhìn về phương hướng của nam nhân, thấy hắn đang ngơ ngẩn ở bên kia, cả người đều bị tàn sát đến không còn vẻ mặt nào.Trần Vũ Hà cảm thấy không đành lòng, cắn môi dưới không biết nên làm như thế nào cho tốt!Một lát sau, hắn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không đành lòng chậm rãi nói:- Tiên sinh, mọi thứ đều có định số, Có chuyện không phải ta không giúp, mà là ta không thể giúp!Đôi mắt của Hàn Uyên Thành sáng lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt không có bóng dáng của nữ hài.Chỉ có câu nói như treo ở trong mây về về trong ngõ nhỏ kia..