11
Khương Hành Viễn gầm lên với ta, lại bị Khương Hành Tri ngăn lại.
"Hành Viễn, bình tĩnh lại một chút!"
Khương Hành Viễn không nghe lời khuyên ngăn, nhận định ta chính là hung thủ gi.ế.t người.
Nhưng những người khác sẽ chỉ nghĩ rằng nó quá đau buồn mà cắn người bừa bãi.
Một cô nương trói gà không chặt làm sao có thể lặng lẽ lẻn vào Mai Uyển để g.i.ế.t người.
Ta nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ bị giết, ta có thể hiểu được cảm xúc của Hành Viễn..."
"Hừ!" Tiếng gầm của Khương Hành Viễn cắt ngang giọng nói của ta, sự tuyệt vọng và thương tiếc làm tan nát trái tim người nghe.
Ta dùng khăn tay lau mắt để ngăn chặn sự thờ ơ nổi lên dưới đáy mắt.
Rất hay.
Khi mẹ ta qua đời ta cũng rất buồn bã, nhưng thậm chí ta còn không thể trút giận như thế này, ta chỉ có thể che miệng và chạy trốn, trốn từ sáng đến tối, đến khi để nước mưa đóng băng chính mình.
Nào như nó, được người khác nhìn thấy nỗi buồn và dỗ dành.
Khương Vãn Trạch yêu cầu mọi người làm phòng thờ cúng thi thể của thê tử mình.
Linh đường đã được bố trí, Khương Hành Tri, Khương Hành Viễn mặc áo tang, quỳ gối trước linh cữu.
Khương Hành Viễn dường như đã cạn kiệt sức lực, không còn sức để khóc, Khương Hành Tri mất hồn, tê dại đốt giấy, đôi mắt đỏ thẫm ảm đạm.
Khương Vãn Trạch gọi ta đến, đôi mắt sâu thẳm của ông ấy đè lên ta như thể đang đối chất.
Sắc mặt ta không chút thay đổi: "Xin cha bớt đau buồn”.
Qua hồi lâu, cảm giác áp bức không những không suy yếu mà còn tăng cường hơn.
Ông ta chậm rãi, thấp giọng nói: "Tối hôm qua, con không ở trong phòng. "
Lông mi ta rung lên, ông ta thực sự nghi ngờ ta.
"Ban đêm tiểu viện trống vắng, con luôn nhớ tới lúc trước khi mẹ mất... trong lòng sợ hãi, con đi đến viện của huynh trưởng, ngủ trong phòng bên cạnh của huynh ấy”.
Vườn trúc cũng là nơi thích hợp nhất để lẻn đến Mai Uyển, không dễ bị phát hiện.
Khương Vãn Trạch khịt mũi khịt mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, ý tứ không rõ, giọng nói trầm thấp vang lên như dùi trống, như thể gõ vào đầu trái tim của người khác.
"Con có biết hung thủ g.i.ế.t mẹ con là ai không?"
Ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào ông ta: "Phụ thân đã biết rồi sao?".
Khương Vãn Trạch khẽ nheo mắt, ánh mắt giống như đại bàng, không trả lời, ta nhìn thẳng vào mắt của ông ta, không ai chịu thua.
Cuối cùng, ông ta nhìn đi chỗ khác trước, vẫy tay với ta: "Ra ngoài trông linh cữu mẹ con đi”.
Ta hành lễ với ông ta rồi quay người rời đi.
Trước khi bước ra khỏi phòng, giọng nói của ông ta vang lên sau lưng.
"Sau này con sẽ cùng Hành Viễn đi luyện võ."
Ta dừng lại rồi quay sang nhìn Khương Vãn Trạch.
"Đừng để ta thất vọng."
Ta dừng một chút, nhẹ giọng đáp: "Chiêu Ninh nhớ rồi."
12
Một trong những lợi ích của việc được sống lại là ta hiểu hết bọn họ.
Đối với Khương Vãn Trạch, một đứa trẻ có mưu mô chiến lược quan trọng hơn nữ nhân của ông ta nhiều.
Phu nhân tướng quân, mẹ ta và những nữ nhân khác ở hậu viện đối với ông ta mà nói hoàn toàn không khác gì nhau, tất cả đều là những chiếc bình để ông ta thụ thai người thừa kế.
Người được ưu ái và người không được ưu ái, tất cả đều giống nhau.
Có xuất chúng nổi bật hay không đối với ông ta mà nói cũng không khác gì nhau.
Bọn họ đều là những kẻ nhàn rỗi được nuôi dưỡng một cách tùy tiện, chỉ là cỏ dại mang họ Khương.
Kiếp trước ta đã lãng phí rất nhiều sức lực để đến trước mắt ông ta, khiến ông ta phải nhìn ta bằng con mắt khác.
Lần này chỉ cần giết một người sạch sẽ đã để ông ta nhìn thấy khả năng của ta.
Khi ta đến trước linh cữu, hành vi hung bạo của Khương Hành Viễn đã bị Khương Hành Tri chặn lại, giọng nói khàn khàn: "Đừng gây chuyện".
Có người đến chia buồn, Khương Hành Viễn tức giận nhìn ta thật lâu, nhưng nó cũng không có động tác thái quá nào nữa.
Khương Hành Tri rút cánh tay trước mặt Khương Hành Viễn ra, hai mắt đỏ ngầu.
Ta thì thầm với hắn: "Huynh trưởng bớt đau buồn”.
Hắn mím môi nhìn ta, sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ lời nói của Khương Hành Viễn có ảnh hưởng đến hắn, Khương Hành Tri sẽ không phán xét, nhưng hắn có thể cũng sẽ chán g.hé.t ta.
Hắn là một người thông minh, nhận ra bản chất máu lạnh của Khương Vãn Trạch sớm hơn bất kỳ ai khác.
Hắn không hận một đứa con gái riêng như ta, thậm chí còn cảm thấy có lỗi với ta, thương tiếc cho tất cả nữ nhân vì Khương Vãn Trạch mà bị vây khốn tại Khương Gia.
Hắn chỉ càng ngày càng thất vọng với Khương Vãn Trạch.
Khương Vãn Trạch từ bỏ hắn, hắn cũng từ bỏ Khương Vãn Trạch.
Đời trước sau khi tướng quân phu nhân c.hế.t, Khương Hành Tri rời khỏi phủ của tướng quân vào một buổi sáng sớm, không bao giờ trở lại, không ai biết hắn đã đi đâu.
Lần này, Khương Hành Viễn không có ch.ế.t trước mẹ nó, vì lo lắng, Khương Hành Tri có thể sẽ không rời đi.
Hắn là người duy nhất ta cảm thấy có lỗi trong số tất cả những người trong gia đình họ Khương.
Nhưng ta không hối hận vì đã giết mẹ hắn.
Nếu có thể, hắn cũng có thể kề dao vào cổ ta và g.i.ế.t ta.
Mọi người chia buồn đến rồi đi, ta cúi đầu thờ ơ và quỳ xuống.
Đột nhiên, ta cảm thấy một ánh mắt đang dán chặt vào cơ thể mình.
Lạnh lẽo như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Ta ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt đen láy trong đám đông.
Lý Hoài Ngọc đứng đó, hơi cúi mắt nhìn ta.
Giống như đang nói rằng: “Đã tìm thấy rồi”.
13
Chạm mặt với Lý Hoài Ngọc là chuyện sớm muộn, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Khi ta trốn hắn ở y quán là lúc ta không hề có sức phản kháng.
Còn bây giờ là thời gian có lợi cho ta, Khương Vãn Trạch có ý muốn bồi dưỡng ta.
Mà hắn vẫn là một hoàng tử nghèo nàn hai bàn tay trắng, không thể khiến Khương Vãn Trạch nợ ân tình của hắn, cũng không thể bắt ta c.h.ế.t vì hắn.
Ta gật đầu với hắn, xa lạ tựa như lần đầu quen biết.
Bàn tay bên hông Lý Hoài Ngọc nắm chặt đến khớp xương trắng bệch, ánh mắt khóa chặt trên người ta, mãi đến khi người bên cạnh nhận ra điều kỳ lạ hắn mới thu lại tầm mắt.
Ta biết hắn sẽ không từ bỏ thanh kiếm tốt như ta, hắn sẽ đợi thời cơ để kéo ta trở lại bên cạnh hắn một lần nữa.
Sau đám tang, ta đi học với Khương Hành Viễn.
Ta có ký ức một đời, nhưng ta cần phải che giấu để không thu hút sự chú ý của người khác một cách quá mức.
Khương Hành Viễn vẫn tin chắc rằng ta đã g.i.ế.t mẹ nó, nó càng hận ta hơn, âm thầm ngáng chân ta, hợp tác với những đứa con khác của Khương Vãn Trạch để bắt nạt ta.
Ta đã học được rất nhiều bài học từ chỗ nó, cho nên chắc chắn sẽ không té hoài một chỗ.
Khương Hành Viễn không thể làm được gì, nó càng tức giận hơn, lửa giận hận thù gần như thiêu đốt nó.
Nể tình Khương Hành Tri, ta sẽ không làm gì Khương Hành Viễn.
Nhưng lúc nào cũng né tránh thì thật sự có hơi phiền.
Trong lớp võ thuật, ta vô tình làm bị thương chân Khương Hành Viễn.
Ta không để ý đến Khương Vãn Trạch và Lý Hoài Ngọc đang nhìn bọn ta, thảo luận dưới mái hiên.
Lúc Khương Hành Viễn đang ôm chân khóc lóc trên mặt đất, hai người bước ra ngoài.
Khương Vãn Trạch nhìn Khương Hành Viễn, còn Lý Hoài Ngọc thì nhìn ta.
Ta nhận sai với Khương Vãn Trạch: "Chiêu Ninh ra tay không biết nặng nhẹ, khiến đệ đệ bị thương, xin cha trách phạt."
Ta không sợ Khương Vãn Trạch sẽ trách ta, người luyện võ công, đánh nhau va chạm là chuyện bình thường, nó chỉ làm ông ta thất vọng về Khương Hành Viễn mà thôi.
Khương Hành Viễn nhìn thấy ánh mắt của Khương Vãn Trạch, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, vội vàng giải thích với ông ta: "Cha, con chỉ nhất thời không để ý..."
"Thua chính là thua, trên chiến trường ngươi bị người ta c,h,é,m đầu, có ai nói là do ngươi nhất thời không để ý không?"
Khương Hành Viễn ngậm miệng, dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm ta, sau đó được hạ nhân nâng đi tìm thái y.
“Thân thủ của Khương tiểu thư thật sự đáng ngạc nhiên, không hề giống nữ tử khuê các."
Lý Hoài Ngọc cười đến phong độ nhẹ nhàng, giống như liễu bên hồ.
Khương Vãn Trạch liếc nhìn ta: "Tiểu hài tử đánh bậy đánh bạ mà thôi, để vương gia chê cười rồi." "
Ông ta dẫn Lý Hoài Ngọc rời đi, lúc bọn họ đi ngang qua ta, Lý Hoài Ngọc dừng lại trước mặt ta.
Hắn lấy một lọ thuốc từ trong tay áo ra, chỉ vào gương mặt mình, mặt mày dịu dàng: "Cô nương gia mà có sẹo trên mặt thì không ổn lắm."
Trên má ta có vài vết xước do bị Khương Hành Viễn đánh, ta đứng yên, không hề cầm lấy lọ thuốc của Lý Hoài Ngọc.
"Cảm ơn ý tốt của vương gia, y phủ sẽ chữa khỏi cho thần nữ."
Ta lịch sự từ chối, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ đau xót, đôi mắt nhắm nghiền như rất muốn nói gì đó với ta, nhưng đã kiềm chế lại, chậm rãi cất lọ thuốc đi.
Khương Vãn Trạch lẳng lặng nhìn hết mọi chuyện, thì thầm với ta: "Con cũng trở về suy ngẫm lại đi."
Ta rời đi trước họ, ta cảm nhận được hai tầm mắt phía sau lưng ta, mãi đến khi ta rẽ vào chỗ ngoặc thì cảm giác bị nhìn chằm chằm mới biến mất.
Ta đã làm Khương Hành Viễn bị thương, nhưng Khương Vãn Trạch lại không trừng phạt ta.
Người trong phủ Tướng quân chỉ nói bầu trời sắp thay đổi, tiểu thư được nghênh đón nửa đường trở về giẫm lên đầu hai vị thiếu gia, trở thành người thừa kế của Khương Vãn Trạch.
Sau một thời gian, ta nhận được rất nhiều lời mời từ nữ quyến của nhà khác, ta đã thấy một cái tên quen thuộc trong thiệp mời.
Trong bữa tiệc này, ta gặp được hoàng hậu kiếp trước của Lý Hoài Ngọc, con gái của thừa tướng - Diệp Phỉ Nhiên.
Bây giờ nàng ta không phải là vị chủ nhân đoan trang của hậu cung, mà chỉ là một cô nương kiêu ngạo.
Lúc những người khác nói về những nỗi niềm tương tư hoài xuân, nàng ta nhẹ nhàng chế giễu: "Cẩn thận một chút, các ngươi đều là con gái của các đại thần trong triều, có rất nhiều người muốn uống m.á.u ă.n thịt các ngươi để đi lên, đừng tùy tiện bị dụ."
Một tiểu thư thở dài: “Bọn ta cũng chỉ nói chuyện thôi, hôn nhân của bọn ta vẫn phải nghe theo lời cha mẹ....... Nhưng cũng không phải không có cha mẹ gửi con gái vào hang sói. "
Những tiểu thư còn lại cũng thở dài.
Một tiểu thư khác nói: "Những chuyện mà cô nói, ai mà chẳng biết chứ, nhưng chúng ta có thể làm khác sao? Ta chỉ có thể xin Bồ Tát ban phước, để cha mẹ ta thích một người rể hiền. "
"...... Chúng ta ra ngoài thành dâng hương đi. "
Ta đang uống trà thì có ai đó quay sang ta.
"Chiêu Ninh, Khương tướng quân vẫn chưa sắp xếp hôn sự cho cô, cô có muốn đi xin bồ tát với bọn ta không?"
Ta mỉm cười với nàng ấy: "Cha ta sắp rất nhiều khóa học cho ta, ta sợ là mình không có thời gian đi với các cô rồi." "
Các nàng lộ ra vẻ tiếc nuối rồi đi nói chuyện khác, Diệp Phỉ Nhiên bị những người còn lại phản bác, sắc mặt không đẹp lắm, sau đó cũng không nói nhiều.
Ta đưa một đĩa bánh ngọt nhỏ cho nàng ta, nàng ta mím môi rồi nhận lấy.
Ta hỏi nàng ta: "Thế cô muốn gả cho ai?"
Sắc mặt nàng ta lập tức trở nên hồng hào, nàng ta thì thầm: "Nhân cách tốt là nền tảng, tuyệt đối không được là kẻ mặt người dạ thú, tiểu nhân dối trá."
Không hiểu sao ta lại thấy khổ sở, e rằng nàng ta sẽ không thể trở thành hoàng hậu như mong muốn.