Mùa Thu tháng chín.
Bầu trời trong xanh cao vời vợi. Ánh nắng vàng phủ kín cả không gian. Trong tiếng lá rơi, từng ngọn gió len lỏi cất lên những giai điệu miên man bất tận.
Góc phố Hà Nội thoang thoảng mùi thơm hoa sữa pha lẫn chút dư vị của những món ăn đã trở thành đặc trưng. Làn hơi nước với những hạt li ti từ đường ống phun ra làm sẫm màu cả mấy ô hàng gạch.
Quán coffee nhỏ quay mặt về hồ Gươm, em ngồi lặng lẽ, đầu tựa lên ghế, đôi mắt em lim dim thả hồn theo bản nhạc Balad nhẹ nhàng, tình cảm.
Em đã ngồi ở đây được bao lâu? Bài hát quen thuộc đã phát lại đến lần thứ mấy? Khách đến rồi đi, người ghé vãng lai, người ngồi cô độc.
Cốc nước chanh trên bàn đã cạn. Chỉ còn lại lát chanh mỏng nằm bơ vơ dưới nơi đáy cốc.
Không có nước, biết lấy gì nâng cho lát chanh được nổi lên?
Em đã từng bước qua thanh xuân. Em đã từng viết nhật kí. Em đã từng có rất nhiều câu hỏi. Em cũng đã từng trách mình rất nhiều lần. Bởi vì em ngu ngốc, bởi vì em ích kỉ. Có những thứ khi em tìm ra đã là muộn màng, có những điều hối hận khiến em chỉ biết lặng người rồi đổ thừa cho hai chữ "giá như".
Giá như.. giá như..
Chỉ tiếc rằng hai chữ "giá như" không bao hàm gì ngoài một khái niệm.
Chiều rồi nhỉ? Em đoán theo ánh nắng đang trải dài trên gương mặt em. Thiên nhiên thật là kì lạ. Bản thân mỗi con người cũng thật là kì lạ. Chúng ta thích nắng ấm khi trời đổ mưa, nhưng rồi lại muốn có cơn mưa giữa những ngày nắng nóng.
Em có thể mường tượng ra khung cảnh tươi đẹp đầy sức sống bên ngoài kia, em có thể mường tượng ra bầu không khí nhẹ nhàng trong Nhà thờ Lớn.
Em có thể mường tượng ra nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của anh.
Anh đã sẵn sàng rồi đúng không?
Cái giây phút mà anh vẫn luôn chờ đợi. Cái khoảnh khắc mà anh sẽ trở thành một người đàn ông thật sự ấy.
Vậy mà lúc này, em lại ở đây. Em không đến nhìn anh trong ngày anh làm chú rể.
Em biết anh sẽ mặc một bộ vest đen lịch lãm, áo sơ mi trắng bên trong, thắt chiếc nơ đen nhỏ trên cổ áo cài kín. Mái tóc anh sẽ vuốt lên gọn gàng, hiển hiện khuôn mặt với đôi mắt trầm ấm áp.
Anh nhẹ nhàng bước vào, ba cô ấy cầm tay anh đặt vào bàn tay bé nhỏ đầy tin cậy. Anh nắm chặt tay cô ấy, sánh bước lên trên lễ đường.
Anh rất yêu cô ấy. Cô ấy cũng rất yêu anh. Em thấy được sự hạnh phúc trong đôi mắt ấy mỗi khi cô ấy nhìn thấy anh. Hai người đọc lời thề, cùng lắng nghe Cha tuyên thệ. Anh mỉm cười đeo chiếc nhẫn lên ngón tay kia, đặt xuống đôi môi cô ấy một nụ hôn ngọt ngào say đắm.
Mưa.. có phải không? Em nghe thấy tiếng mưa bên ngoài.. Rất nhẹ. Là em nhạy cảm hay do phản ứng của từng tế bào trong em mỗi khi mưa đến?
Em đặt tay lên ngực, khẽ lặng người.
Anh cũng thế?
Bởi vì, có một chiều mưa, anh đã từng nắm chặt bàn tay một cô gái, run run trong cái lạnh, hơi thở anh ấm áp với những lời thì thầm:
"Chúng ta sẽ bên nhau đi đến hết con đường nhé."
Không..
Em lắc đầu bừng tỉnh.
Chỉ là tiếng động phát ra từ máy phun sương. Bầu trời vẫn đang ngập tràn ánh nắng.
Vẫn còn rất lâu nữa mới đến ngày Noel nhưng trong tâm trí em ngày Noel lại như đang ở ngay sát. Cây thông cao lớn, những quả bóng nhựa tròn, những bóng đèn và cả những tấm thiệp để cầu nguyện. Em đặt bút viết lên trang giấy trắng bài thơ anh đã từng đặt trong tấm phong bao.
"Không gian trên cao, những cơn mưa ảm đạm
Heo hút bầu trời, gió thổi giữa tầng không,. Truyện Xuyên Không
Bao phiền, bao muộn tan biến trước lửa hồng
Gạt bỏ nhọc nhằn, trở về trong đêm tối,
Hái một hạt mưa đang mịt mù giăng lối,
Ta thu người, bước dưới ánh trăng tan,
Gió đông sang, lạnh lẽo con đường vàng,
Noel đến gần cũng đâu cần để ý,
Bốn mùa trong năm, mang ý nghĩa gì nhỉ?
Liệu cầu vồng có xuất hiện trong đêm?"
Em cười. Em viết lại bài thơ của anh rồi mỉm cười. Mỗi lần đọc bài thơ ấy em cũng đều mỉm cười. Em nhắm mắt lại, cho em một phút thôi, để em lắng nghe được con tim em đang đập đều đều khe khẽ.
Em viết. Em viết bài thơ của em. Em viết bài thơ để trả lời cho những gì anh đã viết.
Và cũng là để trả lời cho chính bản thân em.
"Hoàng hôn ấm áp góc trời,
Cành hoa khoe sắc chân đồi chiều thu.
Nắng buông ấm áp mặt hồ,
Mây pha màu nắng, nên thơ hữu tình
Gió thổi cành lá rung rinh,
Đôi chim tung cánh vươn mình bên nhau.
Tím màu, tà áo cô dâu,
Rạng ngời chân bước, tựa đầu, nắm tay,
Mưa đâu hiển hiện nơi đây,
Nắng là điều khiến nơi đây sắc vàng,
Mỉm cười sánh bước hồng nhan,
Mây nghiêng hồ nước, buổi chiều không mưa."