Chiêu Ngươi Phiền

Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)

Chiêu Phàm rất ít khi rảnh rỗi ngồi yên lặng suy nghĩ như bây giờ.

Cho dù là ở trong ngày nghỉ, lịch trình của cậu cũng kín mít, ngoài trừ việc tập luyện một mình vào buổi tối, bên cậu cậu lúc nào cũng có đủ loại người.

Mà từ lúc quen biết Nghiêm Khiếu, lúc luyện tập thêm cũng không phải cô đơn nữa.

Bận rộn không có mấy khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng có vài ý tưởng chớp nhoáng trong đầu nhưng lại không đủ thời gian để nắm bắt và tìm hiểu kỹ.

Hôm nay vì ngủ quên mà bị đuổi lên lầu hai nghỉ ngơi, tự nhiên có được hai tiếng rảnh rỗi.

Lầu dưới ồn ào nhưng khi Lý Giác sửa sang lại cửa tiệm đã chú ý đến vấn đề cách âm, chỉ cần đóng cửa các phòng trên lầu hai là có thể ngăn được hầu hết tiếng ồn.

Chiêu Phàm lăn chuột, không ngừng nhấn F5 để tải lại trang, nhưng 'Cuồng Nhất Khiếu' vẫn không xuất hiện.

Một đám độc giả nóng tính lại đăng bài mắng chửi, hỏi 'Cuồng Nhất Khiếu' không cập nhật đúng hạn sao không báo trước.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình xuất thần trong chốc lát, nghĩ thầm người ta có thể là gặp phải chuyện gấp gì đi.

- Giống như Khiếu ca.

Đột nhiên sự so sánh xuất hiện làm cho cậu không khỏi thẳng lưng, chính mình cũng cảm thấy có chút giật mình.

Vì sao lại nghĩ đến Khiếu ca?

Cậu mở to mắt, đồng tử nâu sẫm phản chiếu ánh sáng trên màn hình, nhíu mắt nhìn, giơ tay gãi nhẹ hoa hồng trên cổ, ngực giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng nhéo một cái.

Chính cậu là người gặp vấn đề về cổ khi ngủ, nhưng người bị làm cho kế hoạch xáo trộn thì lại là Nghiêm Khiếu.

Lúc trước ở trong điện thoại, Nghiêm Khiếu vừa nghe cậu nói "Cổ bị lệch", giọng điệu liền thay đổi, không đến mười lăm phút đã từ viện cảnh sát chạy tới.

Cậu cảm thấy được ấm lòng, lại cảm thấy có chút áy náy.

Buổi sáng Nghiêm Khiếu có việc, thường xuyên ngâm mình trong phòng máy, điều này cậu biết. Nhưng Nghiêm Khiếu cụ thể đang bận cái gì, cậu cũng không rõ lắm, chỉ nhớ hình như là đang chuẩn bị luận văn.

Mặc kệ là bận rộn cái gì, tóm lại việc sắp xếp lúc sáng của Nghiêm Khiếu là bị cậu xáo trộn.

Cậu sờ hình xăm, có chút rối rắm.

Lại tải lại một lần nữa, 《Đào Sắc Kinh Hồn》 vẫn không cập nhật, Cuồng Nhất Khiếu cũng ở trạng thái offline.

Trong lúc chán gần chết, cậu xem lại một lượt các bài đăng. Thời gian Cuồng Nhất Khiếu cập nhật rất ổn định, bình thường tầm 10 giờ 50 đến 11 giờ, chỉ có ngày hôm qua 10 giờ rưỡi đã cập nhật..

Ngày hôm qua...

Ngày hôm qua cũng rất đặc biệt, cậu xin nghỉ, Nghiêm Khiếu dứt khoát không tới tiệm.

Nghĩ đến đây, cậu phát ra một tiếng" Hừm" mang theo âm điệu hơi cao.

Ngày hôm qua, Cuồng Nhất Khiếu cập nhật trước, Nghiêm Khiếu nghỉ một ngày.

Hôm nay Cuồng Nhất Khiếu có lẽ là có việc đột xuất nên dừng cập nhật, Nghiêm Khiếu vì mình mà đến tiệm sớm.

Hai chuyện không hề liên quan vô duyên vô cớ đan xen cùng một chỗ, đồng tử cậu co rụt lại, nghĩ thầm đây có phải quá trùng hợp hay không?

Trong phòng mở điều hòa, quạt phát ra âm thanh rất nhỏ. Cậu đứng dậy, bước hai bước vòng quanh bàn và ghế. Rồi sau đó giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, trở lại bên cạnh máy tính, thu nhỏ trang diễn đàn lại, nhập từ khóa vào công cụ tìm kiếm "Đào sắc kinh hồn".

Kết quả tìm kiếm chỉ có hai trang, toàn bộ chỉ vào diễn đàn Thiết Hán Tình.

Cậu mím môi, một lần nữa tìm kiếm: "Đào sắc kinh hồn TXT".

Kết quả tương tự như lần trước, không có liên kết tải lậu nào xuất hiện.

Cậu tựa lưng vào ghế, nhớ tới chuyện tối qua.

Thẩm Tầm và Nghiêm Khiếu đều nói filre có tên "Đào Sắc Kinh Hồn" trên laptop là bản lậu tải trên mạng. Lúc ấy cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cả đám cười cười nói nói, cái loại cảm giác kỳ quái chợt lóe lên này đã bị cậu xem nhẹ.

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu sao cảm thấy kỳ lạ - có thể tìm được bản lậu ở trên mạng phần lớn là tiểu thuyết tương nổi, mà《Đào Sắc Kinh Hồn》 chỉ là tiểu thuyết nổi trong diễn đàn Thiết Hán Tình, ngoài Thiết Hán tình,《Đào Sắc Kinh Hồn》 đồng nghĩa với "không tìm thấy bài viết như vậy", mà Thiết Hán Tình cũng không phải là trang web văn học.

Nói cách khác, 《Đào Sắc Kinh Hồn》 cũng chưa đến mức "Bị đạo nhái."

Nghiêm Khiếu đang nói dối, Thẩm Tầm cũng vậy.

"Tại sao? "Cậu chống cằm, lẩm bẩm.

m thanh ồn ào từ tầng dưới bị cửa ngăn lại, chỉ còn lại tiếng ồn trắng mơ hồ. Cậu nhắm mắt, suy nghĩ miên man.

《Đào Sắc Kinh Hồn》 ở trong sổ tay Nghiêm Khiếu, bọn họ muốn che giấu chuyện này, nhưng tại sao phải thế?

Có phải vì nó không nên xuất hiện ở đó?

Cậu đột nhiên mở to mắt, đồng tử co lại.

Không đúng, "Là cậu không nên nhìn thấy nó?"

Cậu vô thức nghịch nghịch ngón tay, "Nhưng mình nhìn thấy, cho nên bọn họ phải nói dối để che đậy."

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu.

Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại và sắp xếp các manh mối liên quan đến 《Đào Sắc Kinh Hồn》.

Xét đến cùng, cậu đặc biệt chú ý đến tiểu thuyết này là vì cảm thấy nhân vật chính Chiến Phi Hoa rất giống mình, tiếp theo mới là bởi vì lúc trước "đã làm tổn thương" đến Cuồng Nhất Khiếu.

Cái "giống" này, làm cậu với《Đào Sắc Kinh Hồn》 có vài phần liên quan mà người bên ngoài còn cảm thấy buồn cười.

Cậu còn dự định cùng Nghiêm Khiếu thảo luận vấn đề có giống hay không.

Về mặt thời gian, 《Đào Sắc Kinh Hồn》xuất hiện sau khi Nghiêm Khiếu đến viện cảnh sát, cụ thể hơn chút, là sau khi mình và Nghiêm Khiếu gặp mặt vài lần.

一Một ý nghĩ mơ hồ lăn tăn trong sương mù, cậu xoa nhẹ thái dương, trong mắt hiện ra kinh ngạc.

- -Trên laptop Nghiêm Khiếu có《Đào Sắc Kinh Hồn》 là bởi vì bộ tiểu thuyết này vốn chính là từ trong laptop kia mà ra?

Không, thật vô lý.

"Cuồng Nhất Khiếu" rõ ràng là một nhóc học sinh tiểu học vênh váo với cách hành văn kém và phi logic.

Khiếu ca, Nghiêm Khiếu lớn lên trong đại viện quân đội, còn có một người anh thân là sĩ quan cao cấp của bộ đội đặc chủng.

Điều vô lý nhất chính là, nếu 《Đào Sắc Kinh Hồn》 thật sự có quan hệ với Nghiêm Khiếu, vậy Chiến Phi Hoa chẳng phải là...

Cậu lần nữa đứng lên, tại chỗ dạo qua vài vòng, trong đầu một thanh âm nói: "Đúng vậy, người anh ấy viết là mình."

Cậu đá một cước vào ghế xoay, ánh mắt trừng thật to, có chút khó tin, bên tai còn có chút nóng lên.

Nửa phút sau, cậu giơ tay lên và lẩm bẩm: "Sao lại viết mình? Không thể nào, phải không?"

Giống như tia sáng chợt lóe lên, suy đoán như chìa khóa mở cánh cửa, ánh sáng từ bên ngoài ùa vào không thể chặn lại.

Cậu ta cảm thấy mình nên suy nghĩ theo hướng khác, nhưng lại bị cột sáng ghim chặt tại chỗ, không thể đổi hướng.

Trước đây, trong phòng đọc máy, cậu kéo Nghiêm Khiếu đi xem tiểu thuyết của "Cuồng Nhất Khiếu". Nghiêm Khiếu có vẻ khó chịu, cậu hiển nhiên cho rằng "sinh viên đại học nghiêm túc không quen xem sảng văn ngựa đực". Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ Nghiêm Khiếu đang ngạc nhiên -- "Cậu đọc tiểu thuyết của tôi à?"

"Chậc..." Không biết có phải nhiệt độ điều hòa quá thấp không, cậu nổi da gà, sau đó nghĩ, " 'Khiếu' trong Cuồng Nhất Khiếu và "Khiếu" của Nghiêm Khiếu là cùng một chữ, đây cũng coi như là một điểm giống nhau."

Còn nữa, lúc trước truy cập cập nhật thấy Chiến Phi Hoa thuần phục một con sói, con sói kia rất giống một con chó thường xuyên đến tiệm tắm.

Cậu run rẩy một cái, "Con mẹ nó cái này cũng quá......"

Rút tơ lột kén, lấy từng chi tiết phân tích ra, vốn định tìm được căn cứ phủ nhận, lại càng bị phỏng đoán thuyết phục.

Thậm chí nhớ tới Nghiêm Sách mới gặp ngày hôm qua, cũng cảm thấy có vài phần tương tự với nhân vật chính của mấy truyện tiểu thuyết khác của 'Cuồng Nhất Khiếu'.

Cậu ngồi trở lại ghế dựa, ôm hy vọng lại tải lại trang web.

Nếu như Cuồng Nhất Khiếu login vào, như vậy học sinh tiểu học vẫn là học sinh tiểu học, Khiếu ca vẫn là Khiếu ca.

Nhưng trong bài viết chỉ có nhiều lời phỉ nhổ của độc giả.

Trong đầu cậu có chút hỗn loạn, vừa không muốn thừa nhận giữa Cuồng Nhất Khiếu và Nghiêm Khiếu có liên quan, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Nghiêm Khiếu muốn viết mình, hoàn toàn không nhận ra hai điều này mâu thuẫn.

Thời gian trôi qua từng giây, đảo mắt đã đến giờ nghỉ trưa. Cậu ngồi lì trước máy tính, không chú ý tới cửa bị đẩy ra.

"Không phải dặn cậu nằm sao?" giọng Nghiêm Khiếu không có gì khác so với trước kia, dịu dàng nói, "Cổ đỡ hơn chưa?"

Trong nháy mắt Chiêu Phàm hoàn hồn, theo bản năng tắt trang web.

Nghiêm Khiếu nhướng mày, "Làm sao vậy?"

"Tắm chó xong rồi à?" Chiêu Phàm bình tĩnh, nhớ tới động tác vừa rồi của mình quá kỳ cục, giải thích: "Tôi lướt diễn đàn, nhóc tiểu học hôm nay lại không cập nhật."

Đuôi mắt Nghiêm Khiếu giật một cái, chỉ là một động tác nhỏ cực nhẹ, nếu là bình thường, Chiêu Phàm tuyệt đối không chú ý tới.

Nhưng lúc này không giống như trước kia.

Chiêu Phàm thấy được.

"Có thể không phải ngày nào cũng cập nhật." Nghiêm Khiếu nói: "Nhỡ đâu nhóc học sinh tiểu học có việc thì sao?"

Chiêu Phàm thử hỏi: "Giống như anh?"

Đồng tử Nghiêm Khiếu rõ ràng co rụt lại.

Chiêu Phàm là tay súng bắn tỉa được "Trường Kiếm" chọn trúng, khả năng quan sát của cậu bẩm sinh xuất chúng, bình thường không câu nệ tiểu tiết chỉ là tính cách cho phép, nếu thật sự nghiêm túc, tất cả biến hóa nhỏ bé đều không thoát khỏi tầm mắt chim ưng của cậu.

"Tôi?" Nghiêm Khiếu giơ tay xoa thái dương, "Tôi cũng không có việc gì phải làm vào buổi sáng."

Chỉ là một ít động tác nhỏ bình thường, nhưng khi ghép lại, lại ngầm thấy bất an. Chiêu Phàm cùng Nghiêm Khiếu nhìn nhau một lát, trong lòng bị suy đoán kia chiếm cứ, nhưng rốt cuộc cũng không xác định được, vẻ mặt bình tĩnh lại, "Đi ăn không?"

"Để tôi xem cổ cậu trước đi."Nghiêm Khiếu nói.

Chiêu Phàm suy nghĩ một chút, đi đến một bên sô pha nằm sấp xuống, cố gắng nghiêng đầu, "Anh thật sự biết massage?"

"Cậu trải nghiệm thử rồi sẽ biết. "Nghiêm Khiếu dựa lại gần, hai tay vịn sau gáy cậu, theo phản xạ có điều kiện căng thẳng cơ bắp, sau đó lại dần thả lỏng theo quá trình ấn xoa.

"Thì ra là thật." Cậu nheo mắt, hai tay chống cằm.

"Cậu còn không tin." Nghiêm Khiếu nói.

Có thể là do hôm nay trong lòng ôm chuyện, cậu cảm thấy Nghiêm Khiếu nói ít hơn bình thường.

Là Nghiêm Khiếu nhận ra cậu phát hiện cái gì rồi?

Nghi ngờ lại nhảy lên, cậu vốn định nhịn xuống, quan sát một thời gian rồi nói sau, nhưng Nghiêm Khiếu chợt mạnh tay ấn vào huyệt của cậu, cậu đau đến kêu lên một tiếng, tinh thần nhất thời buông lỏng, sau khi cơn đau giảm bớt thì hỏi: "Khiếu ca, anh có cảm thấy Chiến Phi Hoa giống tôi không? Sao tôi càng nhìn càng thấy mình là nguyên mẫu của Chiến Phi Hoa thế?"

Lực tác động trên gáy cậu bỗng biến mất, cậu rõ ràng cảm thấy tay Nghiêm Khiếu dừng ở trên cổ cậu, đầu ngón tay khẽ run.

Mà một giây sau, chỗ huyệt kia bỗng nhiên chịu tội lần nữa, lại bị ấn một cái.

Cậu suýt nữa nhảy dựng lên.

"Xin lỗi xin lỗi. "Ánh mắt Nghiêm Khiếu liếc sang một bên, "Không khống chế tốt lực độ."

Xoa bóp cùng thảo luận đều kết thúc, lúc ăn cơm ai cũng không nhắc tới 《Đào Sắc Kinh Hồn》 nữa, buổi chiều tự tắm chó, có lẽ là đến lúc, có lẽ là do Nghiêm Khiếu massage thật sự có hiệu quả, Chiêu Phàm xoay cổ, phát hiện không có việc gì.

Nhưng chuyện trong lòng, lại vẫn nghẹn lại.



Ban đêm, Nghiêm Khiếu lại mang laptop đến phòng máy, phản ứng ban ngày của Chiêu Phàm khiến anh khá bất an, nhưng dù vậy, bản thảo nên nên lưu thì vẫn phải lưu lại.

Hai ngày nay linh cảm bị hình xăm hoa hồng kia kích thích cuồn cuộn, không bằng nhân cơ hội viết nhiều một chút.

Chiêu Phàm đã rửa sạch hình xăm hoa hồng, sau khi tắt đèn làm thế nào cũng không ngủ được.

Có một số việc chính là như vậy, không thể nghĩ, vừa nghĩ liền không có điểm cuối.

Cậu đột nhiên rất muốn biết, mỗi lần Nghiêm Khiếu đến phòng máy rốt cuộc là làm gì? Thật sự là chuẩn bị luận án, hay là làm cái khác?

Gần đây, Nghiêm Khiếu có vẻ thiếu ngủ. Mặc dù không đến mức có quầng thâm, nhưng mắt của anh ấy thỉnh thoảng có tia máu.

Do thức khuya sao?

Anh ấy thức khuya để làm gì?

Ở đâu?

"Phàm Nhi, con mẹ nó mày lại nửa đêm hù tao!" Lỗ Tiểu Xuyên thấp giọng quát.

Chiêu Phàm đã thay xong quần áo ra ngoài, không để ý đến hắn, nhẹ giọng đóng cửa lại, chạy về phía phòng máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui