Thân Khương đi một chuyến ra ngoài lần này liền không trở về.
Bắc Trấn Phủ Tư an tĩnh không tiếng động, Chiếu Ngục cũng hoàn toàn bình ổn, thời gian càng lúc càng muộn, Thân bách hộ xong việc trực tiếp kết thúc giờ làm, tùy tiện tìm tờ giấy viết vài chữ, sai người mang cho Kiều thiếu gia.
Diệp Bạch Đinh mở ra mảnh giấy được xếp ngay ngắn, biểu tình lạnh nhạt.
Nơi này chỉ cần là ai viết chữ cũng đẹp hơn hắn, Thân Khương chính là cái vũ phu tứ chi phát triển, trình độ tài hoa hoàn toàn không chút nổi bậc ở Bắc Trấn Phủ Tư, chỉ có vậy, chữ viết ra không nói là rồng bay phượng múa, ít nhất cũng giống mô giống dạng, so với đám chữ như chó quào của hắn......
Thôi đừng, không thể so, vì cái gì muốn so? Thứ mỗi người am hiểu không giống nhau, so chữ viết tay đẹp hay không —— không bằng so tay đẹp? Chỉ bằng cái móng vuốt kia của Thân Khương, hừ, chỉ xứng kêu móng vuốt.
Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn bàn tay đã rửa đến trắng nõn sạch sẽ của mình, tuy hơi gầy, nhưng khớp xương cũng đủ dài, hình dạng nhan sắc đều xinh đẹp, cảm giác tìm được chút thắng lợi.
Hắn thong thả ung dung nhìn tin trong tay ——
Chữ không nhiều lắm, đại ý chính là, bên ngoài rong ruổi đã vài ngày, giờ nhớ tức phụ, đã xin nghỉ thay ca, ngươi sẽ có vài ngày không thấy bách hộ đại nhân, làm ơn khống chế một chút, đừng tùy tiện nhớ nhung, có việc thì tìm Ngưu Đại Dũng, bằng không thì tìm Chỉ Huy Sứ? Dù sao các ngươi đã là cái loại quan hệ này.
Diệp Bạch Đinh:......
Loại quan hệ nào? Cái loại quan hệ này là sao, ngươi nói rõ ràng cho ta!
Hắn cảm giác ngữ khí trên mảnh giấy hơi thiếu thiếu, mất đi một cái biểu tình bao* —— hình đầu chó.
Được, thân bách hộ ngươi làm tốt lắm, dám can đảm nội hàm thiếu gia, ngươi chờ đó!
*là emoticon đó
Thân Khương mang tới đương nhiên không chỉ có tin, còn có thịt.
Thân bách hộ khá có tiền đồ, trễ như vậy còn có thể đặt bàn tiệc từ tửu lầu, đương nhiên nguội cũng không giảm phong vị, không có đồ ăn xào nóng, rau trộn thêm thịt nguội, tao lỗ, tố huân đều có, có thịt bò ngâm tương cắt miếng, gà vịt nướng nguyên con, cũng có xương ống cây nào cây nấy to đùng, còn dính thịt được nấu thành canh cùng nhau đưa vào, có canh nóng, Ngưu Đại Dũng chỉ huy người ở nhà bếp hâm lại, khi xách đến gần như thơm nức toàn bộ Chiếu Ngục, làm người thèm nhỏ dãi.
Hàng xóm hai bên ăn cơm khô ăn sắp điên rồi, bộ dạng giống như 800 năm chưa thấy qua thịt, đặc biệt là Tần Giao, rốt cuộc có thể ăn một bữa xả láng, một mình có thể ăn lượng ăn bằng mấy người.
Diệp Bạch Đinh thật ra không quá đói, so với ăn thịt, hắn uống càng nhiều canh nóng.
Tương Tử An lần đầu bất kể hình tượng, cây quạt cũng ném một bên, tay áo xắn thật cao, hai cái móng vuốt ôm khúc xương ống gặm: "Khi tại hạ học thành ra cửa có tính qua mệnh, nói là xuất sư bất lợi, có tai hoạ lớn, có điều chỉ cần bản thân không thất tâm, nắm lấy cơ hội, thì có thể thanh vân thẳng thượng, đại lộ thông thiên, không nghĩ tới đại lộ của tại hạ là ở chỗ này......!Thiếu gia lợi hại a!"
Tần Giao chẳng những thèm thịt, còn thèm đồ trên người Diệp Bạch Đinh: "Khối lệnh bài kia, thiếu gia lại cho ta nhìn một cái? Nền đen chữ vàng, điệu thấp xa hoa, cao quý lại chất phác, thật đúng là đẹp, lão tử cũng muốn!"
"Ngươi nằm mơ đi, cho là tùy tiện ai cũng được?" Tương Tử An phi thường bắt bẻ quăng cho tên ngốc to con toàn thân là cơ bắp một cái liếc trắng mắt, cười tủm tỉm chuyển qua Diệp Bạch Đinh, "Thiếu gia ngài xem, tại hạ cũng không phạm tội gì, người cũng thông minh, hiểu tâm tư hiểu ánh mắt, ngài cùng Chỉ Huy Sứ nói ta vài lời hay, giúp ta cầu một cái?"
Diệp Bạch Đinh:......
"Ta và Cừu Nghi Thanh không có giao tình."
"Haizzz, đã đến mức này rồi, không cần giấu," Tương Tử An nhìn trái nhìn phải, thần thần bí bí chồm qua, "Tại hạ nói cho ngươi, tại hạ cũng không phải là vì bản thân, bên trong Chiếu Ngục này......có bao nhiêu người bị liên lụy tiến vào, bản thân cũng không có tội lớn, thiếu gia biết chứ? Chỉ cần một câu của ngươi, thậm chí cũng không cần đáp ứng hứa hẹn, bọn họ đều có thể là trợ lực của thiếu gia, về sau ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia......"
Diệp Bạch Đinh ồ một tiếng: "Ta không cần."
"Dù sao thiếu gia nghĩ lại đi," Tương Tử An điểm đến tức ngăn, không nói nữa, nhìn nhìn bên ngoài, lại nhìn nhìn tay mình, đột nhiên vô cùng đau đớn, "Cẩu tử đâu, Huyền Phong sao không có tới? Tại hạ hôm nay có khúc xương lớn mỹ vị, thật sự không đến chia sẻ sao!"
Tần Giao a một tiếng: "Tới cũng không ăn của ngươi, quá dơ a."
Tương Tử An mị mắt: "Ngươi nói cái gì? Dám nói thêm câu nữa?"
Tần Giao đang gặm thịt thơm nức: "Quá dơ quá dơ quá dơ quá dơ—— sao, ngươi cắn ta a?"
Tương Tử An: "Ngươi chờ đó cho tại hạ!"
Diệp Bạch Đinh mặc kệ hai tên ấu trĩ quỷ cãi nhau, chậm rì rì uống canh nóng, sau đó liền phát hiện, ngục tốt áp giải một người đến đây ——
"Nếu không phải hôm nay người bị phạt quá nhiều, hình phòng không có chỗ, tiểu tử ngươi mới không may mắn như vậy......!Phải yên phận, đừng gây chuyện, biết chưa?"
"Biết, ngài yên tâm."
Một thanh niên rất gầy bị áp giải vào nhà lao đối diện, nói chuyện còn rất khách khí, quen mắt vô cùng, không phải Thạch Mật thì ai?
Đối diện Diệp Bạch Đinh nguyên bản là tên mặt sẹo, ánh mắt luôn làm người khó chịu, gần đây không thấy, hình như là......nửa tháng trước? Không biết là bị chuyển đi hay là trực tiếp biến mất, hắn không hỏi, cũng không muốn hỏi, không liên quan tới hắn, chỗ như Chiếu Ngục, người thay đổi không phải bình thường sao?
Hàng xóm mới tới rất lễ phép, đụng tới ánh mắt hắn, mỉm cười gật gật đầu, giống như nơi đây không phải Chiếu Ngục đen tối không có ánh mặt trời, mà là sau giờ ngọ hoa thơm chim hót, dọn đến nhà mới, thân thiện chào hỏi hàng xóm.
Diệp Bạch Đinh thấy vết roi trên người hắn, rõ ràng là dùng hình, nhưng cũng không nặng, vai lưng chỉ có vết máu li ti rỉ ra, chắc là Thân Khương đã dặn dò qua.
Chiếu Ngục hình phòng khá để tâm, có thể nặng có thể nhẹ, số lượng như nhau, khiến ngươi chết hoặc chỉ làm ngươi trầy da, toàn xem tâm tình người hành hình, thủ hạ đều là có kỹ thuật.
Nhưng vết thương trên đùi hắn chắc là khá nặng, quấn băng vải, có mùi thuốc nhàn nhạt, vết máu loang lổ, chỉ riêng ngồi xuống yên ổn thôi cũng đã rất khó khăn, dựa vào song cửa lao, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, dùng giấy dầu bao một khối thịt, ném qua.
Thạch Mật ngẩn ra, theo bản năng tiếp lấy, ngơ ngác cúi đầu nhìn, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Diệp Bạch Đinh: "Yên tâm, không có độc."
Thạch Mật rốt cuộc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn: "Ta biết."
"Ngươi không thích hợp," Tương Tử An nhét đầu vào khe hở song cửa, quan sát Diệp Bạch Đinh, "Vì sao lại đột nhiên chiếu cố một người không quen biết?"
Diệp Bạch Đinh không để ý đến hắn.
Tương Tử An nhìn nhìn đối diện, lại nhìn nhìn bên này, rất nhanh đã lĩnh ngộ ra: "Cho nên không phải là không quen biết, là quen biết," nghĩ lại vụ án thiếu gia mới vừa phá, trong lòng lập tức có đáp án, "Hung thủ, Sử Mật?"
Thạch Mật gật đầu: "Tại hạ Thạch Mật."
Tương Tử An trở nên nghiêm túc, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lần: "Ta nói ai có dũng khí phi phàm như vậy, thì ra là ngươi, thất kính thất kính."
Khi thiếu gia trở về cùng Thân Khương vẫn luôn bàn về vụ án, hắn đều nghe được, lập tức chắp tay, chắp xong mới phát hiện trong tay mình còn khúc xương, liền khách khí nhường ra: "Còn muốn sao? Tại hạ nơi này còn có —— ách, một nửa chưa đụng đến."
"Không cần, cái này đã đủ rồi."
Thạch Mật rũ mắt nhìn bao giấy dầu trong tay, lại lần nữa nói lời cảm tạ với Diệp Bạch Đinh: "Đa tạ Diệp công tử."
Diệp Bạch Đinh không cảm thấy đây là chuyện đại sự khó lường gì, vừa vặn trong tay mình có nhiều, vừa vặn bộ dạng đối phương thật đáng thương: "Không cần khách khí."
Khuôn mặt Thạch Mật nghiêm nghị: "Phải tạ, ta tuy không có tiền đồ gì, cũng là cha mẹ sinh ra giáo dưỡng lớn lên, không dám làm chuyện thất lễ, có thù oán tất báo, có ân tất thường."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Bắc Trấn Phủ Tư có Diệp công tử ngươi, Cẩm Y Vệ hình như cũng không đáng khinh như vậy."
Diệp Bạch Đinh đã sớm biết người này có chút thẳng thắn, dứt khoát không nói, được thôi, ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ.
Bất quá lần này đúng là thật không có việc gì, sau khi ăn uống no đủ, hắn ôm lò sưởi tay, quấn chăn, ngủ một giấc thật lâu.
Trong mộng có nắng ấm tháng tư, hoa nở rực rỡ, có ánh nắng len qua cửa sổ xán lạn, ngoài cửa sô mặt cỏ xanh mượt, chim bay xuống từ ngọn cây, bên cạnh có bóng người cao lớn dựa bên cửa sổ, nhìn không rõ mặt, cũng nghe không rõ giọng nói, cũng không biết vì cái gì, bản thân liền cười, cười rất vui vẻ.
Tỉnh lại cẩu tử đang giằng co với Tương Tử An, răng nanh sắc bén đều nhe hết ra, bộ dạng như muốn cắn người.
"Ngươi sao lại chọc nó?"
Diệp Bạch Đinh nhan chóng vẫy tay gọi cẩu tử đến, đè đầu vuốt một trận.
"Ô uông! Uông!" Cẩu tử ngẩng đầu cọ mặt hắn, thân thiết chịu không được.
Tương Tử An hâm mộ muốn chảy nước miếng: "Tại hạ chỉ là muốn sờ nó một chút, nhưng nó luôn muốn cắn tại hạ......"
Diệp Bạch Đinh vuốt cẩu tử: "Đứng sợ đừng sợ a, hắn không dọa người, ách, hắn không dọa cẩu, cũng sẽ không bôi độc lên người, dụ mày đi liếm......"
Tương Tử An:......
Thiếu gia ngươi biết ngươi học hư sao!
Nhưng mà trong lòng căm giận, ngoài mặt còn phải mỉm cười thân thiết: "Thiếu gia ngươi khuyên nó, cho tại hạ sờ một phen, tại hạ liền nói cho ngươi cái bí mật, được không?"
"Không cần cẩu tử bán đứng sắc tướng, lão tử nói cho ngươi," Tần Giao ngáp một cái, "Lúc ngươi ngủ, Chỉ Huy Sứ đã tới, hình như là muốn tìm ngươi."
A?
Diệp Bạch Đinh lần này thật sự có chút khẩn trương, trước kia hoài nghi như thế nào đoán như thế nào cũng không sao, hiện tại phải đối mặt với người này......!Thật sư cũng không phải sợ sệt, chỉ là hơi đột ngột.
Rất nhanh, một người mặc chế phục Cẩm Y Vệ từ ngoài đi vào, mở cửa lao của hắn ra: "Diệp tiên sinh, Chỉ Huy Sứ cho mời."
Diệp Bạch Đinh:......
Thôi được, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp.
Hắn đứng dậy, cẩu tử liền đứng lên theo, hắn bước đi, cẩu tử cũng nhắm mắt theo đuôi, một tấc không rời.
"Nó đi theo......"
"Không sao."
Lần này không còn là tiểu thính hắc ám quen thuộc kia nữa, cửa tiểu thính ngày hôm qua đã bị hủy đi, hắn đi ra Chiếu Ngục, đi trên con đường nhỏ thật dài, thấy được ánh mặt trời không che không giấu.
Không giống với ánh hoàng hôn hôm trước, lần này là sau giờ ngọ, ánh mặt trời sáng ngời xán lạn, không trung xanh thẳm cao xa, đã vào đông, ánh nắng không quá mãnh liệt, thậm chí không thấy quá ấm, chiếu trên người lại có cảm giác ấm áp, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong không khí đều là hương vị của tự do, hoàn toàn không giống với Chiếu Ngục.
Diệp Bạch Đinh cũng có chút không muốn đi.
"Uông!"
Cẩu tử giống như gặp người thân, đột nhiên chạy về phía trước, tiếng sủa rõ ràng không giống như những lần khác, Diệp Bạch Đinh mở mắt ra liền thấy được Cừu Nghi Thanh, y mặc một bộ thường phục lụa màu xanh thêu hình mãng, bó ở eo, tay bó, cổ tay áo thêu hình đồng tiền, tôn lên vẻ phấn chấn oai hùng, thân ảnh ngang tàng.
Y duỗi tay về phía cẩu tử, nhẹ nhàng xoa đầu nó, để nó liếm hai miếng, bàn tay lật lại ấn nhẹ xuống một cái —— cẩu tử liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, bất động.
Trước đó vì liên quan đến công tác, Diệp Bạch Đinh gặp cảnh khuyển vài lần, huấn khuyển viên cũng làm như vậy để ra lệnh cho chúng nó, động tác tư thế hơi có chút bất đồng, nhưng ý tứ......!Hắn đoán là ở tại chỗ đợi lệnh?
Hắn rất nhanh hiểu ra: "Huyền Phong......là ngươi dưỡng?"
Cừu Nghi Thanh hơi nghiêng đầu: "Ngươi không phải đã biết, nó là cẩu tướng quân?"
Diệp Bạch Đinh:......
Cuối cùng cũng nhớ ra vì sao lần đầu gặp Huyền Phong, Thân Khương có vẻ muốn nói lại thôi, bởi vì quan hệ hai chủ sủng* này!
*là chủ và sủng vật, ko phải chủ tớ
"Là ngươi sai nó tới Chiếu Ngục?"
Tâm tình Diệp Bạch Đinh có chút phức tạp, thật vất vả có cái vật nhỏ để thân cận, không nghĩ tới là của người khác dưỡng, giờ khắc này nhớ lại biểu hiện của cẩu tử khi giải phẩu nghiệm thi ở phòng ngỗ tác, còn lúc Cừu Nghi Thanh đi ngang qua Chiếu Ngục, hắn sợ bị phát hiện có quan hệ tốt với cẩu tử, còn đuổi cẩu tử đi......
Xấu hổ quá.
Hắn còn muốn biểu hiện phong khinh vân đạm, đừng để người khác phát hiện, kỳ thật hết thảy đều nằm trong khống chế của người ta, người ta đã sớm biết là chuyện như thế nào.
Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn Cừu Nghi Thanh, giọng nói chắc chắn: "Ngươi sai nó đi Chiếu Ngục, sai nó nhìn ta."
Cừu Nghi Thanh nhướng mày: "Không phải đã biết?"
Diệp Bạch Đinh:......
Cái này hắn thật sự không đoán được.
Đối với Cừu Nghi Thanh hoài nghi, phân tích là một chuyện, nhưng Cừu Nghi Thanh từ đầu đến cuối đều không có chính diện phản hồi, hắn cũng chỉ có thể bảo trì hoài nghi.
"Thế gian luôn có vạn nhất," Diệp Bạch Đinh có một chỗ tốt, đó là không tự phụ, không làm khó mình, thời điểm nào đó da mặt có thể rất dày, tỷ như hiện tại, hắn liền cười, "Vạn nhất ta đoán sai, ngươi căn bản không có làm mấy bố cục thông minh, đoán trước này, ta chẳng phải là bại lộ sao? Có ngốc hay không."
Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua mặt hắn: "Là rất ngốc."
Diệp Bạch Đinh: "Hử?"
Cừu Nghi Thanh lại xoay người: "Ta cũng không làm chuyện không có nắm chắc."
Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Không chơi trò tự khen như vậy a, Chỉ Huy Sứ đại nhân."
Cừu Nghi Thanh ngoắc ngoắc tay, kêu cẩu tử đi theo, ở phía trước dẫn đường: "Có vấn đề liền hỏi."
Diệp Bạch Đinh thật đúng là hỏi: "Chiếu Ngục, ngươi đã giúp ta có phải hay không? Sài Bằng Nghĩa tìm ta, ngươi đều biết? Ngày đó ta tìm hắn đàm phán, nháo ra động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài lại không có việc gì, là ngươi hỗ trợ che lấp đúng hay không? Sài Bằng Nghĩa muốn đối phó với ta, không nên chỉ ở mức đó, thiếu một bữa cơm mà thôi, ta rất có khả năng đấu lại, là ngươi ngăn trở càng nhiều có phải không?"
Nghĩ kỹ lại, vẫn là có điểm không đúng, Cừu Nghi Thanh nếu đã thấy rõ ràng, cái gì cũng biết như thế, vậy hắn tính kế Thân Khương, lần đầu nhúng tay vào án mạng, Cừu Nghi Thanh hẳn cũng biết, vậy thì tại sao làm ra vẻ không biết gì, thậm chí vài lần đi ngang qua Chiếu Ngục, đều giống như không thấy được hắn, không quen biết hắn?
Hắn trong lòng vừa động: "Ta đột nhiên thay đổi vị trí nhà lao, là ngươi an bài?"
Lúc ban đầu khi mới tỉnh lại, hắn bị nhốt ở sâu trong Chiếu Ngục, hắn muốn tự cứu, muốn hiểu biết tin tức bốn phía, dùng chiêu trò để thử là khó tránh khỏi, chẳng lẽ khi đó Cừu Nghi Thanh đã phát hiện ra hắn bất đồng, chuyển hắn đi nhà lao khác, an bài ở nơi dựa gần bên ngoài nhất, dễ dàng nhất tiếp xúc đến Cẩm Y Vệ nhất?
Nhưng lúc ấy, Cừu Nghi Thanh cũng mới vừa nhậm chức không lâu, sao có thể lập tức chú ý tới nhiều như vậy?
Cừu Nghi Thanh rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì từ trên người hắn, khi nào có ý đồ, đang bố một cái cục như thế nào, vì sao lại là hắn?
"Đều đã biết, còn hỏi?" tầm mắt Cừu Nghi Thanh dừng ở trên mặt hắn, có chút thâm ý, "Ngươi có thể hỏi một ít chuyện ngươi không biết, tỷ như