lỡ thời
.
.
.
sớm chiều ngả dần tàn, mấy con ễnh ương sau cơn mưa ngâu ngái ộp ộp. dàn thiên lý trổ bông xanh mướt, từng nụ kết chùm nặng trĩu trên dàn tre già đã thấm màu đen thẫm. tiếng người đưa nô nức, mấy chậu cúc vạn thọ cùng mai đào khoe sắc, tiếng chị đèo con mặc cả thùng bánh, bà bán hoa giành chỗ bày hàng với ông bán cá kiểng, lụa là như mạng nhện vương tơ khắp các đường làng ngõ hẻm, thuyền ghe cập bến đủ dạng đủ kiểu nhìn hoa cả mắt. trời lạnh dần theo tia nắng héo hon cuối ngày sắp tắt ngúm.
tiếng than ăng ẳng vui đùa cùng quốc, thế mà người nào chẳng nở nổi nụ cười. mắt em cứ ngả dần theo dòng người lớt phớt qua con ngõ nhỏ, em kiếm hưởng, kiếm mái tóc ươm màu nắng, kiếm đôi môi nứt nẻ vì sương sa, kiếm cặp mắt thâm trầm hay xoáy sâu vào trong em trong những yêu thương chẳng bao giờ phai nhạt, em mong hưởng về. .
trước mái hiên cạnh dàn mướp đắng có hai người trai tựa vai tâm tình thủ thỉ. người trai lớn đan tay người trai nhỏ, lồng vào cái nhẫn bằng rạ rơm, trên còn đính thêm bông hoa cúc hoạ mi trắng xoá. em xoè tay ra ngắm cánh hoa mỏng manh đung đưa theo cơn gió. năm ngón tay in hằn những lam lũ nhọc nhằn, nhưng chao ôi trong mắt người thương vẫn quá đỗi xinh yêu.
"tự nhiên đeo cái nhẫn cỏ cho người ta chi dạ?"
"tặng cho quốc đó".
"tui có kêu tặng không vậy cà? hôm nay anh lãng mạn quá ta".
"ước gì anh với quốc được cưới nhau nhỉ, anh muốn ở với quốc mãi thôi", hưởng đáp.
"làm sao mà được hả anh, em còn chẳng đẻ con được, người ta lại dị nghị. đời em thì còn gì để mất, anh lại có tiếng có tăm, em đâu dám đâu anh"..
nghe anh nói xong, biết là đánh trúng chuyện không vui của hai đứa, quốc có hơi rầu rầu.
hưởng ghì chặt đôi vai gầy run rẩy, mắt rấm rứt.
"anh nói rồi, anh muốn thưa quốc với ba mẹ. quốc không được cãi anh".
quốc cũng cười xoà buông câu trêu ghẹo.
"nói rồi thì nhớ sau này cưới tui nghe, chứ hổng cưới tui buồn à. chứ tui là tui lỡ tui thương ông rồi đó"..
rồi em tự nhiên im bặt, làm lỡ luôn cái không khí đang vui vẻ, em mân mê cái vòng con con kia rồi thở dài. hưởng thấy mắt mình sao đo đỏ, chắc do bụi bay vô thôi, anh nghĩ. đoạn rồi từ từ bảo, giọng ôn tồn.
"anh hứa, nhưng mà quốc với anh phải cố lên, cố lên vì chuyện chúng mình, nha em"..
.
bởi, gần tới ba mươi tết rồi còn đâu.
dọc theo lối quỳnh anh rực trắng cả mảng vườn cùng cái ồn ào của gia nhân đi lại, hưởng đăm đăm nhìn từ xa, lòng không khỏi nhớ nhung bến nước nơi nao. bà kim tằng hắng.
"anh có định ở lại hay không? hẳn là anh muốn về lắm hay sao mà cứ ngó ngó tận đẩu tận đâu mãi thế? mấy hôm nay sao tôi không thấy anh đi bộ hay ăn quán như thường, chán hà nội rồi à?"
tiếng cà rem reng reng vụt qua ngõ.
"dạ không thưa mẹ, nhưng con còn công chuyện ở dưới đó. tết năm nay con ở cần thơ nhé".
"tuỳ anh"
nét mặt bà hơi khựng lại.
"con cảm ơn. vậy con đi được chưa?"
"đi nhanh thế?"
"gấp mà mẹ".
"sao cũng được, nhưng anh nhớ cái hôn ước hai bên rồi nhé. huỷ là không yên với tôi đâu đấy".
"vâng".
anh đáp qua loa mà không để ý tới đôi mắt sáng rực của người mẹ háo của đang dán chặt trên người mình, bước vội.
sáng hôm sau, anh vội rời đi cái xa hoa ngút tận cùng của nơi chốn đã sinh ra anh, mang theo nỗi nhớ anh về lại chốn phù sa tha thẩn. hai ông bà kim hơi bất ngờ, hưởng chưa bao giờ từ chối ở bên gia đình trong bất kì dịp lễ nào cả, vậy nên sự thiếu bóng của anh cũng ít nhiều làm hụt hẫng đấng sanh thành, nhưng ông bà tặc lưỡi, người như nó mà, vô tâm cũng quen rồi.
dọc chuyến tàu rít từng đợt khói, hưởng hướng đôi mắt hẹp dài ra phía cảnh sắc lướt qua trong giây lát. anh nhớ quốc, nhớ đến tái tê. ngày nào cũng vậy, anh chẳng có cách nào liên lạc với dưới ấy bởi ả ngọc cứ quấn lấy anh dai như đỉa, anh lịch sự cũng chẳng buồn nói thêm nói bớt câu nào.
đêm ấy, tàu anh đi gặp tai nạn.
hôm đó trời mưa lâm râm, bác lái không cẩn thận đâm trúng người qua đường, hại cho hoãn chuyến đi mất mấy ngày, bà con trên bến ai cũng hoang mang hết cả. nghe đâu mấy toa tàu đầu bị hư hỏng nhẹ, chung quy chẳng đáng là bao. nhưng cũng vì thế mà ngày lại thêm lê thê, anh sợ. tết sắp tới nơi rồi, anh không về, quốc của anh sẽ lo..
...
#mín
/đoạn in nghiêng là xíu xiu dòng hồi tưởng của em quốc dành cho anh hưởng nha/