Gặp phải vách đá, cả năm người Phong Thần đều quyết định dừng lại điều tức cho đến khi lấy lại sức lực sẽ đi tiếp.
Cả năm người ngồi xếp bằng, nhanh chóng dẫn động linh khí đi vào cơ thể.
Phong Thần không tu luyện bởi thiên phú của hắn vốn kì lạ, chỗ này chỉ có hoả khí cường đại cùng một vài nguyên tố khác nhưng yếu hơn. Những thứ này đối với hắn không có ích gì. Đôi mắt hắn nhìn quanh đánh giá thạch động. Bọn họ đi đã hai ngày, dù gì thì chắc chắn không thể đi đến điểm cuối của Hoả Diễm Sơn nên có lẽ sau vách đá này còn đường.
Sát Hoa khai.
Hàng ngàn đoá hoa bỗng chốc nở rộ. Mười ba góc trận biến ảo xoay tròn xung quanh ba người Vệ Tước.
Ánh đỏ lan tràn khắp động, hoa vừa tàn, cánh hoa rơi từ trên xuống như một cơn mưa máu đỏ rực, mùi hoa len lỏi trong không khí, không còn nồng đậm, tanh tưởi, chỉ thấy nhàn nhạt, lẳng lơ mà quyến rũ.
Hàn Tử Cơ thập phần sợ sệt nép sau tay áo Vệ Tước, đảo mắt nhìn xung quanh.
Vệ Tước cũng nheo mắt nhìn theo màn mưa hoa, không hiểu trận pháp này sẽ giết người như thế nào.
Vệ Tước định hoá ra một ngọn hoả diễm nhưng linh lực dường như cạn kiệt, dù có vận chuyển linh khí cũng không thể sử dụng được. Đông Sĩ đứng bên cạnh chậm rãi lên tiếng:
“Sát Hoa này hình như ngăn cản tu sĩ không thể sử dụng linh lực. Cẩn thận”
Nói xong hắn cũng lấy ra một thanh kiếm dài, không thể gọi ra Côn Lôn phiến nên đành phải sử dụng pháp khí bình thường này.
Hàn Tử Cơ nhìn theo một cánh hoa rơi đúng góc trận thứ ba bên trái, hai mắt hắn mở to, rồi đờ đẫn đưa một tay lên dụi mắt.
Năm ngón tay thon dài như ngọc của Hàn Tử Cơ vốn nắm chặt tay áo thêu vân sóng của Vệ Tước dần buông lỏng. Đôi mắt hắn ngập trong một rừng sương mù dày đặc.
Hàn Tử Cơ giơ tay vén màn sương, ánh sáng xuyên qua rọi vào người khiến hắn không kịp phản ứng, hai mắt lập tức nhắm lại. Khi hé mắt, không gian quen thuộc dần hiện ra.
“Á …á….á….”
Phập!
Một bông hoa nở to đang xoè rộng cánh nuốt trọn cả thân thể Hàn Tử Cơ vào trong.
Xoẹt!
Vệ Tước vừa nghe thấy âm thanh đã quay lại nâng Kim Xà lên một kiếm chém xuống. Đoá hoa chưa kịp khép miệng đã bị lưỡi kém chém nát. Hàn Tử Cơ từ trên cao rơi xuống đất, toàn thân vẫn còn bị dính chất dịch nhầy nhụa trong suốt.
Bên kia Đông Sĩ cũng cầm kiếm đánh bay từng đoá hoa ăn thịt người.
Trận quay càng lúc càng nhanh, hoa to há rộng miệng tấn công. Ba người Vệ Tước lưng tựa lưng cùng nhau đánh tan thế trận mỗi lúc một căng thẳng. Chẳng mấy chốc, vòng hoa bên ngoài đã thu hẹp lại. Tiếng hàm răng sắc nhọn va vào nhau ken két.
Cả người Vệ Tước, Hàn Tử Cơ và Đông Sĩ đều đầy máu tươi. Tay áo Vệ Tước lộ ra mảng da bị cắn nát máu thịt trộn lẫn. Tu vi của Vệ Tước là thấp nhất, mới bước vào Khai Quang không lâu, thế nên sức chiến đấu còn yếu. Ba người lưng tựa lưng nhanh chóng lộ ra chỗ hở, một đoá hoa lao tới cắn vào bắp chân Vệ Tước khiến nàng khuỵ xuống. Một tay nàng cầm thân hoa bóp nát giằng ra khỏi chân mình, một tay chống kiếm thật chắc để đỡ thân mình.
Đông Sĩ quay lại dìu Vệ Tước đứng lên, không cẩn thận lại bị một đoá hoa há miệng cắn vào tay cầm pháp khí. Cơn đau buốt rách da rách thịt xâm nhập, ăn mòn sức lực vốn đã gần như cạn kiệt. Hàn Tử Cơ chạy lại chém đứt mấy dây hoa đang thừa cơ quấn lấy hai người Cệ Tước, hắn cũng bị thương không hề nhẹ.
Những bông hoa khổng lồ đều như có sự sống, một kiếm chém xuống, máu tươi từ thân hoa bắn ra dính khắp người Hàn Tử Cơ. Một bông hoa vừa tan biến, hàng trăm bông khác lại nở ra há miệng cắn lên tứ chi Hàn Tử Cơ.
Cả Vệ Tước và Đông Sĩ cũng không khá hơn, vừa ngã xuống đã rơi vào miệng hai đoá hoa khổng lồ đang há to khoe đám răng nanh mọc sắc như lưỡi mác.
Đông Sĩ chỉ kịp kinh hô một tiếng, âm thanh đã bị đoá hoa nuốt trọn.
Bên trong thân hoa, cơ thể Vệ Tước bị hàng trăm mũi tên đâm vào, đoá hoa thít ngày càng chặt, mũi tên đâm càng sâu. Linh khí toàn thân như bị chọc thủng, tản mát ra chạy trong cơ thể, tụ thành dòng xoáy nơi mũi tên đâm vào da thịt.
Cảm giác sự sống bị hút cạn, hai tay Vệ Tước cầm kiếm vẫn cố sức vươn lên nhưng không được.
Một mũi tên mọc ra, đầu tên nhọn hoắt chạm vào cần cổ trắng nõn. Đoá hoa co lại, mũi tên bắt đầu chà sát vào tĩnh mạch cổ. Da rách, máu từ cổ chảy túa ra còn nhiều hơn chỗ máu khi Vệ Tước bị cắn. Chỉ cần đâm sâu thêm một chút, tĩnh mạch bị cắt đứt.
Chết chắc!