Bầu trời hôm nay trong xanh cao vời vợi. Chẳng còn những đám mây xám xịt mang theo hạt mưa lạnh lẽo. Từng ánh nắng vàng trải xuống mà phủ kín cả không gian. Trong tiếng lá rơi, từng ngọn gió len lỏi cất lên những giai điệu miên man bất tận.
Góc phố Hà Nội thoang thoảng mùi thơm của những chùm hoa sữa cuối cùng còn sót lại, hòa cùng hương vị của những món ăn đã trở thành thân quen. Làn hơi nước với những hạt li ti từ đường ống phun ra làm sẫm màu những ô gạch mang từng đường kẻ chéo.
Nhà thờ Lớn cổ kính đứng sừng sững và hiên ngang. Qua bao tháng năm thăng trầm, những mảng rêu xanh cứ thay nhau mọc lên rồi héo úa.
Tôi mỉm cười nắm tay Tiểu Hồ đứng trước tượng Chúa trên cao. Khoảnh khắc này, đức Thiên Chúa sẽ là chứng nhân cho bến đỗ cuối cùng của hạnh phúc.
Vũ trụ xây nên Mặt trời. Mặt trời vốn đã là vẻ đẹp vạn năm của tạo hóa. Mặt trời đẹp nhất là lúc bình minh, khi những tia sáng tinh khôi đầu tiên còn yếu ớt, từ từ bước ra sau những đám mây sắc hồng che phủ.
Mặt trời hào hảo nhất lúc hoàng hôn. Thời điểm những tia nắng sắp tắt, mang một vẻ huyền bí, kì ảo, len lỏi ở phía chân trời với sự cuốn hút không thể cưỡng lại.
Tiểu Hồ khoác trên mình chiếc váy màu tím hoa sim một bên vai để hở, phần eo ôm nhỏ và phía dưới chân váy xoè rộng về sau, giống như là đuôi của một chú công đang khoe sắc.
Vẻ đẹp hồn nhiên đầy ma mị, nét rạng rỡ pha lẫn sự bí hiểm, kiêu sa. Cả cơ thể Tiểu Hồ như hòa làm một cùng với chiếc váy. Trước mắt tôi, Tiểu Hồ đang khoác trên mình bộ đồ được làm từ hàng ngàn những cánh hoa vừa trong sáng, vừa mềm mại.
Chúng tôi lắng nghe Cha xứ đọc lời thề. Năm ngón tay tôi đan xen vào trong năm ngón tay nhỏ bé. Giây phút Tiểu Hồ gật đầu, tôi nhẹ nhàng đeo lên ngón tay ấy vòng tròn lấp lánh.
Chiếc nhẫn này là của em. Đi một vòng nó cũng sẽ trở lại bên em. Từ giờ phút này, Tiểu Hồ và tôi đã chính thức trở thành vợ chồng. Dù khó khăn, nghèo khổ, dù khoẻ mạnh, ốm đau, tôi vẫn luôn ở bên Tiểu Hồ mà che chở, Tiểu Hồ vẫn luôn ở cạnh tôi để cùng vượt qua.
Hạnh phúc mơn man chạy đều trong trong từng mạch máu. Tôi nắm tay Tiểu Hồ bước xuống những bậc thang dốc ở phía ngoài kia. Kẹo tiến lại gần chúng tôi mà mỉm cười. Kẹo đưa cho tôi một tấm thiệp in hình cây kẹo mút đỏ. Ở bên trong là một tờ giấy có viết hai bài thơ nắn nót.
"Không gian trên cao, những cơn mưa ảm đạm
Heo hút bầu trời, gió thổi giữa tầng không,
Bao phiền, bao muộn tan biến trước lửa hồng
Gạt bỏ nhọc nhằn, trở về trong đêm tối,
Hái một hạt mưa đang mịt mù giăng lối,
Ta thu người, bước dưới ánh trăng tan,
Gió đông sang, lạnh lẽo con đường vàng,
Noel đến gần cũng đâu cần để ý,
Bốn mùa trong năm, mang ý nghĩa gì nhỉ?
Liệu cầu vồng có xuất hiện trong đêm?"
Đây là bài thơ của tôi trong mùa Noel đầy mưa năm ấy. Bài thơ thứ hai là bài thơ của Kẹo.
"Hoàng hôn ấm áp góc trời,
Cành hoa khoe sắc chân đồi chiều thu.
Nắng buông ấm áp mặt hồ,
Mây pha màu nắng, nên thơ hữu tình
Gió thổi cành lá rung rinh,
Đôi chim tung cánh vươn mình bên nhau.
Tím màu, tà áo cô dâu,
Rạng ngời chân bước, tựa đầu, nắm tay,
Mưa đâu hiển hiện nơi đây,
Nắng là điều khiến nơi đây sắc vàng,
Mỉm cười sánh bước hồng nhan,
Mây nghiêng hồ nước, buổi chiều không mưa."
Tôi khẽ cười. Tiểu Hồ cũng cười. Kẹo chúc phúc cho chúng tôi. Vậy là Kẹo đã tìm ra được những gì tôi muốn nói. Ý nghĩa phía sau hai bài thơ là nằm trong sự sắp đặt của từng con chữ. Câu một chữ cái thứ một, câu hai chữ cái thứ hai..
Tôi đưa Tiểu Hồ lên xe đi về ngôi nhà hạnh phúc. Đường phố nhộn nhịp làm sao. Nét mặt vui vẻ khắp mọi nơi như đang chung vui cùng chúng tôi vậy. Xe đi lên cầu vượt. Tiểu Hồ nói rằng muốn đứng đây chụp vài tấm ảnh với thiên nhiên. Thất Thất dừng xe. Gương mặt Tiểu Hồ rạng rỡ đón lấy từng tia nắng. Thật đẹp làm sao. Thật trong sáng làm sao.
Tôi nhìn về Kẹo. Đêm mùa Đông trên sân trường, khi những hạt mưa nối đuôi nhau rơi âm ỉ. Kẹo ngủ say giấc. Kẹo vô tư khép hàng mi mà chẳng chút phân vân. Hơi thở nhẹ nhàng của cô gái tựa đầu lên vai khiến tôi không cam tâm mà chợp măt. Lặng lẽ chạm ngón tay lên đôi môi mềm mại. Tôi lặng người..
Cô gái hồn nhiên năm ấy theo dòng xoáy nhân sinh mà biến mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Em là một cô gái tốt, rất rất tốt. Nhất định em sẽ tìm được một người yêu thương em, quan tâm em, coi em là tất cả. Em xứng đáng để nhận được những gì là tuyệt vời nhất.
Tôi nhìn Trần Hi. Con bé ngốc nghếch. Nước mắt của em là vô giá. Hãy chỉ rơi khi trái tim em đang cười. Đừng lãng phí nó cho kẻ không biết để mà nâng niu, trân trọng.
Tôi nhìn Thất Thất. Đứa em trai nặng tình, nặng nghĩa. Đứa em trai yêu dấu mang trọn bóng hình tôi. Thất Thất à. Những gì cậu từng nói, tờ đành phải nhờ vả lại cậu thôi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt pha lê của Tiểu Hồ. Tiểu Hồ à. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã không bảo vệ được em. Anh thật vô dụng khi bất lực nhìn lưỡi dao vô tình ấy mang em đi mất, bất lực nhìn những giọt máu của em lấp đầy khuôn mặt anh. Cô gái vì yêu anh mà nhận lấy đau khổ. Cô gái vì thương anh mà phải hứng chịu tổn thương. Thế giới với em luôn là điều mới mẻ như những dòng chữ trong câu chuyện cổ tích. Một nụ cười của em khiến tâm hồn anh nở bông hoa trắng, một ánh mắt của em tưới mát mọi lo âu, nhọc nhằn. Em vẫn là em như vậy. Anh vẫn sẽ là nụ hướng dương xuôi nắng nhìn về phía em.
Đại dương mất đi một giọt nước, đại dương vẫn là đại dương. Giọt nước rời khỏi đại dương, người ta không còn gọi tên nó là giọt nước biển.
Từng con sóng lấp lánh ánh hào quang. Em mang trong mình vẻ long lanh của giọt nước. Giọt nước là đôi mắt em, mặt hồ là cái tên cùng em hòa làm một. Dòng sông rộng lớn và mênh mông, dòng sông lạnh lẽo có em sẽ trở thành dịu mát.
Tiểu Hồ à! Đừng lo lắng. Em là cuộc sống của anh, em là Mặt trời của anh. Sống anh cầm tay em. Chết anh nắm chặt tay em.
Đôi chim tung cánh chao lượn giữa tầng không, cùng nhau mà ngân vang những lời ca êm ái.
Tiểu Hồ à! Đừng khóc. Anh đến đây. Chờ anh thêm một chút. Anh đến để gặp em đây.
Gió thổi vi vu. Vài chiếc lá theo gió lìa cành mà rơi xuống. Ánh nắng vàng cuối Đông mơn trớn vờn quanh. Trời trong xanh. Mây trắng bay lơ lửng.
Chiều hôm nay không có mưa rơi. Chiều hôm nay, một buổi chiều thứ bảy đầy nắng.
Hết