Vệ Tước đứng dậy đi đến giữa Hàn Tử Cơ và Đông
Sĩ. Dáng người nàng nhỏ gầy, nhưng một loại khí thế hiên ngang từ cốt
tuỷ lại bộc lộ không thiếu chút nào.
Liễu Như Lam không khỏi đưa mắt nhìn qua vài lần. Tiểu tử này đúng là cực phẩm, nhưng chỉ tiếc lại không có phúc sống lâu.
Vệ Tước nâng mắt đánh giá hai kẻ trước mặt. Nàng từng đọc rất nhiều ngọc
giản ghi rõ nội tình sơ lược các môn phái ở Cửu Châu. Lã Hinh cùng Liễu
Như Lam ở môn phái cũng không đến mức được sủng ái. Nếu so với lũ đệ tử
chân truyền ở trên kia thì địa vị ắt hẳn thấp hơn. Vậy tại sao lần này
Ngọc Linh và Cửu Nguyệt Cung là phái bọn họ đi?
Phải biết
rằng, chỉ cần có công trong việc này, danh tiếng của cả tu sĩ và môn
phái đều bay lên. Chẳng lẽ bọn họ lại đang tâm bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy
cho mấy ái đồ khác sao?
Vệ Tước chợt nhớ ra, Lã Hinh thiên phú là Hoả - Mộc. Vậy mà mấy ngày nay, hắn lại có thể hoá ra thuỷ chướng hộ
thân. Đây là làm sao có thể?
Lã Hinh thấy Vệ Tước đứng lên thì khinh mạn cười lớn:
“Haha cuối cùng phế vật ngươi cũng lên tiếng rồi. Chẳng lẽ muốn cầu xin ông nội ngươi tha mạng à? Hahaha”
Tiếng cười vang lên quanh quẩn trong lòng núi. Bỗng bị đứt đoạn bởi một đường kiếm sắc bén.
Vụt…
Chênh lệch lực lượng. Muốn thắng chính là phải chiếm trước tiên cơ. Điều này bản thân nàng rõ hơn ai hết.
Không biết từ lúc nào Kim Xà kiếm đã xuất hiện trong tay Vệ Tước. Nàng vung
kiếm chặt một đường, lớp băng bên ngoài vỡ nát, ánh sáng màu vàng kim
theo lưỡi kiếm xuyên đến chém một đường vào thuỷ chướng của Lã Hinh. Màn nước rung lên hai cái, vài vết nứt chạy qua rồi lập tức liền lại như
cũ.
Vệ Tước âm thầm mắng to trong lòng.
Hỏng rồi!
Lã Hinh bên kia cười to. Hắn vung trường tiên lên quất mạnh một cái về
phía Vệ Tước. Quang mang màu đỏ bắn tới, nàng không kịp tránh, tay áo bị xé rách một đường, máu cũng theo đó thấm ra.
Vệ Tước quan sát
rất kỹ, chỉ cần khi Lã Hinh tấn công, lớp tiên chướng sẽ tự động biến
mất rồi lại xuất hiện. Chẳng lẽ là Thuỷ Linh Châu. Nàng mới chỉ nghe qua về viên tinh châu chứa thuỷ nguyên tố tinh thuần có thể giúp tu sĩ
không có thiên phú hệ thuỷ điều khiển được nước.
Trong quyển
“Cửu Châu Phong Vân” đã ghi đây không phải vật phàm. Năm xưa ngũ châu
là một trong những tặng phẩm cho tu sĩ giành chiến thắng tại Cửu Châu
Thập Quan Đạo. Nàng nhớ, Thuỷ Linh Châu rơi vào tay của Nghiêu Hành khi
lão vẫn chỉ là một đệ tử mới nổi của Ngọc Linh phái.
Lã Hinh không phải một đồ nhi được lão trọng dụng đến mức ban tặng cho hắn cả bảo vật mình khổ chiến mới giành được.
Nghĩ thì lâu nhưng hành động lại nhanh như chớp mắt. Vệ Tước dẫn kim linh
lực vào Kim Xà kiếm, một màn ánh sáng vàng kim toả ra bao quanh thân
kiếm. Lã Hinh nhíu mày hỏi:
“Ngươi có thể tu luyện linh lực?”
Vệ Tước hững hờ nhìn lại. Chẳng lẽ ngươi bị mù à mà còn hỏi? Lời không nói nhưng kiếm lại hạ xuống.
Lã Hinh cười lạnh. Thuỷ Linh Châu này là thứ mà hoả khí thông thường có thể phá vỡ sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Công kích của Vệ Tước chỉ chạm đến về mặt thuỷ kính rồi bị nuốt mất.
Lã Hinh ngay lập tức vung trường tiên lên, một cỗ linh lực đạp úp tới mặt
Vệ Tước khiến nàng phải bật lui ra sau để tránh, trường tiên vụt vào
vách đá, hằn lại một vệt dài sâu hoắm.
Hàn Tử Cơ cũng có
chung suy nghĩ với Vệ Tước. Thuỷ Linh Châu này không dễ phá. Hắn liên
tiếp đánh vào mà cũng không thể làm hao tổn lớp phòng vệ của Lã Hinh.
Chẳng trách mấy ngày nay, mọi người bị hoả khí tràn vào đều ăn không ít
khổ, duy chỉ mình hắn là chưa từng đổi sắc mặc một lần.
Bên
kia một mình Đông Sĩ đối phó với Liễu Như Lam. Pháp khí của Đông Sĩ là
một cây thiết phiến. Cây quạt bình thường hắn vẫn luôn cầm trong tay ra
vẻ thư sinh nho nhã, không ngờ lại là một pháp khí hoá hình dài hơn năm
thước. Liễu Như Lam dùng pháp khí là một thanh trường kiếm màu lục. Trên lưỡi kiếm nhiều đường vân sóng uốn lượn yểu điệu toát lên vẻ đẹp hiếm
có. Nàng ta thủ ấn thi triển vũ kỹ mạnh nhất của mình:
“Thuỷ Nhật Bích Triều. Đi”
Liễu Như Lam tính toán muốn một kích đạp chết Đông Sĩ.
Làn nước màu xanh như một tấm lưới lớn bao vây Đông Sĩ khiến hắn chật vật không thôi mới hoá giải được.
Giằng co hai bên cứ thế diễn ra. Lã Hinh và Liễu Như Lam không chỉ công kích
nhằm vào ba người Vệ Tước mà còn có dụng ý phá huỷ tất cả bia đá để chặn đường ra của nhóm người Phong Thần.
Không mấy chốc lại thêm ba cánh cửa đá bị sập xuống.
Vệ Tước cũng bị trường tiên vụt rách da thịt. Trên bộ đạo bào xám, vết máu chảy ra ngày một nhiều. Lã Hinh có suy nghĩ khác Liễu Như Lam. Hắn
không muốn Vệ Tước chết dễ dàng. Mỗi một roi đánh ra đều chứa thêm một
tia hoả lực hùng hậu. Hàn Tử Cơ bị đánh văng ra đập vào vách đá, hắn một tay cầm kiếm, một tay ôm ngực phun ra một búng máu.
Lã Hinh
xoay cổ tay, trường tiên vụt xuống ngay sườn mặt Vệ Tước. Lần này nàng
không né tránh, một tay dơ lên bắt chặt đầu roi đang vùng vẫy. Vệ Tước
cắn răng, hai tay vận lực giữ chặt trường tiên. Lã Hinh giận dữ ra sức
muốn kéo về mà vẫn không được.
Trong người Vệ Tước hoả khí đang
căng tràn, hơi nóng bắt đầu bốc lên. Nàng một tay cuốn trường tiên thêm
vài vòng, một tay nâng Kim Xà Kiếm lên, tản vào đó toàn bộ hoả khí đang
gào thét trong cơ thể.
Ngươi có hoả…ta cũng có hoả.
Để xem lửa của kẻ nào nóng hơn.
Lưỡi lửa tràn ra trên thân kiếm, hưng phấn bốc cao ngùn ngụt. Hoả khí gặp không khí lại càng điên cuồng múa may.
Một kiếm chém xuống, chặt ngang thân trường tiên.
Không hiểu sao lửa trên pháp khí của Lã Hinh có chút rụt rè rồi co về
phía sau. Trường tiên cứ thế nhạt dần, tan vào không khí biến mất.
Lã Hinh nhìn một màn này mới nhận ra hắn đã khinh địch quá mức. Hoả hệ của hắn vậy mà lại sợ hãi trước tên phế vật này.
Nhưng không nghĩ lâu, trên tay Lã Hinh lại hoá ra một cây mộc thương dài hai
trượng. Hắn nở nụ cười quỷ dị, không còn là trêu đùa mà bắt đầu thủ ấn
dùng vũ kỹ bổn môn mà mình am hiểu nhất. Từng đường thi triển, hàng ngàn dây mây từ trên trời dưới đất mọc ra kết thành một thân rồng to lớn,
quang mang xanh rực màu lục ngập tràn khắp động. Mộc thương trong tay
hắn bay lên cắm vào thành lưỡi rồng quỷ dị. Con rồng bằng dây mây há to
miệng như bể máu kêu gào.
Lã Hinh nở nụ cười chế nhạo, hắn sẽ cho bọn họ chết không có chỗ chôn thây.
Hàn Tử Cơ nhận thấy Lã Hinh đã nổi sát ý, hắn cũng triệu hồi kiếm, xếp tinh châu lên mặt đất tạo thành một trận bàn vây hãm con rồng bên trong. Tuy nhiên, trận pháp này hắn vẫn chưa tinh thông, chỉ là một đồ trận đơn
giản.
Trận pháp vừa bay lên thì vũ kỹ hoá rồng của Lã Hinh cũng
thi triển xong. Hắn nheo mắt nhìn con rồng đang bị vây trong khốn trận,
vung tay lấy ra trường tiên ban nãy, quất ra một roi, viên tinh châu
trong một góc bị nát vụn, trận pháp sụp xuống.
Vụt…
Vụt…
Vụt..
Lại một góc, tinh châu bắn ra, trận bàn từng mảnh bị phá vỡ.
Vệ Tước quan sát tình hình trước mắt. Đông Sĩ đã rơi vào thế yếu không thể chống đỡ thêm nữa. Hàn Tử Cơ cũng trọng thương.
Khi chiến đấu không thể dùng tiên chướng hộ thân, hơi nóng của nham
thạch làm từng thớ thịt bỏng rát. Đế giày dưới chân cũng cháy xém bị bào đi một lớp. Nếu không nhanh, thì có khi còn bị sức nóng ở đây thiêu
chết cũng nên. Mà Lã Hinh đã nổi sát ý muốn giết cả ba người.
Ầm.
Trận pháp biến mất, tinh châu đều vỡ vụn.
Lã Hinh thu trường tiên, miệng quát to một tiếng.
“Phá Vân Long. Đi”
Con rồng há miệng bay đến, mộc thương cũng vù vù rung lên muốn cắm sâu vào da thịt.
Ngay lúc đó Vệ Tước cũng phi thân bay tới trước.
Hàn Tử Cơ không đứng nổi phải khuỵ xuống. Linh khí trong người hắn đang
chạy hỗn loạn không điều khiển được. Hàn Tử Cơ cố sức đứng dậy, không
thể trơ mắt nhìn bản thân mình bị vân long nuốt chửng. Đúng lúc này thì
Vệ Tước bay đến trực tiếp xuyên thẳng vào miệng rồng.
Quang mang xanh lục tản ra mênh mông, Vệ Tước bị nhấn chìm trong đó khiến Hàn Tử Cơ không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Con rồng giận dữ cắn xuống, nhưng quanh thân Vệ Tước, một tấm khiên chắn
màu đồng chợt bay lên bao bọc nàng vào trong. Phá đi sức tấn công của
Phá Vân Long.
Kim Khôi giáp của Thẩm lão đúng là không phải vật phàm. Vệ Tước uốn lưng theo đường cung để mộc thương lướt qua người.
Khi mộc thương sượt qua mặt, nàng ngửa cổ rồi chợt giơ cả hai tay nắm
chặt đuôi thương kéo mạnh lại.
Miệng rồng đến đúng trước mặt Hàn Tử Cơ thì khựng lại.
Hai tay Vệ Tước ghì chặt, nàng cắn răng, bóp chặt hai tay vào nhau.
Rắc…
Một tiếng gãy vang lên.
Mộc thương bị gẫy nát.
Vệ Tước thực sự muốn dập đầu khấu bái vị cao nhân nghĩ ra cái phương pháp “Cuồng nhân cường thể” gì đó.
Đúng là đủ mạnh, đủ điên cuồng.
Nàng mới luyện đến tầng thứ hai mà có thể bóp vỡ linh lực của tu sĩ Trúc Cơ, vậy không biết nếu luyện đến những tầng sau thì có thể làm gì?
Lúc này Lã Hinh vẫn còn đang sảng khoái cười to mà không chú ý đến dị biến phát sinh.
Vệ Tước dùng chuỷ thủ chém đứt dây mây, trực tiếp xông đến. Nhân lúc thuỷ
kính của Lã Hinh còn chưa liền lại, đâm xuống một nhát.
Tu sĩ thi triển vũ kỹ, uy lực tầm xa lớn. Nhưng cận chiến sử dụng tốc độ chính là yếu điểm của tu sĩ giả.
Quầng sáng màu lục lúc này mới tản đi. Vệ Tước đứng trước mặt Lã Hinh, quần áo bị luồng linh lực tản ra thổi bay phần phật.
Lã Hinh cúi đầu nhìn chuỷ thủ đang cắm trên người mình mà không thể tin được. Làm sao phế vật đó có thể tránh được? Làm sao?
Vệ Tước rút thanh chuỷ thủ. Nhanh chóng chạy lại đỡ Hàn Tử Cơ.
Dây mây dần dần khô héo rũ xuống rồi biến thành màu xám xịt. Vệ Tước
vung một kiếm, hất cả đống bay qua cửa đá, rơi vào dòng nham thạch nóng
đỏ phía dưới.
Nơi chuỷ thủ đâm xuống, máu không chảy ra, nhưng
linh lực trong người Lã Hinh dần dần bị rút cạn. Hắn lảo đảo rồi ngã
ngồi trên mặt đất.
Chết tiệt!
Hai tay Lã Hinh đánh
vào khiếu huyệt trên người phong bế linh lực đang tản mát trong cơ thể
nhưng đều vô ích. Hắn rống giận hai mắt đỏ ngầu nhìn Vệ Tước đã đỡ Hàn
Tử Cơ đứng lui về sau.
Chính là thiên đan.
Vị trí mà Vệ Tước đâm xuống chính là thiên đan!
Thiên đan vỡ, không có gì tích luỹ linh lực, cũng không khác phế vật không thể tu luyện là bao.
Vệ Tước đã tính toán rất kỹ. Nếu nàng giết hắn, không khỏi bị Ngoc Linh
lấy cớ gây thù. Nhưng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thì chính là hắn cũng
sống không nổi.
Hàn Tử Cơ ngồi dưới đất vẫn chưa hết hoảng
sợ. Lại nhìn một màn khiến hắn run rẩy chân tay. Vị Vệ sư huynh này cũng quá thâm hiểm đi. Không giết người ta nhưng biến hắn thành phế vật thì
còn sống không bằng chết. Cửu châu này những kẻ có thâm thù đại hận với
nhau, chính là dùng cách này mà giày vò kẻ thù.
Hắn quay sang nhìn Vệ Tước bằng ánh mắt nhìn cầm thú.
Dù sao Hàn Tử Cơ tuy tu luyện đã lâu nhưng từng trải chưa nhiều. Trong cái thế giới tuổi tác tính bằng trăm, ngàn như Cửu Châu, thì hắn vẫn coi
như một tiểu oa nhi miệng còn hơi sữa. Vệ Tước cũng không dám vấy bẩn
tâm hồn lương thiên kia. Nàng lắc đầu cười khổ.
“Là ta đâm nhầm thôi!”
Chỉ là nhầm thôi!
Không phải nàng cố ý.
Hàn Tử Cơ nghe xong mới cụp mắt.
Hoá ra là như vậy. Thế thì chỉ trách tên Lã Hinh kia quá xui xẻo. Người ta
đụng nhầm một cái mà cũng có thể trúng thiên đan của hắn được. Chỉ trách vận khí của hắn thôi.
Lã Hinh điên cuống dùng chút linh lực còn
sót lại lao đến tấn công Vệ Tước và Hàn Tử Cơ. Chó cùng dứt giậu. Đã như vậy hắn sẽ để tất cả những kẻ ở đây cùng chết.
Vệ Tước đẩy Hàn Tử Cơ bị trọng thương sang bên cạnh. Một tay giơ Kim Xà Kiếm lên đỡ mộc thương đang đánh đến.
Lã Hinh ép ngày càng sát khiến Vệ Tước liên tục phải lui ra sau. Nàng dùng chân cản lực trên mặt đất. Mãi khi đến gần mép của đá mới dừng lại
được. Hơi nóng phía dưới cuộn lên sôi trào, lớp áo bào bị thiêu rụi, tấm lưng bỏng rát dộp lên rồi vỡ ra còn dính vải vụn, da thịt sau lưng
chẳng mấy chốc mà trở nên nhầy nhụa.
Lã Hinh ghì chặt thương,
muốn đẩy nàng xuống dưới. Hắn biết linh khí tản đi ngày càng nhanh. Chỉ
cần nhân cơ hội giết chết tên phế vật kia là đủ.
Hắn nhảy lên
đánh mạnh một kích. Ánh sáng xanh từ mộc thương dâng lên nhấn chìm Vệ
Tước. Hàn Tử Cơ thấy thế, từ sau cầm kiếm đâm đến. Lã Hinh hoảng hồn,
lại càng tăng lên tốc độ tấn công Vệ Tước.
Trước sau đều có
địch, tình thế không ổn. Hắn lao đến càng nhanh hơn. Vệ Tước thấy Lã
Hinh đã đến trước mặt, nhanh chóng thu lại Kim Xà Kiếm, nàng chuyển linh lực, năm ngón tay đánh mạnh vào vách đá, bấu chặt. Tung nửa người vào
trong cửa động, chỉ còn một bàn tay cắm sâu vào vách động.
Lã
Hinh đánh tới nhưng lại thấy Vệ Tước nghiêng người vào trong để hở ra
cửa động phía sau. Hắn không kịp dừng lại, trực tiếp rơi thẳng xuống
dưới.
Hơi nóng bốc lên nuốt chửng âm thanh kêu la của Lã Hinh. Vệ Tước đưa mắt nhìn dòng chảy đỏ rực, bóng dáng Lã Hinh biến mất. Nham
thạch vẫn chảy xuôi chẳng đổi dòng. Đến một gợn nhỏ cũng không có.
Đế giày dưới chân đã bị ăn mòn hết, lòng bàn chân cũng bị thiêu đốt bỏng rát. Năm ngón tay dùng sức, lại tung mình nhảy vào.
Hàn Tử Cơ chính là trố mắt ra nhìn.
Kim Khôi giáp vẫn còn đỡ được hai kích nữa nên Vệ Tước không chần chừ chạy qua tương trợ Đông Sĩ.
Liễu Như Lam không mạnh bằng Lã Hinh nhưng chênh lệch dù chỉ một cấp cũng
rất khó giành được chiến thắng. Búi tóc của Liễu Như Lam có chút hỗn
loạn, còn Đông Sĩ trông đã vô cùng chật vật. Nhưng mắt vẫn cười tà mị
trêu chọc:
“Liễu sư muội quả thực mạnh mẽ. Nhưng nữ tu sĩ mạnh mẽ quá ta lại không thích”
Vệ Tước tiến đến, thả ra một ngọn hoả diễm bao phủ Liễu Như Lam. Khác với
Lã Hinh, nàng ta chính là tu sĩ thuỷ hệ mà cũng chẳng có Thuỷ Linh Châu
bên cạnh. Lúc chiến đấu không thể dùng tiên chướng hộ thân nên hiển
nhiên hoả diễm của Vệ Tước có tác dụng.
Vài sợi tóc của Liễu Như Lam bị đốt cháy khiến nàng ta tức giận. Nhan sắc chính là thứ Liễu Như Lam hãnh diện còn hơn cả thiên phú của mình.
Khốn kiếp.
Liễu Như Lam thực sự nổi giận với những kẻ trước mắt. Cuối cùng vẫn phải sử dụng đến thứ mà sư phụ giao cho.