Chiêu Tài

CHƯƠNG 27

Ai ngờ lần này suy tính của Chiêu Tài hoàn toàn trật lất.

Thoải mái thư thái chẳng thấy đâu, nửa đêm mèo con ngủ không thành thật, bởi vì sợ bị Tiễn Cơ phát hiện cho nên liền cách xa Tiễn Cơ ra một chút. Nhưng cái chăn lớn như vậy, Chiêu Tài ngủ say không biết, lăn đến lăn đi rốt cục lăn ra khỏi chăn, kết quả đến sáng hôm sau mở mắt dậy thì liền bắt đầu ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tiễn Cơ sờ lên trán của Chiêu Tài, nóng dọa người, “Hình như phát sốt.”

“Hắt xì!” Chiêu Tài xoa mũi, dùng khăn tay do Tiễn Cơ đưa qua để lau nước mũi, lau một hồi mà vẫn cảm thấy hai cái lỗ mũi giống như bị vật gì đó ngăn cản, không thể thở được, thật sự là khổ sở. Chiêu Tài ngồi trên giường, toàn thân bọc chăn, lẩm bẩm nói, “Tiễn Cơ, khó chịu…”

“Vì sao lại khó chịu?”

“Lỗ mũi thở không được…”

“Vậy dùng miệng thở.”

Chiêu Tài lớn như vậy mà chưa từng bị bệnh, dùng miệng thở, hắn đã nghe qua nhưng chưa từng làm thử. Thử vài lần, làm đến mức mặt đỏ ngầu thì mới miễn cưỡng quen được một chút.

Tiễn Cơ xem xét bộ dáng của Chiêu Tài, quản không được cái miệng của mình mà nói, “Ngươi có phải là miêu đại tiên hay không, thật sự là yếu ớt mà.”

Người bệnh vốn rất yếu ớt, huống chi là Chiêu Tài rời nhà trốn đi đã lâu, nghĩ đến những lúc ở nhà muốn cái gì là có cái đó, cần gì phải lén lút biến thành hình người mà ngủ để cuối cùng rơi vào kết cục bị cảm mạo nóng sốt như vậy.


Chiêu Tài càng nghĩ càng uất ức, lỗ mũi động đậy, cái môi chu lên, làm ra bộ dạng muốn khóc.

Tiễn Cơ ăn nói hàm hồ, trong lòng lại cực kỳ thận trọng, trước khi Chiêu Tài khóc thì liền nói đùa an ủi, “Thần tiên cũng có lúc sinh bệnh, ngươi cũng vậy, chẳng có gì lạ, chờ ngủ dậy thì sẽ khỏe hơn, ra mồ hôi là ổn liền.”

Chiêu Tài hít cái mũi, nói một cách hoài nghi, “Thật hay giả?”

Tiễn Cơ nghiêm túc gật đầu, “Thật!” Để Chiêu Tài nằm xuống ngủ, hắn đắp chăn lại cho Chiêu Tài, dùng khăn nhúng nước lạnh rồi vắt khô, sau đó đặt lên trán của Chiêu Tài.

Bất chợt bị lạnh làm cho Chiêu Tài giật mình, nổi lên một lớp da gà nho nhỏ.

Tiễn Cơ đè lại Chiêu Tài đang lộn xộn rồi nói, “Đừng nhúc nhích! Cố chịu một chút là được rồi, như vậy mới mau khỏi bệnh.”

Thân thể cực nóng khiến Chiêu Tài toàn thân uể oải, chỉ có thể nghe lời Tiễn Cơ, khẽ cắn môi chịu đựng. Thân thể trong chăn lúc lạnh lúc nóng, cái khăn trên trán lại lạnh thấu xương, chẳng được bao lâu thì cái khăn cũng nóng lên, sau đó là mất cảm giác.

Tiễn Cơ lấy khăn xuống, tiếp tục ngâm trong nước lạnh, vắt khô rồi đặt lại lên trán của Chiêu Tài. Cứ như thế bốn năm lần nhưng Chiêu Tài không có dấu hiệu lui sốt.

Xem ra lần này thật sự nghiêm trọng, Tiễn Cơ kêu Chiêu Tài một tiếng, bảo rằng đi tìm thầy lang xem bệnh cho hắn.

Chiêu Tài mơ màng gật đầu, rốt cục không biết hắn có nghe được những gì Tiễn Cơ nói hay không.

Tiễn Cơ hoang mang vội vàng đóng cửa, hoang mang vội vàng chạy đi tìm thầy lang trong thôn, lão thầy lang đi đường không nhanh, Tiễn Cơ lo lắng Chiêu Tài ở trên giường lăn xuống đất, hoặc là tỉnh dậy không thấy hắn thì sẽ sợ hãi khổ sở, hắn bất chấp tất cả, chờ lão thầy lang ôm hòm thuốc bước ra thì Tiễn Cơ liền cõng cả người lẫn hòm thuốc lên lưng, hấp tấp chạy về nhà của mình.


Lão thầy lang túm lấy chùm râu dài rồi vuốt vài cái, cười ha ha, “Tiểu tử, làm gì mà gấp như thế? Có phải thê tử của ngươi mắc bệnh đúng không?”

Ừ, là nam thê miêu tiên của ta.

Tiễn Cơ tự nghĩ, nếu hắn nói ra lời này thì chắc là lão thầy lang sẽ phải chẩn bệnh cho hắn trước quá.

Chiêu Tài bị sốt đến mức mơ màng, hắn hoàn toàn không biết ai đã ra vào nhà.

Tiễn Cơ gọi hắn một tiếng, bảo hắn vươn tay đưa cho lão thầy lang bắt mạch.

Chiêu Tài giật giật mí mắt, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có.

Tiễn Cơ lòng nóng như lửa đốt, hắn trực tiếp mò vào trong chăn rồi lôi ra cánh tay của Chiêu Tài để lão thầy lang bắt mạch.

Làn da nóng rực, ai đụng vào cũng sẽ cảm thấy muốn nóng bỏng người, huống chi là mèo con sinh bệnh.

Tiễn Cơ lo lắng nôn nóng nhưng không dám nói gì, sợ quấy rầy lão thầy lang chẩn bệnh, lẳng lặng đứng một bên chờ kết quả.

Lão thầy lang bắt mạch cả buổi, khi thì cau mày khi thì chậc chậc hai tiếng, cuối cùng vuốt râu rồi lắc đầu nói, “Mạch của vị tiểu huynh đệ này thật sự kỳ lạ, thứ lão nhân y thuật nông cạn, không thể hiểu được đây là bệnh gì.”

Khám không được thì cứ nói là khám không được đi, cần gì phải nhiều lời vô nghĩa như vậy cơ chứ!


Phó Quyền mới từ trong nhà bước ra thì liền nhìn thấy Tiễn Cơ đuổi người một cách lo lắng.

“Tiễn Cơ huynh, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chiêu Tài bị bệnh, lão thầy lang kia chẩn bệnh không được.”

Phó Quyền thì thào lẩm bẩm, “Chiêu Tài là mèo, thầy lang làm sao có thể chẩn bệnh được.”

Bị một câu này nhắc nhở, Tiễn Cơ liền bừng tỉnh đại ngộ, thầy lang chẩn bệnh không được, phải đi tìm thầy lang thú y mới được!

Tiễn Cơ vội vàng chạy vào nhà, không rảnh mất thời gian với Phó Quyền. Vừa vào phòng thì liền dựa vào đầu giường để đẩy nhẹ Chiêu Tài, Chiêu Tài không hề để ý, Tiễn Cơ gọi Chiêu Tài vài tiếng nhưng Chiêu Tài vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Tiễn Cơ chống cằm suy nghĩ một lúc, sau đó liền mở cửa lấy xuống một con cá khô ở trên mái hiên, vừa quơ ngang trước mặt của Chiêu Tài một cái thì liền thấy mèo con uể oải hé mắt ra một chút, cái miệng giật giật nhưng lại không thể phát ra tiếng.

Đứng ở một bên, Tiễn Cơ có thể nhìn ra khẩu hình của Chiêu Tài – Cá.

Hầy…ham ăn đến mức này thì thật sự không phải là hạng thường.

Tiễn Cơ lấy cá khô ra, muốn cho Chiêu Tài biến thành mèo để hắn mời thầy lang thú y về chẩn bệnh.

Ai ngờ vừa dời con cá khô thì khe mắt bé tí vừa mới vất vả hé ra liền nhắm lại.

Tiễn Cơ hết cách, chỉ có thể lấy một tay treo cá trước mặt Chiêu Tài rồi vừa dụ dỗ.


Chiêu Tài đại khái nghe hiểu được một chút, tuy rằng vô lực nhưng vì chữa bệnh nên ngoan ngoãn hiện hình. Sau khi biến thành mèo con thì cái lưỡi màu hồng nhạt cứ thè ra ngoài, làm thế nào cũng không chịu rút trở lại.

Chứng tỏ bị sốt rất cao.

Nếu là bình thường thì Tiễn Cơ chắc chắn sẽ chế nhạo Chiêu Tài vài câu. Hiện tại tình hình khẩn cấp, Tiễn Cơ không có tâm tư trêu Chiêu Tài mà chỉ vội vàng chạy đi thỉnh thầy lang thú y.

Thầy lang thú y nhìn con mèo tam thể bị bệnh liệt giường, hắn là thầy lang thú y, bình thường cũng chẩn bệnh cho gia cầm và gia súc, nhưng chẩn bệnh cho chó và mèo thì hắn chưa từng làm bao giờ. Nhưng thấy chết mà không cứu thì hắn không làm được, tuy rằng nghề của hắn không cao thượng vĩ đại như thầy lang là cứu người, nhưng tốt xấu cũng tính là cứu mạng, vì thế liền kiên trì.

Thầy lang thú y hết sờ lại ấn lên móng vuốt và trên người của Chiêu Tài, hàng lông mày cau chặt dần dần được thả lỏng.

Xem ra Chiêu Tài được cứu rồi! Tiễn Cơ đợi thầy lang thú ý xem xong thì vội vàng hỏi, “Thế nào?”

“Không sao, thú cũng như người, cũng có lúc bị cảm mạo nóng sốt, con mèo nhỏ này tuy rằng tình trạng nghiêm trọng nhưng chỉ cần uống thuốc thì sẽ hết sốt.” Nói xong, thầy lang thú y chấp bút viết toa thuốc lên giấy, “Mấy ngày trước con heo ở nhà Lý đại nương cũng bị sốt, uống toa thuốc này của ta thì chỉ một đêm là có thể bớt sốt. Ta thấy con mèo của ngươi còn bé cho nên chỉ cần giảm xuống lượng dược liệu là được, ngươi đi sắc thuốc rồi đút cho hắn uống, chắc chắn sẽ khỏi ngay.”

Tiễn Cơ liên mồm nói cảm tạ, sau đó tiễn người rồi chạy đi mua dược liệu về sắc thuốc, thỉnh thoảng còn chạy đến chạy lui để đắp khăn cho Chiêu Tài đã biến trở lại thành người. fynnz810

Tuy rằng Chiêu Tài choáng váng mơ hồ, cổ họng đau rát, đầu cũng đau, không còn sức để nói, nhưng chiếc khăn nóng lạnh được liên tục thay đổi ở trên trán đã nói cho hắn biết Tiễn Cơ đang chăm sóc hắn, quan tâm hắn.

Nếu bảo rằng hắn không cảm động thì chẳng có ai tin tưởng, nhưng nói không nên lời, đầu óc thì mê mang, nhưng trong lúc này Chiêu Tài lại nghĩ thông suốt một chuyện, suy nghĩ thật loạn, chẳng qua hắn nhớ rất rõ một chuyện. Bình thường hắn luôn lải nhải Tiễn Cơ xấu tính, hay bắt nạt hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ cãi nhau cũng không tính là Tiễn Cơ bắt nạt hắn, so với nói là bắt nạt thì càng giống như vợ chồng son thích khắc khẩu, ngươi một câu, ta một câu, tràn đầy tình thú.

Khi ở nhà, có một lần phụ thân và a cha cũng cãi nhau kịch liệt, cụ thể lý do cãi nhau là gì thì Chiêu Tài không nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ ngày đó phụ thân và a cha đứng trong vườn, đột nhiên trời mưa tầm tả trút xuống, phụ thân và a cha cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, khi ấy phụ thân lại nói, “Ngươi thật là rắc rối.” Sau đó vừa biến ra một cái ô che mưa, vừa kéo a cha tiến vào dưới ô, trong khi cả người của phụ thân lại đứng ngoài ô, bị mưa xối ướt sũng.

Khắc khẩu và bắt nạt không có nghĩa là người nọ đối xử với ngươi không tốt, người thật sự đối xử tốt với ngươi là người mà cho dù lúc ấy chọc tức ngươi thì cũng là vì suy nghĩ cho ngươi, không nỡ thấy ngươi sinh bệnh, không nỡ thấy ngươi bị thương.

Mà Tiễn Cơ đối xử với mình chẳng phải là như vậy hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận