Chiêu Quân Săn Chồng

"Hồng Môn Yến" đã gần đến giờ. (cụm từ “Hồng Môn Yến” xuất phát từ dạ tiệc Hồng Môn - một sự kiện nổi tiếng năm 206 TCN nơi tướng quân Hạng Vũ ám sát đối thủ Lưu Bang đại khái mang ý nghĩa bữa ăn ngon trước khi chết, giống như tử tù thường được cho ăn một bữa ngon trước khi bị hành quyết).

"Trang chủ, người thật sự muốn đi?" Giang Dung phụ đẩy ghế có bánh xe ra khỏi Phẩm Hương phường nhưng vẫn không yên lòng.

"Giang Dung, ngươi thực nhiều lời!" Trả lời là Đàm Chiêu Quân, bọn họ không biết thì ra Giang Dung cũng có tính gà mẹ.

"Phu nhân, người không biết, những người đó …"

Nàng cười. "Có ta ở đây, không thành vấn đề!"

Thu Phong nhịn không được lẩm bẩm. "Tiểu thư, ta muốn nói có người ở đây mới có vấn đề lớn nha."

"Không ai muốn nói chuyện với ngươi, ngươi câm miệng." Nàng tức giận trừng mắt nhìn tỳ nữ.

"Ô, người ta không có nói lung tung, tiểu thư bộ dạng đẹp như thế này, nếu người giang hồ ngắm trúng tiểu thư thì làm sao bây giờ? Chúng ta khoa chân múa tay làm sao có thể kháng cự được người ta dù chỉ một chiêu, Giang Dung bảo hộ trang chủ, nên không thể bảo hộ tiểu thư được!" Thu Phong ủy khuất nói.

"Chính ta có thể tự bảo vệ bản thân!"

"Bằng công phu mèo quào của người sao!"

"Quỷ Đầu Tử nói hắn dạy ta bộ công phu này tên là “gậy ông đập lưng ông”, là một loại dùng yếu đối mạnh, quyền pháp của ta sẽ mạnh lại không dùng nhiều lực, là công phu thích hợp cho các cô nương học phòng thân." Tuy Đàm Chiêu Quân nói như vậy, nhưng cũng không thể nào tin hoàn toàn vào lời nói của Quỷ Đầu Tử được.

"Lời nói của Quỷ Đầu Tử kia có thể tin không? Ta thấy tiểu thư giống như đang khiêu vũ, ta đã xem tiểu thư đánh nhau qua, nắm tay tiểu thưrõ ràng mềm nhũn." Nàng tuyệt không xem trọng.

"Đó là bởi vì quả đấm của ngươi mềm nhũn!"

"Công phu Tiểu thư mới thật là khoa chân múa tay."

Đàm Chiêu Quân tức giận. "Ngươi thực phiền nha! Nếu ngươi sợ … trở về thì được rồi!"

Doãn Thức Câu cùng Giang Dung hai người bất đắc dĩ làm khán giả, chủ tớ này thật đúng là thích đấu võ mồm.

"Thu Phong, ngươi không cần lo lắng, Tư Mã gia trên võ lâm rất có địa vị, trường hợp này sẽ không có người dám gây sự." Cuối cùng Doãn Thức Câu thật sự xem không được, quyết định ra tiếng ngăn lại chủ tớ này càng ầm ỹ cảm tình càng tốt này.

"Có nghe thấy không?!" Đàm Chiêu Quân hừ một tiếng. "Từ giờ trở đi, ngươi muốn đi cùng thì ngậm chặt miệng lại cho ta, chỉ cần nói thêm một chữ, ta lập tức đuổi ngươi trở về Lạc Dương!"

Thu Phong bĩu môi, cuối cùng không tình nguyện lắm ngậm chặt miệng.

"Đi thôi!" Sau khi trừng trị tỳ nữ, Đàm Chiêu Quân vui vẻ nói, vô cùng thân thiết kéo tay Doãn Thức Câu, hai người đi song song.

Trên đường vẫn rộn ràng như cũ, tầm mắt mọi người ném trên người bọn họ cũng vẫn như cũ không ít, nhưng bọn họ đã không thèm để ý.

"A? Tiểu thư …" Đột nhiên, Thu Phong lại lên tiếng.

Đàm Chiêu Quân lập tức uy hiếp."Thu Phong, ngươi muốn ta đuổi ngươi về nhà sao?"

"Không phải đâu! Tiểu thư, ngài xem cửa hàng kia." Nàng chỉ vào một cửa hàng tên "Châu Ngọc Các". "Ngài xem, cầu thang bọn họ đặt thêm hai tấm ván gỗ kìa!"

"Sao?" Đàm Chiêu Quân kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên thấy cầu thang trước cửa chủ quán cho đặt thêm hai tấm ván gỗ giống như Phẩm Hương phường. "Thức Câu, đó là cửa hàng của Bích Liễu sơn trang sao?"

"Không phải." Hắn cũng hơi kinh ngạc.

Đàm Chiêu Quân cảm thấy hứng thú hỏi: "Bán cái gì?"

"Châu Ngọc Các giữ độc quyền về các loại đồ, trang sức bằng ngọc." Đây cửa hiệu lâu đời ở Hàm Dương thành cho nên hắn biết.

"Ông chủ cửa hàng này thật thông minh nha! Nếu người ta đã ”cung nghênh” chúng ta, dù sao cách Hồng Môn Yến cũng còn một chút thời gian, đi vào đi dạo đi!" Nàng cười nói.

Vì thế, bọn họ đi vào Châu Ngọc Các, sau đó, ông chủ cửa hàng thông minh kiếm được một khoản kim ngạch so với một năm thu vào của năm trước còn nhiều hơn, cực kỳ kính cẩn tiễn thần tài ra về.

"Những đồ trang sức ngọc này, tiểu nhân sẽ cẩn thận đưa đến Bích Liễu sơn trang."

"Đúng rồi, ông chủ Lưu, sau này ta sẽ đưa một bức thiết kế sửa chữa cửa đến Phẩm Hương phường, nếu ngươi cũng cần thì..., có thể đến Phẩm Hương phường tìm Thích quản sự hỏi." Trước khi đi, Đàm Chiêu Quân còn ngoái đầu nhìn lại cười khẽ.

Lưu lão bản cao hứng vái chào."Đa tạ phu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ đến hỏi, đa tạ Doãn trang chủ, phu nhân!"

Đàm Chiêu Quân cúi đầu mỉm cười với Doãn Thức Câu, tiếp tục hướng Thụy Thăng tửu lâu đi đến.

"Làm chàng phải tốn kém rồi." Dọc theo đường đi, nàng thấp giọng nói.

"Không quan trọng, việc nàng đã làm cho ta so với chuyện kia thì nhiều lắm." Hắn áp chế kích động trong lòng.

"Hì hì, chàng có thể đoán được bao nhiêu ngày nữa, tất cả cửa hàng trên đường đều sẽ đặt thêm tấm ván gỗ hay không?" Đàm Chiêu Quân trêu đùa.

"A, ta chỉ có thể nói ba chữ."

Nàng liếc xéo hắn."Ba chữ nào? Không khả năng sao?"

"Không phải, là “tận lực mua”."

"Ha ha, vậy chàng cần phải mang theo đống lớn ngân phiếu bên người mới được." Nàng ha ha cười.

"Trang chủ, phu nhân, đến." Giang Dung ngừng lại, nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ.

Đàm Chiêu Quân nhìn phía tửu lâu bên phố hoa lệ khí phái, chỉ thấy ở đại môn dán một tờ giấy hồng, viết "Tư Mã phủ tiệc rượu trăng tròn".

"Cả tửu lâu đã được bao hết?" Nàng có chút giật mình.

"Hẳn là vậy." Doãn Thức Câu bình tĩnh nói. "Vào thôi."

Thu Phong hỏi: "Tiểu thư, có muốn gọi người đến đặt tấm ván gỗ không?"

"Không cần, ngày hôm nay nơi này chúng ta không phải là nhân vật chính, Doãn trang chủ cùng giai nhân như ta đã đủ làm cho người ta ghen tỵ, nếu lại đoạt phong thái người ta, nhất định sẽ bị ghi hận trong lòng." Nàng cúi đầu cười ngọt ngào với Doãn Thức Câu. "Chàng nói đúng không, Doãn trang chủ?"

Doãn Thức Câu nhịn không được bật cười. "Nàng nói đều đúng."

"Hì hì, ta nói đương nhiên đúng." Đàm Chiêu Quân kiêu ngạo nâng cằm, nghĩ đến hắn nói hắn cảm thấy bộ dạng nàng kiêu ngạo thực đáng yêu, nhịn không được trên mặt lại là một tầng mỏng choáng váng.

Nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, mới chuyển hướng Giang Dung. "Giang Dung, giao cho ngươi."

"Vâng" Giang Dung lĩnh mệnh. "Trang chủ, ngồi yên."

Cả người vận khí, hắn đem nội lực đặt trên hai tay, nắm chặt bắt tay, tiếp theo nháy mắt liền mang cả người cùng ghế nâng lên, đưa lên cầu thang, trực tiếp qua cửa, mới đặt bánh xe ghế xuống.

"Oa!" Đàm Chiêu Quân hô nhỏ. “Trông thật dễ dàng."

"Khách quan chờ một chút." Tiểu nhị chạy bàn thấy có người vào cửa, vội vàng tiến lên. "Xin lỗi, ngày hôm nay Thụy Thăng tửu lâu đã được Tư Mã phủ bao hết, mời chư vị …"

Đàm Chiêu Quân đem thiệp mời đưa cho tiểu nhị.

"A? Nhưng mà …" Tiểu nhị tiếp nhận thiệp mời, có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn phía bàn trong. "Các vị xin đợi một lát, tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại, đi một chút sẽ trở lại."

Nhìn theo tiểu nhị hớt ha hớt hải chạy đi, bốn người không hiểu ra sao.

"Mọi người cảm thấy xảy ra chuyện gì?" Đàm Chiêu Quân trầm giọng hỏi.

““Sao lại thế này” đều không sao cả, “Ký đến từ, tắc an chi” (“đã đến rồi thì cứ thoải mái ở lại” ngụ ý là Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)." Doãn Thức Câu như trước vẫn duy trì mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ở trên đường, Tư Mã lão đầu nói là “giữa buổi trưa” phải không?" Đàm Chiêu Quân hơi hơi khom người, ở bên tai hắn hỏi nhỏ.

Doãn Thức Câu gật đầu, đã buông tha cho việc sửa đúng xưng hô của vị hôn thê.

Nàng nhẹ giọngnói: "Hiện tại vừa đúng giữa buổi trưa? Bên trong đã ngồi đầy tân khách, không nghĩ tới giang hồ nhân sĩ đều đúng giờ như vậy"

"Đó là bởi vì trên thiệp mời viết thời gian, là buổi trưa vừa đến nhập tiệc." Hắn đã sớm phát hiện.

"A?" Đàm Chiêu Quân sửng sốt, nháy mắt lý giải, cắn răng nói nhỏ."Quả nhiên, ta nói lão gia hỏa kia là một con cáo, không có tâm địa tốt, khó trách tiểu nhị ca vẻ mặt lúng túng bởi vì không còn chỗ ngồi!"

"Ai nha, hiền chất, cuối cùng các ngươi cũng đã đến đây!" Tư Mã Thịnh hô lớn, vẻ mặt hân hoan theo tiểu nhị đi tới.

Doãn Thức Câu mỉm cười. "Xin lỗi, Tư Mã tiền bối, vãn bối đến chậm."

Tân khách bên trong quăng đến rất nhiều ánh mắt, có người không nhận ra Doãn Thức Câu, có người nhận ra hắn, cũng có rất nhiều người ánh mắt dừng trên mặt Đàm Chiêu Quân, vẻ mặt kinh ngạc.

"Tư Mã tiền bối, đây là lễ gặp mặt tặng cho kim tôn của người, chút lễ vật nhỏ bày tỏ sự tôn kính." Doãn Thức Câu đem đồ trang sức ngọc vừa mới mua ở Châu Ngọc Các đưa qua.

"Hiền chất đến chính là vinh hạnh cho chúng ta rồi, còn tặng lễ gì nữa!" Tư Mã Thịnh ha ha cười nhận lấy, thuận tay giao cho người đi theo bên cạnh.

"Vãn bối nghe nói tiền bối muốn mua một khối ngọc bội thăng long, vừa vặn mới vừa rồi nhìn thấy ở Châu Ngọc Các liền mua, tuy rằng có thể không như ý tiền bối muốn."

Tay Tư Mã Thịnh lập tức cứng đờ, lập tức thu hồi hộp, vừa mở ra thấy, tức thì mở to mắt, cơ mắt hơi hơi co rúm, một hồi lâu mới cười lên.

"Thật sự là xinh đẹp, quả thật không giống như ý ta lắm, nhưng mà có chút tương tự, hiền chất hao tâm tổn trí như vậy, ta nhận, về sau trăm ngàn đừng tốn kém như vậy." Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đến, ta đã để chỗ cho hai vị, ngồi cùng bàn chúng ta, đến lúc đó hiền chất cũng có thể cùng Ấn nhi tâm sự nhiều, uống vài chén."

"Đa tạ." Doãn Thức Câu chắp tay.

Tư Mã Thịnh xoay người dẫn đường, chỗ trống giữa các bàn cũng không lớn phải lách chen qua.

"Trang chủ." Giang Dung mới đẩy hai bước, liền không thể đi tới được nữa.

Đàm Chiêu Quân cười xinh đẹp, ở bên tai Doãn Thức Câu cắn răng nói nhỏ. "Là ý của con cáo này!"

"Các vị hảo hán, xin khẽ di động một chút để cho Doãn trang chủ đi qua." Tiểu nhị vội vàng tiến lên nói với mọi người.

"Làm cái gì?"

"Bản thân bất tiện thì nên đến sớm một chút! Hiện tại mới đến là như thế nào? Lớn lắm sao?"

"Làm gì phiền toái người khác!"

"Thật có lỗi thật có lỗi, xin thông cảm, đa tạ." Tiểu nhị lau mồ hôi, cúi đầu cúi người.

"Sao lại thế này?" Tư Mã Thịnh cuối cùng quay đầu lại đi tới. "Ai nha! Thật sự xin lỗi, hiền chất, là ta sơ sót."

Doãn Thức Câu vẫn như cũ cười nhẹ. "Tiền bối xin đừng nói như vậy, là Thức Câu mang đến phiền toái cho người."

"Này thật đúng là …" Tư Mã Thịnh nhìn "công cụ thay đi bộ" của hắn, lắc đầu, xoay người đối với giang hồ nhân sĩ cao giọng nói: "Các vị, đây là hiền chất của ta chính là trang chủ Bích Liễu sơn trang, tin tưởng các vị đang ngồi ở đây vẫn còn người nhớ rõ đi? Hiền chất bởi vì ngoài ý muốn bị thương, hai chân tàn phế, hành động bất tiện, liền làm phiền các vị thông cảm, di động một chút để cho hắn đi qua."

Doãn Thức Câu đúng lúc cầm tay Đàm Chiêu Quân, ngẩng đầu đối với nàng nhẹ nhàng lắc đầu ngăn lại sự tức giận của nàng.

Đàm Chiêu Quân quả thật thiếu chút nữa bùng nổ. Con cáo già này! Lần khác nàng nhất định phải chình hắn đến chết!

"Tiền bối, không cần làm phiền các vị giang hồ hảo hán, nếu không phiền toái..., ngay tại bàn cạnh cửa xin dịch một ít chỗ trống cho chúng ta là được." Hắn không nhanh không chậm nói.

"Việc này … Hiền chất, nhưng ta đã dành chỗ đặc biệt cho các ngươi!"

"Như vậy thuận tiện hơn, xin tiền bối tha lỗi." Hắn như trước mỉm cười.

"Được rồi, chúng ta sẽ dọn chỗ nơi này." Dựa vào bàn bên cạnh cửa, có hai đại hán phút chốc đứng lên, chỉ huy người ngồi cùng bàn. "Tư Mã trang chủ, bàn này ngươi liền chọn bốn vị ra để bọn Doãn trang chủ ngồi đi."

"Hiền chất … Ai! Được rồi, hiền chất đúng thật là không được tiện." Tư Mã Thịnh giống như vô hạn tiếc hận. "Hoài Hương công tử, Dao Cầm tiên tử, Bán Chân lão cùng Túy Yên Khách, nếu không chê mời cùng lão phu sang bên này."

Rất nhanh, bốn người rời đi, trống ra bốn vị trí.

"Doãn trang chủ mời ngồi, vị cô nương xinh đẹp này cũng mời ngồi."

"Đa tạ." Doãn Thức Câu bảo Giang Dung ngồi vào bên cạnh Thu Phong, đem hai vị cô nương kẹp giữa bọn họ.

"Tại hạ Đao Bá, đây là huynh đệ ta Kiếm Cuồng, Doãn trang chủ còn nhớ huynh đệ chúng ta không?" Đao Bá nói chuyện phiếm, còn đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc phía Đàm Chiêu Quân.

"Đương nhiên nhớ rõ, năm năm trước gặp qua một lần, món gà ngâm rượu của hai vị là món gà có vị ngon nhất mà Thức Câu từng ăn qua, đến nay khó quên." Hắn mỉm cười, không để lại dấu vết hơi nghiêng thân, giống như cùng Đao Bá đối mặt trò chuyện với nhau, kì thực là ngăn trở ánh mắt đối phương dừng ở trên người Đàm Chiêu Quân.

"Ha ha ha, Doãn trang chủ có trí nhớ tốt." Đao bá vui vẻ cười to. "Không giới thiệu một chút vị đại mỹ nhân bên người này là ai sao?"

"Chiêu Quân cô nương là vị hôn thê Thức Câu." Doãn Thức Câu hơi cao giọng, chắp tay lấy lễ nói: "Thành thân thì Bích Liễu sơn trang chuẩn bị mấy trăm bàn tiệc, ba ngày ba đêm không tắt lò, mời chư vị đang ngồi ở đây đến uống ly rượu nhạt."

"Ha ha, chúc mừng chúc mừng, Doãn trang chủ có thể lấy được mỹ nhân như vậy, thật sự là phúc khí tốt."

Đàm Chiêu Quân vẫn duy trì mỉm cười, dưới bàn tay nhẹ nhàng cầm tay của hắn, lập tức cảm giác được hắn quay lại nắm thật chặt.

Nàng nghiêng đầu kiều mỵ cười với hắn, lấy hắn thật sự vẻ vang, cho nên... chuyện mấy trăm bàn tiệc, ba ngày ba đêm không tắt lò, liền tạm thời không cùng hắn so đo, trở về rồi hãy nói.

Phía bên này hãy còn náo nhiệt, phía bên chủ bàn kia đã có một ánh mắt mang theo hận ý xuyên qua mọi người bắn thẳng đến trên người Doãn Thức Câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui