Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi không ngờ tan làm rồi vẫn còn có nhân viên – chắc là đồng nghiệp nhỉ, cùng đến chào hỏi Chu Yến Kinh.
Dáng vẻ làm như anh là người có nhân duyên tốt lắm.
Hơn nữa mỗi lần chào hỏi, mọi người đều tiện thể nhìn luôn cô.
Mạnh Đan Chi chỉ có thể mỉm cười, tỏ ra lễ phép.
Trước mặt người ngoài, cô vẫn vô cùng lễ phép với mọi người.
Hơn nữa cô vẫn còn nhớ rất rõ mình đang bên ngoài phòng phiên dịch kia nữa!
Cô rất ít khi chủ động nắm tay Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi nắm lấy tay anh đi ra ngoài, Tưởng Đông thấy họ, còn đang nghĩ thầm không biết mình có cần phải ra mở cửa xe hay không, chỉ thấy Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn anh ấy một cái.
Anh ấy hiểu ý, không đi lên nữa.
Xung quanh cũng có vô số người giống như anh, nhìn thấy hai người dần dần đi xa.
“Tình cảm vợ chồng son thật tốt.”
“Thật không ngờ, thì ra bạn gái của cục trưởng lại xinh đẹp như thế.”
“Cục trưởng nhìn trong nghiêm túc như thế nhưng đối với bạn gái cũng thật dịu dàng quá đi, uống trà sữa của bạn gái cũng không để ý.”
Tưởng Đông yên lặng lắng nghe.
Anh ấy cảm thấy cuộc đối thoại này chỉ có một hai câu là đúng thôi.
Chu Yến Kinh bị cô kéo đi, lúc đi ngang qua thùng rác, thuận tay ném ly trà sữa đã hết vào trong, phát ra tiếng động không nhỏ.
Mạnh Đan Chi quay đầu lại, “Anh làm gì thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Trà sữa em uống hết từ lâu rồi.”
Phải không, nào có?
Mạnh Đan Chi cũng không để ý đến, trên đường đến đây cô chỉ uống một ngụm thôi, tới trước cửa cũng không có uống nữa.
Thế chẳng phải cô cầm nguyên một ly không đến à, còn đưa cho Chu Yến Kinh nữa.
Bỗng nhiên lại thấy xấu hổ, Mạnh Đan Chi vén vén lại tóc, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn còn đang nắm tay Chu Yến Kinh.
Cô lùi về sau, “Vừa nãy anh cũng không nhắc em.”
Chu Yến Kinh nâng cằm lên, “Cùng bạn đi dạo phố à?”
“Với Âm Âm.” Mạnh Đan Chi gật đầu lại nghĩ đến chuyện chính: “Đừng nói sang chuyện khác, nói với em vì sao lại như thế.”
Dáng vẻ hôm nay của cô cũng là lần đầu anh nhìn thấy.
Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Vừa ăn vừa nói.”
Mạnh Đan Chi không từ chối.
-
Bởi vì đang đi bộ, hơn nữa đường này cô cũng không quen lắm.
Cho nên Mạnh Đan Chi đi theo sau Chu Yến Kinh vào một quán ăn, chỗ này ít người, có lắp một mái hiên nhỏ nhìn rất là yên tĩnh.
“Chắc là dì Tô cũng chẳng hay biết gì.”
Chu Yến Kinh chủ động mở miệng: “Anh không có để cho cô ta tham gia vào.”
Anh chỉ giải thích đơn giản tình huống lúc đó qua cho cô biết.
Mạnh Đan Chi chỉ không biết còn có chuyện như thế này, so với suy nghĩ ban đầu của cô còn quá đáng hơn, để con rể tương lai và con gái kế gặp nhau à?
Mặc kệ là vô tình hay cố ý thì kết quả vẫn là như thế.
Tuy Chu Yến Kinh thật sự khiến cô rất vui vẻ, nhưng chỉ cần nghĩ đến người kia, người có quan hệ huyết thống với cô, trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.
Ngay cả anh cũng biết lên tiếng để bảo vệ cô.
“Dựa theo ý của mẹ em, bà ấy không hy vọng anh nói chuyện này với em.” Chu Yến Kinh uống một ngụm trà bâng quơ nói.
Mạnh Đan Chi: “Bây giờ anh cũng nói rồi.”
Chu Yến Kinh bỏ ly xuống, “Anh không đồng ý.”
“…”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không nói đến bà ấy nữa.”
Chu Yến Kinh lại nói, giọng anh vẫn nhẹ nhàng và cẩn thận như cũ: “Hai người không thể nào cứ thế mãi được, một ngày nào đó vẫn phải đối mặt thôi.”
“Anh không thể nào đưa ra lời đánh giá về người lớn tuổi hơn mình được, nhưng quả thật, ánh mắt chọn người lần này của dì Tô thật sự không tốt.”
“Ánh mắt không được cũng là vấn đề lớn đấy.” Mạnh Đan Chi nói.
Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến.
Mâu thuẫn của Tô Văn Tâm và Mạnh Đan Chi không chỉ đơn giản là người này đến giải thích thì người kia có thể chấp nhận, chuyện có thể giải quyết được, vẫn còn dính đến nhiều vấn đề khác nữa.
Trước đó còn bà ngoại thì chỉ giống như dầu bôi trơn, nhưng khi người trung hòa giữa hai người qua đời thì mối quan hệ này càng thêm khó cứu vãn.
“Vậy không cần phải suy nghĩ nữa.” Anh nói.
Mạnh Đan Chi không nghĩ còn cách nào khác, nhất là những lời Trần Nhã Yên nói ngày hôm nay.
Không biết còn tưởng cô ta và Chu Yến Kinh gặp nhau có chuyện gì đấy.
“Anh Yến Kinh này.” Mạnh Đan Chi gọi anh, nhìn anh: “Anh không được phép nói chuyện với Trần Nhã Yên đâu đấy, em không thích cô ta, anh cũng không được thích.”
Đột nhiên nhận lấy yêu cầu này của cô.
Chu Yến Kinh cong môi: “Anh và cô ta không có gặp nhau.”
Người duy nhất có thể chỉ có Mạnh Đan Chi.
Mạnh Đan Chi vô cùng vừa lòng với đáp án này, lại nghĩ đến mấy người bên ngoài phòng thông dịch ngày hôm nay, “Bọn họ chắc sẽ không nói bừa cái gì chứ nhỉ?”
“Nói bừa cái gì?” Chu Yến Kinh hỏi lại.
“Chính là…” Mạnh Đan Chi dừng lại, có chút ngượng ngùng: “Sớm biết thế thì đã chờ tối anh về hỏi rồi.”
Lần trước anh chỉ đi đến trường học thôi, mà trong trường đã lan truyền cả đống tin đồn về hai người rồi.
Hôm nay cô còn lôi lôi kéo kéo anh.
Chu Yến Kinh bình tĩnh, thong dong nhìn cô nói: “Bọn họ sẽ không lắm lời đâu, bận rộn nhiều việc mà.”
Về phần chuyện riêng tư của mình bị cấp dưới bàn tán cái gì, là một cấp trên anh sẽ không quan tâm đến, đương nhiên, những lời này đều không được nói gì liên quan đến cô.
Nhưng mà, hôm nay cô xuất hiện, khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
-
Sau khi cơm nước xong, Mạnh Đan Chi bắt đầu nghĩ cách làm sao để có thể trở về nhà.
Gọi xe à? Cô còn chưa nói hai tiếng này ra miệng đã thấy Tưởng Đông và xe của Chu Yến Kinh đang bên ngoài chờ.
Mạnh Đan Chi hỏi anh: “Anh ấy không cần tan làm à?”
Chu Yến Kinh nghĩ, “Chắc là cần.”
“Nhưng cậu ấy vẫn đến.” Anh nói.
Người nghe được câu có câu không - Tưởng Đông:?
Mạnh Đan Chi bị lời nói nghiêm túc của anh làm cho buồn cười, Tưởng Đông có biết được là trên lưng mình đang cõng một cái nồi to không nhỉ.
Buổi chiều, anh ấy thấy phu nhân đến tìm cục trưởng cảm xúc không được tốt lắm, nên vẫn đi theo hai người.
Sau khi trở về căn hộ, Mạnh Đan Chi cũng đã vứt những lo lắng, sốt ruột của ngày hôm nay ra sau đầu rồi, tư liệu vừa mới đóng dấu hôm nay vẫn còn bị cô vứt trên bàn.
Chu Yến Kinh nhìn thoáng qua, cầm lên nhìn.
“Nhìn gì thế?” Mạnh Đan Chi hỏi anh, “Không tin sao?”
“Không có.”
“Không biết phải mất bao lâu.” Mạnh Đan Chi bắt đầu lo lắng chuyên ngành này của mình, “Trước kia em muốn học tập như những người khác, muốn kinh doanh một chút.”
Trước kia khi nói về việc tuyên truyền cửa hàng sườn xám, dùng tài khoản Weibo của mình nhưng đã bị cô gác lại đến tận giờ, chắc là có thể thật sự khởi động lại rồi.
“Ít nhất cần một tác phẩm.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
“Đương nhiên.” Lúc rảnh rỗi Mạnh Đan Chi cũng tự thêu không ít đồ rồi, chỉ là làm việc không có kế hoạch gì, đều là làm mấy thứ mình thích thôi.
Những tác phẩm kế tiếp cô cần phải suy nghĩ đến nhiều nhân tố khác nữa.
Những lời nói còn chưa kịp nói của cô đã bị thân hình trước mắt cắt ngang, người đàn ông để áo khoác tây trang lên ghế, một tay thả lỏng cà vạt, cởi bỏ nút trên của áo.
- -- Có chút gợi cảm.
Nói cách khác, người đàn ông này thật sự quá đẹp trai.
Mạnh Đan Chi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên Trần Thư Âm nhìn thấy Chu Yến Kinh, hai người lúc ấy vẫn còn đang học cấp ba, cô ấy bị kinh ngạc tận ba ngày.
“Cậu thế mà lại có người anh trai đẹp trai thế này sao?”
“Sao lại không phải anh trai tớ chứ?”
“Anh trai cậu, thế vì sao lại không cùng họ chứ?”
Sau đó cô ấy lại nhìn thấy Mạnh Chiếu Thanh, Trần Thư Âm lại ngây ngốc hết nửa ngày rồi nói: “Tớ thích người anh trai này của cậu, nhìn qua trông rất dịu dàng.”
Mạnh Đan Chi vẫn còn nhớ rõ lúc ấy cô còn nói: “Anh Yến Kinh cũng rất dịu dàng mà.”
Trần Thư Âm trả lời: “Đúng không?”
Cho đến bây giờ, Mạnh Đan Chi cũng không biết vì sao trước kia cô lại cảm thấy Chu Yến Kinh dịu dàng ---
Cô có phải đã bị che mù mắt hay không nhỉ?
Mạnh Đan Chi say mê nhìn anh, Chu Yến Kinh nhướng mày: “Làm sao thế?”
Cô chỉ lên cà vạt: “Em thêu còn đẹp hơn cái này của anh.
Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn cà vạt trong tay, ở chỗ đuôi cà vạt có thêu tên cửa hàng, chỉ cỡ bằng móng tay cái.
“Phải không?”
“Phải nha.”
Mạnh Đan Chi cười rộ lên, bước chân nhẹ nhàng tự tin bước về phòng.
Chu Yến Kinh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô rời đi, tiện tay lấy áo khoác tây trang khoác lên tay, ánh mắt nhìn lướt qua.
-
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Yến Kinh xử lý xong một chút việc vặt mới trở về phòng.
Mạnh Đan Chi vừa mới tắm rửa xong, anh đánh giá cô một chút quay về lâu như thế rồi, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc áo ngủ, vô cùng bảo thủ, ngay cả xương quai xanh cũng không thấy lộ ra.
Hoa văn vẫn là kiểu đáng yêu, so với mấy bộ quần áo bình thường của cô thì khác nhau rất lớn.
Khác nhau lớn nhất chắc là kẽ hở lộ chân ra bên ngoài.
Thấy anh nhìn qua, Mạnh Đan Chi thuận miệng nói: “Là Âm Âm tặng em đấy.”
Chu Yến Kinh mang hai chữ “Âm Âm” này khớp với tên của Trần Thư Âm, trước kia lúc cô uống rượu, còn tự mình nói sẽ để cô ấy làm phụ dâu cho mình, anh nhíu mày nhưng rất nhanh đã trở về như cũ.
“Ừm.”
Mạnh Đan Chi tẩy trang, màu môi không còn đỏ nữa, nhìn trong ngoan ngoãn hơn.
Chu Yến Kinh lại nâng mắt nhìn, người trước mắt nhìn có chút không giống bình thường.
Vốn dĩ áo ngủ này là áo khoác dài, rất thẳng, nhưng cô không biết tìm thấy cái thắt lưng trân châu ở chỗ nào, thắt nó lên.
Như thế có thể thấy được vòng eo tinh tế, xinh đẹp của cô.
Chu Yến Kinh cảm thấy như thế này có thể làm anh thấy cảnh đẹp ý vui, nhìn thích mắt hơn nhiều.
Mạnh Đan Chi hối anh đi rửa mặt, sau đó cùng Trần Thư Âm nói chuyện phiếm.
Cô nói lại những lời mà Chu Yến Kinh đã nói để buộc Trần Nhã Yên rời đi cho Trần Thư Âm nghe, còn học tập vẻ mặt của anh: “Anh ấy rất tuyệt tình, nhưng tớ thích như thế.”
Trần Thư Âm giơ tay: “No, cái này không gọi là tuyệt tình, cái này gọi là vô tình với người khác.”
Bây giờ cô ấy quyết định tín nhiệm Chu Yến Kinh một chút, ví dụ như không đặt biệt danh trước mặt bạn thân mình, mà phải làm một cách thật khéo léo.
Đối với mấy loại người trà xanh [1] này cần phải như vậy.
[1] Trà xanh (Con giáp thứ 13): Là một ngôn từ của giới trẻ để chỉ những người thứ ba xen vào tình cảm của người khác.
“Thật ra bây giờ tớ cảm thấy so với ở cùng với những người cùng tuổi thì ở cùng với những người lớn tuổi hơn có cảm giác không tệ.” Trần Thư Âm nghiêm túc nói: “Từng trải rồi, nên có rất nhiều chuyện có thể giúp cậu.”
Có Chu Yến Kinh ở đấy, Mạnh Đan Chi ít khi nào cần phải tự mình lo lắng cái gì.
Ngay cả mối quan hệ gia đình khó xử lý như thế, Chu Yến Kinh cũng có thể xử lý giúp cô.
Ấn tượng của Trần Thư Âm đối với Chu Yến Kinh cũng cao lên rất nhiều: “Cục cưng à, anh ấy như thế, cậu không có chút bày tỏ nào sao?”
“Thưởng anh ấy cái gì thì tốt hơn nhỉ?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“…”
Lúc này Trần Thư Âm bắt đầu tò mò, Chu Yến Kinh cuối cùng là có thích cô bạn này của cô ấy không.
Chẳng lẽ anh là người ham mê cơ thể của người khác à?!
Rất có thể nha, bọn họ có cơ hội ở chung một chỗ, không phải đều do chuyện ngoài ý muốn kia sao?
Trần Thư Âm: “Bình thường anh ấy ở cùng với cậu, thích gì nhất?”
Mạnh Đan Chi nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại, chắc là anh tắm xong rồi muốn đi ra, cô thả nhẹ giọng: “Cái này cậu còn muốn hỏi sao?”
“… Tớ đã hiểu.”
Trần Thư Âm oai phong lẫm liệt nói: “Chi Chi, cậu chủ động một chút xem?”
Đang nói chuyện, cửa phòng tắm mở ra.
Mạnh Đan Chi nói thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Chu Yến Kinh nâng mắt nhìn cô, thì thấy cô nhìn chằm chằm anh, nhìn rất kỹ, rồi lại nhìn anh cười, đương nhiên có chuyện mờ ám.
Mạnh Đan Chi chưa từng chủ động với anh.
Ở phương diện này cô thường bị động nhiều hơn, tuy rằng mỗi lần cô cũng rất thích, nhưng ở trên giường chỉ thấy vui vẻ nhưng cô vẫn luôn có chút ngại ngùng.
Trần Thư Âm ám chỉ gì, cô nghe hiểu hết.
Sau khi lên giường, Mạnh Đan Chi dựa sát qua, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh Yến Kinh, có phải gần đến sinh nhật anh rồi hay không?”
Chu Yến Kinh có lòng tốt nhắc nhở: “Chỉ còn hai tháng.”
Mạnh Đan Chi nhíu mày, trễ như thế à? Hình như đúng thế thật.
“Vậy anh có muốn tặng quà gì hay không?”
Anh cũng không thèm để ý đến Mạnh Đan Chi dù sao lời biện hộ này rất bình thường.
Nếu muốn nói là cảm ơn anh vì chuyện trước kia anh đã làm, cô cảm thấy như vậy không được tự nhiên.
Thật ra cô là người rất xem trọng mặt mũi.
“Không vội.” Chu Yến Kinh ngửi thấy mùi hương trên người cô, thuận tay tắt đèn.
“Làm gì thế?”
Trước mắt Mạnh Đan Chi tối sầm lại, bỗng nhiên trời tối đen thế này, cái gì cũng không thấy chỉ có người bên cạnh là chân thật nhất.
Chu Yến Kinh lại hành động rất tự nhiên, giữ lấy mặt của cô, hôn lấy môi cô.
Về phần áo ngủ bảo thủ này, cũng không làm cản trở hành động của anh, gần đây cũng mấy ngày rồi hai người chưa làm, bầu không khí hôm nay vừa khéo thích hợp.
Thân thể Mạnh Đan Chi lập tức mềm đi.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy anh so với bình thường còn mạnh mẽ hơn
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, trăng thanh gió mát.
Từ đầu đến cuối Mạnh Đan Chi đều theo tiết tấu của Chu Yến Kinh, vừa thấy hưởng thụ nhưng cũng thẹn đỏ cả mặt, hơi hơi cắn cánh môi, dễ dàng xuất hiện ra dấu.
Chỉ có khi bị anh hôn môi, mới có thể cong lên một chút.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi cảm giác như hôm qua cô mới vừa chạy tám trăm mét về.
Lúc cô ngồi dậy, ngồi thừ người trên giường, mất một lúc mới đi rửa mặt.
Nhìn cánh môi cong cong mọng nước trong gương, từng nét cười trên mặt đều đầy vẻ phong tình.
Mạnh Đan Chi vén cổ áo lên, những dấu hôn lộ rõ ràng ở dưới xương quai xanh, từ bên ngoài nhìn không nhìn ra một chút gì.
Mặt người dạ thú!
Khi đi ra, nhìn thấy Chu Yến Kinh như không có gì ngồi xem tin tức, cô liền oán thầm, vì sao đàn ông luôn có tinh thần sảng khoái như thế.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng ăn bữa sáng.
Trên bàn có bày một lọ hoa, chắc là sáng sớm vừa mới được đưa đến nên còn dính chút sương sớm.
Mạnh Đan Chi ăn hai muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn Chu Yến Kinh đang dùng ngón tay thon dài của mình cắt những bông hoa, những cánh hoa run run.
Cô có một cảm giác rất mãnh liệt, chỉ là tối qua cô cũng như những đóa hoa yêu kiều này.
Chủ yếu là hết một đêm qua, cô vẫn chưa thể nghĩ ra nên tặng anh cái gì.
Ánh mắt của “Đóa hoa” quá rõ ràng, Chu Yến Kinh không thể bỏ qua được, từ từ nói: “Buổi tối hôm nay, em dành ra chút thời gian rảnh nhé.”
Tối nay.
Mạnh Đan Chi cảnh giác nhìn anh, nghĩ kỹ, đầu tiên là muốn ngăn cản chuyện có thể phát sinh, “Tối nay em muốn về nhà ở.”
Ánh mắt Chu Yến Kinh nhìn tay cô, ngày hôm qua cô đeo nhẫn đính hôn, nhưng hôm nay lại không đeo nữa.
“Hôm nay đến nhà của anh.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng, suy nghĩ lại: “Gặp ba mẹ sao ạ?”
Sau khi anh trở về, bọn họ còn chưa đi qua nhà của anh, ngay cả chuyện đính hôn cũng đều là do ông nội và anh trai cô qua bàn bạc.
Là một trong những nhân vật chính, quả thật cần phải xuất hiện.
“Xác định chi tiết tiệc đính hôn.” Chu Yến Kinh đứng dậy rời khỏi bàn cơm, giọng nói trầm thấp: “Tối nay anh đến đón em.”
Mạnh Đan Chi gật đầu.
Cô thật sự đính hôn cùng Chu Yến Kinh rồi.
Sau này còn phải kết hôn.
Điều khiến cô không thể tin nhất đó là, cô thế mà không bài xích, thậm chí còn có chút khẩn trương.
“Còn về nhà ở không?” Đuôi mắt Chu Yến Kinh nhiễm theo chút ý cười.
Mạnh Đan Chi lắc đầu.
Chu Yến Kinh lại hỏi: “Chi Chi, có phải khi nãy em có chút hiểu sai rồi hay không?”
“Không có.” Cô không thèm thừa nhận đâu.
Chu Yến Kinh hỏi: “Phải không?”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, Mạnh Đan Chi lại có thể nghe ra được chút ý tứ gì đó khác.
“…”
Mới sáng sớm mà thảo luận chuyện này có phải không được tốt không?
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ mười, chín giờ rưỡi anh đi làm.
Khỏi phải nghĩ, thư ký của anh chắc chắn ở dưới lầu, Mạnh Đan Chi cũng yên tâm, chắc là không có thời gian để miêu tả thêm gì nữa đâu..