mộng
.
.
.
hưởng gật gù trông ra con kênh rồi bật tiếng thở dài ảo não, mấy hôm nay anh chúi mũi vào dạy học, nào có thiết tha ăn uống, giáo án bù đầu tối cổ, khổ và mệt lắm. ấy thế mà anh vẫn miệt mài ngày đêm soạn bài cho các em nhỏ. từng trang vở in hằn dấu chữ ngăn nắp trải dài theo những cái gạch chân ngay ngắn. thấm thoắt đến tối khuya, anh đấm đôi vai nhức mỏi, đôi chân rệu rạo không muốn rời đi, âm thầm nhắm mắt gục trên bàn, mơ màng chìm vào giấc ngủ...
hình như dạo này anh quên bén cái gánh hủ tiếu của đầu ngõ mất rồi. trách sao được do anh mới vô dạy, còn phải lo lấy lòng mấy ông giáo già để kiếm kế sinh nhai. mấy ổng râu ria xộm xoạm, mặt cứ nhăn tít cả lên, khi cau mày trông vô cùng cay nghiệt, ỷ mình cao tuổi mà già dặn kinh nghiệm ăn hiếp người mới vô làm. anh thân cô thế cô, thôi thì mình cũng nên ráng nhịn nhục, có đồng nào thì mình hay đồng đó.
đời anh lắm gian truân thật, nhà nức tiếng là ăn ở ba họ chẳng xong, giàu tới như vậy, anh lại là con một, cũng thuộc hạng quý tử chứ chả đùa, đi học có mấy tấm bằng khen xuất sắc hay giỏi đủ để khoe khắp cả cái hà nội, vậy mà anh buông xuôi, anh về với cần thơ thương mến, nơi cái đẹp dịu dàng đã quấn quít chút sợi hồn anh... thôi thì cực anh cũng cam, ai biểu anh thương miền tây quá làm chi..
văng vẳng tiếng ai hát bài câu vọng đầy hoài cổ..
ôi tuổi xuân mộng mơ, vấn vương tháng năm mong chờ,
hứa duyên trao lời ngày anh về lứa đôi thành hôn,
tiễn đưa xuyến xao tâm hồn buồn dạt dào nhớ thương nào vơi,
em chờ em chờ mâm trầu đưa tới,
pháo hoa rượu nồng mừng cô dâu trẻ vu quy,
dáng xinh áo hoa bên chồng làn phấn hồng điểm tô mặt duyên,
tương lai có nhau trong đời lòng gọi mời ngắm mây trời bay...
(*)
người thương cũng chẳng thấy, cứ tìm hoài mà có tỏ.
đêm càng đêm, u tối lại càng tối. anh vuốt vuốt mái đầu, tiếng thở dài cũng thật rõ ràng trong đêm đen lặng lẽ.
hôm bữa anh ra ngoài ấy thăm cha mẹ, nhón chân xuống nhà ga đã thấy nồng nàn cái se lạnh của vùng đất thủ đô. mùi hoa sữa hồi ấy nồng nàn da diết, trải khắp phố phường giăng lưới khói sương. xa xa có con xe ô tô đời mới bấy giờ chạy tới, hấp tấp ông quản gia với mái tóc muối tiêu kính cẩn nghiêng mình gọi hai tiếng cậu kim. anh xua xua tay, bảo bác xách túi đồ nhỏ, ý nói con sẽ đi sau, bác cứ đem đồ về trước. ông quản gia vỗ vai hưởng, quay lại nói vài lời với lái xe rồi xách ba lô theo con xe bóng loáng mất hút trong sớm mai.
hưởng rảo bước tìm hơi ấm quen thuộc trên mảnh đất quê hương mà nửa thập kỉ anh mới về thăm lại được. quả thật một điều, hồ gươm vẫn quá an bình và thoáng đãng, chợ đồng xuân đông đúc bịt bùng, không áo quần thì thau lọ, những ngày thơ ấu cùng đám bạn rong ruổi khắp phố phường như chợt bừng lên trong kí ức anh đầy nhung nhớ.
ngạc nhiên thay, vừa lúc chạm chân vào trước cửa đã thấy cô ngọc con bác bảo - vốn là bạn làm ăn của ba anh, chạy ra kéo tay anh vào nhà, báo hại anh phải liếc ngang liếc dọc mấy lần mới an tâm đây là nhà của mình. nàng nữ tên ngọc mới mấy năm không gặp mà đẹp người ra cả, da cô trắng muốt, tóc đen tuyền, trên người khoác lên bộ áo dài đỏ đô kiêu sa đài cát, miệng mồm không khi nào không chúm chím cười duyên. mà đặc biệt hơn cả là đôi mắt nâu to tròn như hút hồn mọi kẻ si tình ngay lần đầu gặp gỡ. ráng chiều vàng óng như rót mật nhuộm lên nàng vẻ đẹp thật dịu dàng. nhưng hưởng thì không. anh không cảm nhận được chút hương vị nhộn nhạo lao xao khi đứng cạnh người đẹp, dù chỉ là trong giây lát.
khi nhìn vào đôi mắt ầng ậc nước của nàng ngọc, anh lại nhớ tới quốc, mắt quốc còn đẹp hơn cả mắt của nàng tiểu thơ này, dù em chẳng sửa soạn, cũng chẳng phải là đàn bà con gái, đôi mắt của niềm hi vọng cũng như nỗi niềm mong nhớ, một ánh mắt mà có lẽ cả đời về sau anh vẫn mãi mãi khắc sâu.
cho đến khi ba má anh từ nhà sau bước ra với gương mặt đầy hoan hỉ, anh mới vỡ lẽ.. chẳng phải là đi coi mắt sao? anh chẳng muốn, anh không ưng, bởi cô ngọc kia anh chưa bao giờ đặt trong tầm mắt, huống chi là chuyện chung sống với nhau cả đời, nâng khăn sửa túi biết mấy mùa hoa nở. trán anh nhăn nhăn theo chiều nàng tiểu thơ cứ bấu víu lấy tay anh trong đôi mắt vui mừng của phụ thân phụ mẫu.
anh nghĩ về quốc, nghĩ về bóng dáng buồn thương gầy gò chiều chiều hướng về cánh cò bay lả lướt trên nền trời xanh biếc. rồi anh lại gạt đi mất nỗi niềm xao xuyến, rằng chắc mình ít giao du với ai ở cái làng con con ấy, có mình quốc bầu bạn nên chỉ nghĩ vẩn vơ, mà anh nào hay, từ cái ngày nhìn quốc húp chầm chậm nồi cháo hành, lòng anh bỗng tự nhiên nảy sinh cái cảm giác tương tư lưu luyến. qua đi mấy tháng trời không nhìn mặt nhau, chẳng biết chính quốc giờ ra sao. mấy lần thoáng gặp nơi chốn cũ cũng chỉ biết cúi đầu bước tiếp mặc cho mấy lời bàn ra tán vào cứ rỉ rả bên tai..
nhưng em ơi, thầm lặng thương em phát bệnh rồi.
...
#mín
(*)trích từ "vọng kim lang"