Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi cảnh giác nhìn anh.
Bọn họ chưa từng có hành động thân mật vào sáng sớm như thế này, hình như đây là lần đầu tiên lại bất ngờ thế này.
Lại khiến cô có chút động lòng.
“Em chưa đánh răng.” Mạnh Đan Chi nũng nịu lẩm bẩm.
Ngay cả gương cô còn chưa nhìn, không biết ngủ một đêm đã thành cái dạng gì rồi, tóc có phải đã loạn hết rồi không?
Chu Yến Kinh giả vờ phản ứng lại, “Hình như dúng là như vậy.”
“…”
Đây là câu trả lời gì thế này.
“Không sao cả.” Chu Yến Kinh nói.
Có quan hệ lớn đấy.
Mạnh Đan Chi càng không được tự nhiên, cũng không quay đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trong gương quả thật tóc tai của cô có chút loạn, ánh mắt vì lấy tay dụi nên có chút hồng hồng, vừa nhìn thấy lại thấy giống con thỏ nhỏ bị khi dễ.
Cô chỉ hơi lộ ra chút biểu cảm, cái loại cảm giác yếu đuối mong manh nhất thời bay xa.
“Lúc này mới đúng.” Mạnh Đan Chi vừa lòng.
Bên ngoài tiếng bước chân đã dần đi xa.
Chu Yến Kinh chắc là đi rồi.
Chờ sau khi Mạnh Đan Chi ra ngoài, quả nhiên trong nhà chỉ còn có mình cô thôi, lúc này trên bàn không có cháo nhưng có trứng chiên.
Rõ ràng cô đã sống ở Bắc Kinh lâu như thế rồi, nhưng cô có cảm giác anh biết mọi thứ.
Giống như là cái gì anh cũng đều biết rõ.
Ngay cả mấy hôm trước đến Ninh Thành, anh cũng không có cảm giác xa lạ gì.
Mạnh Đan Chi vừa cắn miếng trứng vừa nghĩ chẳng lẽ đàn ông đều muốn làm vua chúa sao? Không phải đâu, ít nhất mấy bạn học trong trường sẽ không.
Sự so sánh giữa người đàn ông thành thục và chưa thành thục càng không thể nào làm người ta có thể nói được.
Mà các sinh viên trong trường học, mãi mãi vẫn mang theo nét ngây ngô chưa ra ngoài xã hội.
Nhớ đến cảnh tượng lúc sáng, đột nhiên Mạnh Đan Chi lại cảm thấy nổi da gà, cô sao có thể làm như thế cùng với Chu Yến kinh chứ?
Da đầu cũng run lên, thật ngây thơ.
Lúc ấy bản thân nhất định là chưa tỉnh ngủ.
Chu Yến Kinh nhất định là cố ý nhân cơ hội như thế.
-
Trước khi thay quần áo ra ngoài, cô trở về phòng tìm vòng tai, ánh mắt lướt qua giá áo, xoay người đi đến.
Tuy tây trang của Chu Yến Kinh không khác nhau nhiều lắm, những mỗi bộ mặc lên người anh đều sẽ cho ra cảm giác khác nhau.
Đại khái dáng người anh chính là móc treo quần áo đi.
Nếu là người khác, chỉ sợ khi mặc lên sẽ khiến người ta cảm thấy cả tuần chưa thay quần áo.
Cà vạt và nơ đều được để riêng sang một bên.
Anh ở nước ngoài vài năm, có những nhãn hiệu yêu thích riêng, chúng rất nhỏ, nhưng được thiết kế không giống kiểu dáng bình thường.
Nếu là Hứa Hạnh nhìn vào chắc cũng chẳng cảm thấy có gì khác nhau lắm.
Mạnh Đan Chi thường xuyên thiết kế, lại kinh doanh trang phục, còn có thể biết được, cô chụp ảnh gửi cho Chu Yến Kinh, cố ý nói: [Anh Yến Kinh, em thấy đều y hệt như nhau.]
Không ngờ rằng, anh trả lời rất nhanh.
Chu Yến Kinh: [Cũng đều giống như son môi của em, y hệt nhau.]
Mạnh Đan Chi không nói nữa.
Mấy lời này đều y hệt như gậy đánh ngược lại cô ý.
Son môi của cô sao có thể giống nhau được, vỏ cứng bên ngoài đều có đủ mọi hình dạng, càng đừng nói đến màu sắc.
Mà cà vạt dù có biến đổi thế nào cũng mang dáng vẻ cà vạt thôi.
Nhưng mà… giá để quần áo này giống như đã để Chu Yến Kinh chịu ủy khuất rồi, anh dành cả một phòng để giữ quần áo cho Mạnh Đan Chi, làm cô thấy có chút ngại ngùng.
Cô lấy một cái ở giữa ra.
Là một cái cà vạt thuần một màu xanh đậm.
Thỉnh thoảng đổi ánh sáng một chút, thì sẽ cảm thấy đây là một màu đen.
Mạnh Đan Chi để cà vạt ướm thử lên cổ mình, giống học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ, lại không cảm thấy kỳ lạ.
“…”
Dù sao cô cũng không cần đeo cà vạt.
-
Chu Yến Kinh vừa mới đến phòng phiên dịch, mới lập tức trả lời tin nhắn cho cô.
Thoáng nhìn qua sẽ thấy khóe môi anh có chút ý cười, Tưởng Đông chỉ biết, chắc chắn anh đang cùng người phụ nữ của anh nói chuyện gì đấy.
Bây giờ trong đầu anh ấy vẫn còn nhớ đến chuyện sửa đổi thông tin trên Baidu kia.
“Cục trưởng.” Tưởng Đông nhỏ giọng kêu.
Chu Yến Kinh: “Hả?”
Hai người băng qua đại sảnh và hành lang, có vô số người chào hỏi anh.
Chờ đến khi gần đến phòng làm việc thì xung quanh mới không có ai khác.
“Sao lại không nói nữa?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Vừa nãy có người ở đây.” Tưởng Đông nhỏ giọng nói: “Chuyện thông tin ngày hôm qua --- anh xác định rồi chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Chu Yến Kinh à một tiếng.
“Xác định.”
Vốn còn có chút mặt mũi, bây giờ nhân vật chính tự mình thừa nhận thế này.
Lực chú ý của Chu Yến Kinh lúc đấy đều đặc ở vẻ mặt ngại ngùng của Mạnh Đan Chi, bây giờ nhớ lại, cô thật sự chỉ có h4m muốn chiếm giữ thôi sao?
Có lẽ… Cô đã thông suốt rồi.
Chỉ là cô ấy không nghĩ đến hướng như thế thôi.
“Cục trưởng?” Tưởng Đông nhìn anh, “Thật sự là phu nhân sao?”
Chu Yến Kinh liếc mắt một cái, “Cậu tính bảo đảm sao?”
Tưởng Đông quyết đoán lắc đầu từ chối.
Nhìn người này bảo vệ người mình như thế, thì chắc chắn là phu nhân rồi.
Không ngờ tới, không ngờ tới nha, khi anh ấy và cục trưởng ở nước ngoài, còn lo cục trưởng sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại, thế mà sau khi về nước lại trực tiếp bị ăn cẩu lương.
Quả nhiên không giống những người khác, tình yêu có thể bắt đầu từ cuộc sống kết hôn luôn sao?
-
Chờ khi Mạnh Đan Chi đến phòng học, Hứa Hạnh đã đến từ sớm hạ giọng hỏi: “Bà chủ, khi nào thì chụp ảnh thế?”
Cô mở sách ra, “Ngày mai sẽ chụp.”
Hôm qua, cô và thợ chụp ảnh nói chuyện một chút, trước kia Trần Thư Âm vốn dĩ muốn chụp bộ ảnh riêng, đương nhiên là phải hẹn, nhưng sau đó lại không tính chụp nữa.
Vừa đến lúc cần dùng, Trần Thư Âm đồng ý hai tay hai chân.
Trong phòng học trống rỗng, một nửa sinh viên đều đã đến những chỗ khác để thực tập, phải qua một khoảng thời gian nữa, khóa học trực tiếp này cũng sẽ kết thúc.
Sau khi học xong, Mạnh Đan Chi vào cửa hàng.
Bức thêu bình phong kia chính là việc chính hiện giờ cô phải làm.
Theo thường lệ sẽ thêu khoảng ba tiếng, sau đó sẽ kết thúc video, xử lý một chút rồi phát lên tài khoản của mình.
Một ngày không mở tài khoản xem, Mạnh Đan Chi nhìn phía trước, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Lại có đến mấy ngàn lượt chia sẻ, còn có mấy người bình luận.
[Tay thật đẹp!]
[Tuy không nhìn thấy chủ Weibo, nhưng nhất định là người đẹp có tâm hồn hoa cỏ.
[Chờ mong ngày hoàn thành, thích xem mấy video loại này.]
[Bình thường học rất khó đúng không?]
Thêu cũng giống như học nhạc cụ, nhưng có lẽ nhạc cụ cần có nhiều thiên phú và cảm âm, thêu thì không nhiều yêu cầu như thế.
Chỉ cần có thể chăm chỉ, lại khéo léo, cũng có thể nhìn quả bầu mà vẽ chiếc gáo.
Chỉ là hiện tại xã hội đều là máy móc của phương Tây làm nền nên ngành nghề thủ công thế này ngày càng ít, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, sẽ bị thổi phồng.
Mạnh Đan Chi trả lời đối phương, sau đó lại rời khỏi.
“Bà chủ, ăn xong cơm trưa cậu trực tiếp trở về luôn sao?” Hứa Hạnh cuối cùng cũng đợi cô kết thúc, mới đến đây hỏi.
“Trở về trễ một chút.”
Hôm nay, cô còn muốn thêu cà vạt cho Chu Yến Kinh nữa.
Trước đấy chỉ là ý tưởng nhất thời, nên thêu cái gì, Mạnh Đan Chi vẫn chưa nghĩ ra, cô không có thể nào thêu một ít hình gì đó linh tinh lên được.
Thế sẽ không phù hợp với Chu Yến Kinh.
Nếu anh mang một cái hình thêu động vật nhỏ đi làm, hoặc là cái gì đó khó hiểu, hoặc hạt gạo nhỏ trên cà vạt ---
Thế phòng phiên dịch sẽ bỏ chạy mất.
Hình tượng cục trưởng nghiêm túc không còn nữa, lật đổ luôn.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến hình ảnh đấy lại thấy buồn cười.
Cô cúi đầu, nghĩ xong lại mở hình tướng quân ra, lật sang một trang khác, dùng ngón tay để xác định vị trí tranh thêu.
Thêu mặt trái sẽ không bị phát hiện.
Đôi môi đỏ mọng của Mạnh Đan Chi cong lên, phía dưới đôi môi đỏ mọng còn có thể giữ lấy một cành hoa hồng, không phải giữ lấy bình thường mà là đóa hoa hồng ở giữa hai cánh môi.
Đều là cành hoa hồng rủ xuống, cành cây rơi xuống phía dưới, lan đến đuôi cà vạt, lại chuyển đến mặt trước.
Không ai có thể ngờ được, một chiếc cà vạt lại được thêu môt cách công phu như thế này.
Ai bảo buổi sáng anh trêu chọc cô.
-
Hứa Hạnh thấy cô vừa muốn tiếp tục làm việc, lại bắt đầu không có việc gì làm nên ngồi lướt Weibo.
Dù sao trong cửa hàng bây giờ đa phần đều là sản phẩm sườn xám, tự thiết kế cũng không nhiều lắm, giá cả lại rất cao, sinh viên không thể mua nổi.
Chỉ có đơn hàng lớn duy nhất là đến từ mấy quý bà giàu có và đoàn phim của Trương Sính Vũ.
Giai đoạn này đoàn làm phim vẫn đang ở giai đoạn đoạn kịch bản [1], cô chỉ cần mỗi tháng đều có thể đưa ra hai bộ sườn xám là được, còn lại tháng sau tính.
[1] Giai đoạn đọc kịch bản: Giai đoạn này là để các diễn viên đã được nhận vai hội họp lại với nhau cùng với đạo diễn, biên kịch đọc lướt kịch bản và sẽ sửa lại nếu cần.
Còn nữa, hình thêu nho nhỏ trên cà vạt và tấm tranh thêu cũng giống như là bài tiểu luận được giao về nhà, một cái là luận văn tốt nghiệp.
Mạnh Đan Chi xác định hình dạng, bắt đầu đâm kim.
Cả đồ án thì cũng chỉ nhiều nhất hai loại màu sắc, đôi môi đỏ mọng và hoa hồng màu đỏ, hơn nữa cành lá màu xanh lục.
Vốn dĩ cà vạt đã màu thẫm nên cũng không quá chói mắt.
“Đã qua hết một ngày rồi, tớ lại thấy video của đàn anh Chu, chỉ cần một ống kính thôi, bọn họ cũng có thể giờ trò được rồi.”
Hứa Hạnh kìm lòng không được mà than thở, giọng nói không lớn nhưng trong cửa tiệm nhỏ thế này đương nhiên nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Đã thế còn có người cố ý chỉnh sửa để chung khung hình với đàn anh Chu!” Cô ấy oán giận.
Mạnh Đan Chi sửng sốt, “Còn có thể như thế nữa hả?”
Hứa Hạnh nói: “Đúng thế, đàn anh Chu là vì công việc, chủ Weibo này lại có thể chỉnh sửa ở một chỗ không đứng đắn thế này.”
Trong khung bình luận bị chửi rủa đến điên rồi, cô ấy cũng phải góp một viên gạch mới được.
Nhưng mà trước mắt cô ấy phải chia sẻ hình này sang cho Mạnh Đan Chi đã.
Mạnh Đan Chi vừa mới vẽ xong bản phác thảo, cô thêu cũng nhiều rồi, nếu muốn ngừng nghỉ ngơi một lúc cũng không có chuyện sẽ quên mất mũi kim tiếp theo sẽ thêu như thế nào.
Trên hình ảnh vừa được chia sẻ qua, sau lưng Chu Yến Kinh là bối cảnh triển lãm.
Mà bên kia, là TV.
Trong bình luận có hai phe nhưng ai cũng cho mình là đúng, chửi rủa là chiếm số đông.
[Có thể đổi sang một cảnh khác sao?]
[Trời ạ, có phải trong đầu cô toàn là bong bóng màu hường không? Người ra đi làm việc đấy, nhìn người đẹp là được rồi!]
[Cười chết mất, đây là fan bạn gái trong truyền thuyết đó hả?]
[Người ra cũng đã đính hôn rồi, cô là vợ người ta thật à?]
[Cho nên tin đính hôn là thật, không phải có người mơ mộng mà sửa sao?]
“…”
Mạnh Đan Chi chia sẻ cho Chu Yến Kinh: [Cảm giác thế nào?]
Lúc đó, Chu Yến Kinh vừa mới đến nơi triển lãm.
Vốn dĩ ngày hôm qua có một nhân vật rất quan trọng, nhưng bởi vì lý do thời tiết nên đổi sang ngày hôm nay.
Cho nên bây giờ Chu Yến Kinh phải tự mình đi thông dịch.
Chu Yến Kinh bớt chút thời gian trả lời: [.]
Thật sự không có từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giác và vẻ mặt của anh cả.
Mạnh Đan Chi gửi lại hình mặt cười, tựa lưng vào ghế: [Không thấy vinh hạnh à, phiên dịch Chu vĩ đại, fan bạn gái của anh đấy.]
Tạm thời cứ xem như fan bạn gái đi.
Chu Yến Kinh: [Không cần.]
Anh là thông dịch viên cũng chẳng phải ngôi sao nổi tiếng.
Mạnh Đan Chi cố ý nói: [Anh Yến Kinh, tối anh trở về cũng để cho em chụp một tấm, có lẽ video của em sẽ nổi tiếng luôn á.]
Cái này gọi là quang minh chính đại cọ nhiệt độ [2].
[2] Cọ nhiệt độ: Từ này hay được dùng trong giới showbiz khi có một ngôi sao bắt đầu nổi tiếng thì những người muốn nổi tiếng theo sẽ đu theo tạo scandal hay gì đấy để tăng độ hot của mình.
Chu Yến Kinh cười nhạt: [Em cũng là fan bạn gái sao?]
Mạnh Đan Chi: [Fan bạn gái? Đương nhiên không phải.]
Mạnh Đan Chi nghĩ cô nên cảm ơn Hứa Hạnh, cô ấy theo dõi rất nhiều ngôi sao, nên cô cũng hiểu một số tiếng lóng trong giới giải trí.
Đối với trường hợp này, cô nghĩ cô càng hợp với một từ, nên nhắn vào trong cuộc trò chuyện ba chữ fan vợ [3].
[3] Fan vợ: Tiếng Trung là 老婆粉 (lǎo po fen).
Nhưng sau khi tỉnh lại thì Mạnh Đan Chi muốn xóa đi.
Không ngờ tay chân luống cuống thế nào đấy lại nhấn trúng nút gửi đi, trong đoạn đối thoại ba chữ được nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Mạnh Đan Chi đóng di động lại, đối diện với ánh mắt to tròn của Hứa Hạnh.
Hứa Hạnh than thở: “Bà chủ, fan bạn gái của đàn anh Chu đột nhiên tăng mạnh.”
Mạnh Đan Chi: “Không sao cả, dù sao cũng không phải fan vợ.”
Hứa Hạnh: “Cậu cũng biết fan vợ nữa hả, fan vợ và fan bạn gái khác nhau rất lớn đó – trước kia chỉ cần nói “nhớ về nhà”, sau này lại nói “chồng thật đẹp trai”, cậu thích loại nào?”
“…”
Nhớ về nhà?
Sao có thể có người nói thế với Chu Yến Kinh chứ, Mạnh Đan Chi vừa nghe đã thấy vô cùng khó chịu, cái này so với trước đây có người gọi là anh Yến Kinh còn nghiêm trọng hơn.
“Tớ thích không có fan.”
Bây giờ fan bạn gái cũng không được.
Hứa Hạnh kinh ngạc, không ngờ bà chủ của mình lại là người như thế!
Nhìn thấy khuôn mặt bỗng nhíu chặt kia, giống như đang ghen vậy ta.
Hứa Hạnh nghi ngờ mình thật ngu ngốc khi đu CP, vỗ vỗ đầu, cô ấy không thể thế được.
Cô ấy phụ họa: “Tớ cũng thích thế!”
-
Điện thoại di động trên bàn thêu rung lên, Mạnh Đan Chi mở ra.
Chu Yến Kinh: [Có thể được]
Sắc mặt cô vô cùng kỳ lạ.
Trong lòng Mạnh Đan Chi càng nghĩ thì hai lỗ tai cô cùng dần dần đỏ lên.
Con gái có thói quen suy nghĩ từng câu từng chữ của người khác, phía trên Chu Yến Kinh vừa mới nói không cần fan bạn gái.
Thì bây giờ anh lại trả lời cô như thế này.
Mạnh Đan Chi khẩu phật tâm xà: [Gọi lộn số, thiếu hai chữ.]
Từ trước đến nay cô đều như thế, Chu Yến Kinh cũng vô cùng thành thạo mà xem nhẹ mấy lời này.
Nhưng mà để cô gõ ra ba chữ fan vợ đã là không dễ dàng gì rồi.
Tưởng Đông nói: “Bên kia đến rồi.”
Ngay sau đó, có một vị lãnh đạo người Trung Quốc tiến vào, Chu Yến Kinh mở chế độ máy bay, cùng ông ấy tiến vào trung t4m hội trường.
Hội trường triển lãm đèn đuốc sáng trưng, trong đấy có đủ mọi màu da, cảnh tượng vô cùng phồn hoa.
Hôm nay không chỉ có đón tiếp mà buổi tối còn có xã giao.
Chu Yến Kinh nghĩ một lát: [Chi Chi, tối nay anh sẽ về trễ.]
Đó chính là không thể đón cô được.
Con người mà, thật ra có một loại thói quen, ví dụ như mỗi ngày đều có thể mượn tiền nhưng ngày nào đó đối phương không mượn nữa, sẽ không còn thấy vui nữa.
Chuyện mỗi ngày đều làm, nhưng một ngày không làm đã thấy khó chịu.
Cho dù công việc của hai người không chút liên quan nào với nhau, nhưng Chu Yến Kinh đã sớm xâm nhập vào cuộc sống cá nhân của cô rồi.
Anh đến một cách âm thầm ngay cả cô cũng không phát hiện ra.
Mạnh Đan Chi có chút mất mác, trả lời: [Vâng.]
Ai cũng không nhìn thấy.
Đương nhiên, Chu Yến Kinh rõ ràng hơn người khác.
Mạnh Đan Chi cúi đầu tiếp tục thêu, nếu thuận lợi hôm nay có thể thêu xong, tránh để kéo dài tới ngày mai.
Chuyện đã đồng ý rồi, cô chắc chắn sẽ làm tốt.
Tuy Chu Yến Kinh có ám chỉ qua tối nay anh không rảnh đến đón cô, nhưng khi đến chín giờ tối, anh lại gọi điện sang: “Về nhà chưa?”
Mạnh Đan Chi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ.
Hứa Hạnh đã trở về ký túc xá từ lâu, chỉ là cô rất tập trung nên quên mất thời gian.
“Còn chưa trở về.”
“Anh đón em.” Chu Yến Kinh nói.
Vốn dĩ chuyện buổi chiều vừa nghĩ sẽ không làm, đến buổi tối bỗng nhiên lại có thể, thật ra cũng chẳng khác gì so với bình thường nhưng càng vui vẻ hơn ngày thường nhiều.
Tâm trạng Mạnh Đan Chi bỗng nhiên vui vẻ hơn.
Mạnh Đan Chi thắt lại cà vạt sẵn mang ra cho anh.
Xe dừng ở đầu ngõ.
Chu Yến Kinh mở cửa xa ra, gió nhẹ thổi tan chút men say, không biết Mạnh Đan Chi khi nào đến nên mở di động ra.
Tuy từ lúc nổi tiếng trên mạng, nhưng anh vẫn chưa tận mắt thấy qua.
Anh rất ít khi gõ vào video giải trí thế này, nên trực tiếp nhấn vài tin Mạnh Đan Chi chia sẻ cho anh.
Nói thật, rất kỳ quái.
Ý tưởng của mấy người trên mạng xã hội thật không giống người thường.
Chu Yến Kinh nhớ đến từ phát ra từ miệng của Mạnh Đan Chi hôm nay, nói một cách chân thật như thế, anh cong môi cười.
Cũng coi như bởi vì xem qua video này, trong họa có phúc?
Vì thế anh tiện tay nhấn thích video này.
Mạnh Đan Chi vừa mở cửa xe ra, chợt nghe thấy đoạn BGM [4] quen thuộc dù sao cô cũng mới nghe qua lúc chiều
[4] BGM viết tắt của từ Background music có nghĩa là nhạc nền.
Nhưng cô nghĩ chắc anh không phải người sẽ lướt xem mấy cái video này đâu.
Anh sẽ xem tin tức và những video phiên dịch mới đúng, vừa đứng đắn, nghiêm túc, trong công việc rất cứng nhắc.
Nhưng mà, khi uống rượu vào sẽ không giống thế nữa.
Mạnh Đan Chi đánh giá, đoán hôm nay chắc anh uống rượu rồi, bởi vì có thể nhìn thấy rõ ràng trạng thái anh vô cùng khác ngày thường.
Chu Yến Kinh hỏi: “Sao hôm nay lại về trễ như thế?”
“Thì…”
Mạnh Đan Chi quay sang, ánh mắt nhìn lướt qua một chút, đã nhìn thấy video “fan bạn gái” trên màn hình di động của anh, biểu tượng dưới góc phải có màu đỏ lên.
…?
Không chỉ có lén cô xem trộm mà còn nhấn thích!
Còn nói cái gì mà không cần fan bạn gái, quả nhiên là miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người.
Mạnh Đan Chi bỏ cà vạt lại vào túi của mình, phối với sườn xám tươi đẹp hôm nay, người đẹp dịu dàng như nước trong chớp mắt đã thành nữ sát thủ.
“Mua dụng cụ giết người.”.