Chu Thủy Nhung đến khán đài ở sân thể dục ngồi xuống, nhìn thấy đôi tình nhân lén lút tản bộ dưới sân. Nhà trường rõ ràng cấm chuyện yêu đương, nếu phát hiện liền tuyên cáo toàn trường, bắt về nhà tu tỉnh lại, nhưng vậy thì sao? Yêu thì cứ yêu.
Đánh lộn cũng vậy, muốn đánh cứ đánh.
Cặp đôi kia dường như đang cãi cọ, nam sinh đưa chai soda dỗ dành nữ sinh, sau đó nhìn trái nhìn phải tựa hồ coi có ai nhìn họ không, thấy không có ai liền nhanh tay vuốt ve mặt nữ sinh.
Nữ sinh bụm mặt, cúi đầu, sau đó tùy hứng đạp nam sinh một cái rồi chạy đi.
Nam sinh đuổi theo, thừa dịp không ai chú ý nắm tay cô hôn xuống mu bàn tay.
Nữ sinh mỉm cười, vui vẻ khi được dỗ dành.
Chu Thủy Nhung đau đầu. Bản thân cô trốn tránh Thẩm Thính Ôn, còn muốn cậu đến dỗ mình thì có quá đáng không?
Cô ghé mặt lên đùi, tâm tình hỏng bét.
Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Cô Tình, chỉ có mình cô ấy.
Triệu Cô Tình luôn rất cẩn trọng khi nói chuyện với Chu Thủy Nhung, cô luôn khẩn trương, đôi khi còn để lộ sự ngại ngùng. Lúc này cũng vậy, cô không dám lại gần Chu Thủy Nhung mà ngồi ở rất xa bắt chuyện: ''Lương Kế Phàm nói cậu không vui.''
Chu Thủy Nhung hỏi cô: ''Cậu lo cho tôi sao?''
Triệu Cô Tình bật người lắc đầu, cảm thấy không ổn, lại từ từ gật đầu nói: ''Một chút.''
''Tôi không sao.''
Triệu Cô Tình cũng không có gì muốn nói, chỉ là cô nghe Lương Kế Phàm nói vậy xong hơi lo lắng nên đi đến đây, đến làm gì cô cũng không biết.
Im lặng hơn 5 phút, Chu Thủy Nhung đứng lên nói: ''Đi thôi.''
Triệu Cô Tình lập tức đứng lên: ''Đi đâu?''
Chu Thủy Nhung nói: ''Cậu từ đâu đến thì quay về đó. Tôi cũng muốn về lớp rồi.''
''Ừm.'' Triệu Cô Tình nhỏ giọng nói.
Chu Thủy Nhung thấy cô ngu ngơ, lấy ra nước Vitamin đưa cô ấy.
Triệu Cô Tình sửng sốt, lắc đầu xua tay: ''Tớ không khát.''
Chu Thủy Nhung lại gần áp chai nước lên mặt cô, sau đó để lên tay cô ấy.
Triệu Cô Tình nhìn chai nước trong tay, lại nhìn Chu Thủy Nhung đang từ từ đi xa, tim đột nhiên đập nhanh, khi Chúc A Di tới cô còn chưa hoàn hồn. Sau khi bị gọi vài tiếng cô ôm cánh tay Chúc A Di nói: ''Tớ muốn học cùng đại học với Chu Thủy Nhung.''
''Hả?''
''Tớ muốn trở thành người giống cô ấy.''
Chúc A Di sờ sờ trán cô: ''Đây là di chứng sau khi yêu thầm Thẩm Thính Ôn ba năm sao?''
Triệu Cô Tình lấy tay cô ra nói: ''Chuyện Chu Thủy Nhung bị nói xấu tớ luôn nghĩ nếu mình gặp chuyện như vậy thì sẽ làm thế nào? Tớ nghĩ mình sẽ ốm nặng một trận rồi chuyển trường. Tớ không biết chuyện ấy có khiến cô ấy gặp khó khăn không, nhưng hành động của cổ thực đáng để học tập, tớ muốn học theo.''
Chúc A Di đã hiểu ý cô: ''Ừm, bất quá Tình Tình này, cậu cũng là hình mẫu mà người khác muốn trở thành, kỳ thật cậu không cần phủ định bản thân như vậy. Hiện tại có rất nhiều người vẫn thích cậu, người ghen tị cũng nhiều lắm.''
Triệu Cô Tình biết, mỗi người đều có thể là một sự tồn tại đáng trân quý với người khác, trong cuộc đời mỗi người, bản thân họ chính là nhân vật chính.
''Kỳ thật tớ càng thích Chu Tịch Hựu hơn Chu Thủy Nhung, cô ấy bị bệnh mà vẫn ngày ngày đến trường mình, là tớ thì sẽ không làm vậy.'' Chúc A Di nói.
Nói đến Chu Tịch Hựu, Triệu Cô Tình nhận được lời mời cơm qua WeChat của cô ấy: ''Cuối tuần tụi mình đi chọn quà cho cô ấy đi.''
''Được!''
*
Cuối tuần, Chu Tịch Hựu phải nằm viện, trước đó cô mời mọi người bữa cơm. Địa điểm là nhà hàng Nhật Bản theo chủ đề lặn ở Shuangjing, Chu Tịch Hựu đặt trước phòng Bong Bóng*, ăn Sukiyaki.
Phòng Bong Bóng*
Những người khác đều tự vào bàn, chỉ có Chu Thủy Nhung được Chu Tịch Hựu ra đón, còn để cô ngồi bên cạnh mình. Cô dựa vào vai Lý Cổn sau đó dựa lên vai của Chu Thủy Nhung nói: ''Tay trái là bạn trai, tay phải là bạn gái, đỉnh cao cuộc sống.''
Lương Kế Phàm lườm cô: ''Đó là bạn gái của cậu sao? Thiếu gia chưa lên tiếng mà. Khi thiếu gia đến nói hai câu để xem Chu huynh đệ là bạn gái của ai.''
Cậu ta thích gọi Thẩm Thính Ôn là ''Thiếu gia''. Tựa như vào năm ba trung học có vài người gọi Lương Kế Phàm là ''Mr. Chicken'', nháy mắt cậu ta đã lên cấp ba, sao lại không thể đặt biệt hiệu cho người khác chứ?
Chu Tịch Hựu cũng lườm Lương Kế Phàm: ''Cậu nói ít thôi! Tôi còn chưa hỏi Triệu Cô Tình, tôi ép cậu đến đây sao?''
Triệu Cô Tình rụt bả vai xuống: ''Cậu ấy không có mặt mũi, không nên đến đây, nói rằng có cậu ấy mọi người ăn mất ngon.''
Lương Kế Phàm chậc lưỡi: ''Có người mời làm chi mà không đến?''
Chu Tịch Hựu không tiếp lời cậu, cô quay đầu nhìn Chu Thủy Nhung: ''Tới đi Chu Thủy Nhung, chọn món nào đắt tiền đấy, Thẩm bảo bối sẽ trả mà.''
Chúc A Di tò mò hỏi: ''Vì sao gọi là Thẩm bảo bối thế?''
Chu Tịch Hựu buông ly nước xuống, thanh giọng nói, giống như đang nói chuyện rất quan trọng: ''Chắc mọi người không biết? Để tôi nói, dì Ôn Hỏa đặt tên cậu ta là Thẩm bảo bối, sau đó sửa tên trong hộ khẩu là Thẩm Thính Ôn, bây giờ khi ở nhà cậu ta cũng bị kêu là bảo bối.''
Thẩm Thính Ôn không có tâm trạng nghe bọn họ chém gió, nếu không phải vì Chu Tịch Hựu sắp nằm viện, Đường Quân Ân dặn dò cho cô ấy chút mặt mũi thì cậu cũng không đến. Đến đây đối mặt Chu Thủy Nhung còn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, cậu còn ngại lòng mình chưa đủ đau sao?
Chu Thủy Nhung cũng không nghe vào câu nào, Thẩm Thính Ôn không thèm nhìn cô, luôn vọc điện thoại, Lương Kế Phàm gọi cậu ấy cũng không trả lời. Nhìn qua cậu có vẻ thấy nơi này rất phiền, cũng phiền chết khi cô có ở đây.
Mỗi một phút sau đó càng giày vò hơn, Chu Thủy Nhung không muốn khiến Chu Tịch Hựu không vui, cô bức bản thân tươi cười. Chu Tịch Hựu phải nằm viện, cô ấy mời mọi người ăn cơm nhất định là hy vọng bọn họ tụ tập vui vẻ mở lòng với nhau.
Có điều Chu Thủy Nhung không biết, cô cười như vậy giống như nhát dao rạch vào lòng Thẩm Thính Ôn. Xem ra người khó chịu chỉ có mình cậu.
Dùng cơm được một nửa thì Thẩm Thính Ôn tiếp điện thoại, có vẻ rất căng thẳng, giống như người gọi đến có vị trí rất quan trọng, đến mức cậu muốn ra ngoài nghe điện thoại. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chu Thủy Nhung thật sự không ở đây nổi nữa, cô nói đi vệ sinh, nhưng trước khi đi nắm tay Chu Tịch Hựu chốc lát, tỏ vẻ bản thân không sao.
Chu Tịch Hựu mỉm cười với cô: ''Nhanh trở về nhé! Thịt để dành cho cậu hết!''
Lý Cổn bên cạnh cũng không vì cách nói của cô mà nổi giận, cậu gắp đồ ăn cho cô, còn dùng đũa xé nhỏ thịt ra. Tốt đến mức không thực.
Chu Tịch Hựu cảm thấy không ai có thể làm bạn trai tốt hơn Lý Cổn.
Nhưng cô nghĩ yêu đương không nên như vậy, sao lại không cãi cọ chút nào? Lý Cổn việc gì cũng xem cô là chính, điều này khiến cô cảm thấy chuyện nếm thử hương vị tình yêu này có chút vô vị.
Cô ăn một miếng thịt Lý Cổn đã đưa sang, mỉm cười với cậu, sau đó trước mặt mọi người hôn lên mặt cậu.
Lý Cổn đỏ cả tai, cậu nhỏ giọng nói: ''Làm trò trước mặt mọi người!''
Chu Tịch Hựu giương cằm: ''Vậy thì sao, hai ta cũng không yêu đương vụng trộm, là một cặp công khai, hôn chút thì có sao? Làm sao vậy!''
Lương Kế Phàm nói: ''Không sao cả, chỉ là có chút nhàm chán.''
''Cậu có thể nhàm chán giống vậy không?'' Chu Tịch Hựu trừng cậu, Lương Kế Phàm không có nổi một câu dễ nghe.
Lương Kế Phàm uống ngụm rượu nói: ''Cậu tốt nhất vẫn có thể tiếp tục nhàm chán như vậy.''
Chu Tịch Hựu không bác lại nữa, bởi vì cô nghe ra ý bên ngoài câu nói đó, cậu ta hy vọng cô có thể chữa khỏi bệnh, sau đó sống thật tốt.
Triệu Cô Tình rót cho Chu Tịch Hựu ly nước: ''Hựu Hựu đừng uống mấy món giải khát nữa, uống nhiều nước chút.''
Chúc A Di cũng nói: ''Đồ uống trong nhà họ không ngon lắm, bữa khác chúng tôi mua loại nước mà tụi tôi thường uống, vô cùng ngon.''
Chu Tịch Hựu nhìn họ, đột nhiên nhớ đến buổi tụ tập ngày đó, hình ảnh bọn họ giới thiệu lẫn nhau, đó lần đầu tiên biết về nhau.
Lúc đó giữa họ còn có mối quan hệ cẩu huyết, cái gì mà ''cậu thích cô'', ''cô thích cậu'', ''thích lại lần nữa''. Nhưng khoảnh khắc bọn họ quyết định làm bạn bè kia thì các mối quan hệ dây mơ rễ má không còn quan trọng, quan trọng chính là ''Chúng ta là bạn.''