Chiều Trên Lối Cũ - Taekook


hẹn em

.
.
.

cứ chiều chiều hưởng lại ghé bệnh xá thăm quốc để dắt em tản bộ sau mỗi hôm tan trường lớp, riết cũng thành quen. với cả lại bác sĩ cũng bảo dẫn người bệnh ra ngoài để hít thở khí trời cho tâm tình thoải mái. quả thực chưa được tuần hơn mà quốc có thể tự mình đi đứng được, đã vậy một hai đòi trả ơn, dùng dằng đòi dắt anh đi chơi cho hết cái xóm nhỏ rồi mới cho anh về.


anh chả biết vì sao anh lại muốn cùng cậu trai nhỏ nhắn loanh quanh mấy lúc, chỉ là anh tự dưng thấy mến mến cậu chủ quán hủ tiếu mảnh mai. cả xóm ai cũng nhẵn mặt với cái cảnh hai cậu trai một cao một thấp đạp xe san sát nhau cười đùa dưới ánh chiều tà bên dòng sông nở rộ hai hàng bông súng đỏ hồng hồng, nom hiền dịu lạ kỳ, bà con ai cũng chẹp miệng, chắc là hai cậu này thành tri kỉ cũng hổng chừng.

quốc tựa đầu vào gốc me cạnh sông, ngắm nhìn hoàng hôn rơi rớt trên đôi vai em một màu vàng óng ả, đôi mắt trong veo ngắm nhìn con chuồn chuồn lướt trên nước, rồi lại thơ thẩn nhìn mấy mớ bèo trôi dạt đằng xa, lênh đênh, vô định. chợt có bàn tay áp vào má em bịch nước sâm lạnh ngắt, anh giáo cười hề hề:

"uống không?"

em ngẩng đầu lên cầm, cảm giác lành lạnh truyền đến tê tái cả mười đầu ngón tay. hưởng lại cười, vu vơ đưa tay lên vuốt tóc em.

dạo này anh hay vuốt tóc quốc lắm, tóc chính quốc rất mượt mà, cả gương mặt ngại ngùng của em khi được anh xoa đầu trìu mến như thế lại càng làm người đối diện muốn chọc ghẹo thêm đôi chút.

nắng hoàng hôn rải rác lên làn da vài đường sẹo li ti nhưng lại ánh lên quốc một nét đẹp lạ thường. môi em cong, khoé mắt đo đỏ bắt nắng cũng cay cay. cơn đau nhoi nhói nhưng cũng làm em chợt nảy mình vì cái bỏng lạnh lên vết thương còn đang kéo da non. hưởng cầm tay em thổi thổi, trìu mến ân cần hỏi quốc, có đau không em.


kể từ khoảnh khắc hai đôi ngươi giao hoà cùng một lối, đôi tim chẳng hẹn mà đập liên hồi, giống hệt như hồi em mới tương tư anh phát vậy đó. một cảm giác nhộn nhạo trong cõi lòng đôi bên, âm thầm điệp điệp.

hưởng hẫng một nhịp, đáy lòng nao nao. lần đầu anh thấy có người trai xinh xắn đến vậy, quốc đẹp dịu dàng e ấp, chẳng đến nỗi nét liễu mày cong như mấy cô đào kép lâu lâu về làng, mà em toát ra sự nhu mì đĩnh đạc, làm cõi lòng ai vô cùng say đắm.

anh gõ đầu mình một cái, tưởng như hoa mắt tới nơi. ai đời đàn ông con trai như anh lại để ý cậu trai khác như thế này đâu, nghe kì cục quá. cố gạt mớ tâm tư rối như tơ vò ra khỏi óc, anh hỏi chính quốc đủ thứ chuyện trên đời như đứa trẻ mới lên ba làm em tíu tít trả lời không ngớt. tiếng cười trong chiều cũ cứ mãi vang vọng xa xăm theo đường mòn ươm nắng đến tận cuối đường trời.

và cứ mỗi lần tan lớp, khi cổng trường làng dày đặc bóng con em ào ào chạy ra như bầy ong vỡ tổ, có một cậu trai bán hủ tiếu đứng chờ anh cùng con xe cũ kĩ màu xám tro ngóng đợi con xe thống nhất xanh xanh cót két ấy. nay trà bánh, mai vài tép me rim đường, có đôi khi là cây cà rem cùng mấy bịch nước mát, quốc cùng hưởng chầm chập lăn bánh cạnh bên nhau, tủm tỉm cười trao mấy lời chọc ghẹo, có lúc là tâm tư trầm ấm. sẽ có lúc người ta thấy người nọ vuốt ve tóc mái người kia, sẽ có lúc mấy em bé trong làng lại kháo nhau về anh giáo và cậu hủ tiếu sao mà tình tứ quá.

thế rồi, cả làng đồn ầm ĩ lên rằng hai đứa là cái hạng lại cái mà đang độ yêu nhau thắm thiết. cậu quốc coi vẫy mà ghê quá, chắc không có cô nào để ý nên cố tình đeo bám hưởng đây mà, mà cậu hưởng làm giáo viên mà hư hỏng quá đỗi, trái với quy luật con người như thế mà cũng tạo mối gian tình.


từng câu nói khinh miệt cùng mấy cái trề môi của ba bà cô ngồi lê đôi mách bên quán đậu hũ mà không hề hay biết, phía bên kia con đường mới rải nhựa thơm nồng, có cậu trai nhỏ cầm mấy đồng bạc đang khóc rấm rứt. hèn chi mấy bữa nay quán em vắng khách, mấy người khách quen hay lui tới giờ cũng chẳng thấy tăm hơi, em hỏi thì cười trừ đi mất. phải chăng hai từ "đồng tính" nghe sao quá dị thường, nên ai ai nói tới cũng đều nổi da gà da vịt. đang định kiếm đậu hũ lót dạ buổi xế chiều để khỏi ăn cơm tối, em lại gặp chuyện không hay như thế.

quốc sau cũng chả bận tâm, em cứ như vầy, làm một thằng bán hủ tiếu thất học bần hàn, tự sống một cuộc đời cô đơn, chẳng muốn người ta vì mình mà liên luỵ. cậu nhỏ ngậm ngùi chùi chùi nước mắt, bỏ mấy đồng vô túi quần rồi đạp xe đi mất. phải rồi, em yêu đàn ông mà.

...
#mín


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận