Chiêu Oán

Thấy Phong Thần mở được cửa, mọi người cũng cuống quýt làm theo. Chẳng mấy chốc tám cánh cửa đá đều mở ra.

Ánh sáng phía sau cửa động ập tới thắp sáng khoảng không rộng lớn nơi các tu sĩ đang đứng. Nhìn vào bên trong mới sững người, không phải là đại đạo rộng lớn mà lại là vách vực sâu hun hút. Phía dưới, dòng nham thạch nóng đỏ chảy cuồn cuộn. Hơi nóng cũng theo đó tản ra bên ngoài khiến nhiệt độ càng lúc càng cao. 

Băng chướng bên ngoài Vệ Tước dần bị tan ra. Bên kia những tu sĩ tu vi thấp hơn, thuỷ kính hộ thân đều xuất hiện vết nứt khiến hoả khí tràn vào bên trong. 

Nhận thấy tình hình không ổn, Hàn Tử Cơ lau mồ hôi nói:

“Các vị sư huynh, sư tỷ, Tử Cơ thấy chúng ta nên đi vào cùng nhau. Như vậy có thể tương trợ kịp thời, tránh tổn thương đáng tiếc”

Vệ Tước đưa mắt nhìn dòng nham thạch phía dưới mỗi cửa động, nhìn kỹ sẽ thấy chúng đều chảy theo một hướng khác nhau. Nhưng ngọn núi này chạy dọc theo đường sống lưng, như vậy chắc chắn nham thạch dù có chia làm nhiều ngả cũng đổ về cùng một dòng ở nơi nào đó. Chưa biết chừng lại chính là trung tâm của Hoả Diễm sơn. 

Ở đây ai cũng biết Phong Thần, Uông Bá Gia, Phí Thẩm Dương và Lâm Vĩnh Kha là có tu vi cao nhất. Mà lúc này việc bảo toàn tính mạng tất nhiên quan trọng hơn những thứ bảo bối gì đó, nên ai cũng hướng mắt nhìn bọn họ. 

Phong Thần cũng chỉ mỉm cười, vừa gia tăng linh lực làm lớp băng chướng dày thêm một tầng, vừa nhẹ nhàng nói:

“Những đệ tử từ Kim đan trở lên, có khả năng ngự không đều đi xuống. Còn lại ở trên này canh trừng đi.”

Hắn nói giọng nhẹ bẫng nhưng không hiểu sao nghe vẫn có một loại uy áp khó tả. 

Ban đầu là yên lặng. Rồi tất cả đều đồng ý bởi trong này không thể ngự khí, tu sĩ Trúc cơ đi theo sẽ chỉ thêm gánh nặng.

Phong Thần không thèm để ý bọn họ bàn bạc, dẫn Vệ Tước đi qua một bên, dùng linh lực phong bế một khoảng không gian xung quanh để không ai nghe thấy. Hắn dựa vào vách động, khoanh tay mỉm cười hỏi:

“Sư đệ vào Khai quang trung kỳ rồi?”

Rõ ràng là lời khẳng định.

Vệ Tước ngước lên nhìn vị sư huynh trước mặt, không hiểu hắn định làm gì. Phong Thần lại nói tiếp:

“Sao vẫn chưa thể sử dụng linh lực?”

Có nhất thiết phải hỏi toạc ra vậy không?

Vệ Tước thờ ơ:

“Đệ chưa đọc qua cách sử dụng linh lực”

Phong Thần lấy trong ống tay áo một ngọc giản, đưa cho Vệ Tước:

“Trong này đều là những vũ kỹ cơ bản nhất cho người mới tu hành”

Vệ Tước cầm miếng ngọc giản trên tay. Chẳng lẽ Phong Thần muốn giúp nàng có năng lực tự bảo vệ mình khi hắn và Uông Bá Gia đi vào? Nàng liếc mắt nhìn Lã Hinh bên ngoài. Chuyện hắn có ý với Thư Sương, kẻ mù cũng nhận ra chứ đừng nói đến người từng có hậu cung ba ngàn giai lệ như nàng. Chuyện sáng nay chắc hẳn hắn còn chưa quên. 

Nàng nhanh chóng áp ngọc giản lên mi tâm, một luồng linh thức theo đó chảy vào cơ thể. Chỉ qua một chén trà đều ghi nhớ xong. 

Vệ Tước mở mắt thở ra một hơi, đưa lại miếng ngọc giản cho Phong sư huynh đang nhìn nàng không tin nổi.

“Xong rồi?”

Phong Thần lên tiếng nghi hoặc

“Xong rồi. Đa tạ đại sư huynh”

Nói xong nàng lật  tay, theo chỉ dẫn, đưa linh hoả chạy từ thiên đan qua kinh mạch, hình thành một ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay. 

Vệ Tước vui sướng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, lại lật tay hoá ra một vốc nước.

Thật tốt!

Cảm thấy linh lực sử dụng rất dễ dàng, nàng nhắm mắt hồi tưởng lại từng hình vẽ trong ngọc giản, hai tay di chuyển đánh ra từng quyền chậm rãi, thủ ấn hoàn thành, một lớp thuỷ chướng dần bao phủ cả người nàng. Quả nhiên chính mình tiêu tiền vẫn là sảng khoái nhất.

Phong Thần híp mắt cười, trong lòng không ngừng đánh giá. Vị tiểu sư đệ này, thiên phú và ngộ tính cực kì đáng sợ. Hắn chưa từng thấy kẻ nào có tinh thần lực cường đại đến nỗi có thể đọc một quyển sách chỉ trong thời gian ngắn như vậy.

Hơn thế, hắn ta có khả năng lĩnh ngộ không thể tin được. Phong Thần trầm mặc, một vài tính toán bắt đầu nảy sinh.

“Tốt lắm tiểu sư đệ. Khi ta và Uông đệ xuống dưới đó, đệ phải tự bảo vệ mình. Tốt nhất cứ đem Kim Khôi giáp mà Thẩm trưởng lão tặng ra hộ thân. Chỉ cần ở đây không chạy lung tung đợi chúng ta lên”

“Được. Đại sư huynh và nhị sư huynh nhớ bảo trọng. Tính mạng là cấp thiết hơn”

“Được rồi. Giờ sư đệ cứ ở trên này, có gì ta sẽ liên lạc cho đệ sau”

Nói đoạn hắn lấy ra đưa cho Vệ Tước một viên linh thạch trắng muốt. Vệ Tước biết linh thạch này dùng để truyền tin, nàng từng nhìn thấy của sư phụ, chỉ tiếc hòn đá đó lão suốt ngày quăng quật, nhìn quả thực nhem nhuốc và bẩn không chịu nổi. 

Phong Thần tạo ra một lớp băng bên ngoài thuỷ chướng Vệ Tước vừa tạo nên. Dù sao Vệ Tước mới ở giai đoạn Khai quang, linh lực không đủ duy trì được lâu. 

“Đệ cứ đợi bao giờ băng tan hết rồi hãy xuất kết giới, tránh hao phí linh lực. Thời gian ta ở dưới đó không biết bao lâu, nếu không duy trì được lập tức leo lên trên thoát ra ngoài. Số vũ kỹ này  cứ đọc qua, thấy cái nào phù hợp thì dùng. Ngoài kia đều không phải tu sĩ Bạch Thanh, tuy bọn chúng không dám xé rách mặt nạ nhưng nhân tâm khó dò. Trong này có một quyển “Vạn Nguyên Quy Nhất Khí, hướng dẫn cách sử dụng pháp bảo, đệ đọc qua để biết, nếu có chuyện gì phát sinh, dùng Kim Xà kiếm  hù doạ bọn người kia một chút cũng được”

Hắn biết rõ mấy thứ đồ tốt nàng có y như của hắn vậy!

Vệ Tước nhận giới chỉ từ tay Phong Thần.  Giới chỉ này chưa có chủ, nàng dùng linh lực tiến vào trong thấy không gian không quá rộng, cũng không có nhiều phòng như chiếc nàng đang đeo trên tay. Bên trong duy chỉ có một khoảng vuông rộng trăm thước, ở giữa đặt một cái ghế quý phi, bốn phía đều là sách cao từ dưới đất chạm đến trần nhà. Trước mỗi kệ sách, những miếng ngọc giản đủ hình dạng đang trôi lơ lửng. Số lượng sách ở đây so với Tàng thư các của Bạch Thanh tuyệt không ít hơn. Nàng âm thầm cảm khái, dù ánh mắt đại sư huynh có không thân thiện gì, nhưng dù sao lễ vật này... nàng nhận. 

“Đa tạ đại sư huynh. Hai huynh không cần lo cho tiểu đệ”

Nói đoạn đưa tay lên miệng cắn, ngay lập tức để chỉ giới nhỏ máu nhận chủ. Ánh sáng xanh mênh mang loé lên rồi biến mất. Phong Thần đứng đó còn chưa kịp ngăn cản. Hai mắt hắn mở to, đen mặt nhìn tiểu sư đệ cười sung sướng trước mặt:

“Đại sư huynh, quà ra mắt này tiểu đệ xin nhận vậy”

Phong Thần nhếch miệng kéo lại một nụ cười trên môi như bình thường. Cái gì mà quà ra mắt? Tên tiểu tử này còn dám vừa ăn cắp vừa la làng. Đúng là ngày càng học được nhiều điều tinh tuý từ lão sư phụ khốn kiếp kia. 

Hắn vung tay phá bỏ phong bế, đi tới bên mấy người Uông Bá Gia đã chờ sẵn. Tất cả nhìn nhau một cái rồi chọn cánh cửa ở giữa, phi thân bay xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui