CHIỀU VỢ 7 7 49 NGÀY

“Lúc này đừng tranh cãi với tôi, mất hứng lắm.” Ngay cả vào lúc này, trong giọng nói của Lăng Tiêu Quân cũng không có nhiều nhiệt tình.

Tô Nghiên bị anh ôm chặt đến mức không cử động được, nhân cơ hội này liền ôm cô trở về phòng ngủ.

Anh đặt cô lên giường, cúi đầu, lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức hương thơm ngào ngạt.

“Ưm… không…”

Tô Nghiên lắc đầu nguầy nguậy kháng cự, nhưng Lăng Tiêu Quân lại bá đạo ôm đầu cô, thoải mái trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho, hút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng, khiến cô bất lực rên rỉ.

“Đừng làm thế…”

“Cô thật nhạy cảm.” Cảm nhận được phản ứng không thể kiểm soát của cô, Lăng Tiêu Quân nở một nụ cười khó nhận ra trên khuôn mặt.

Xem ra, cuộc hôn nhân này cũng không đến nỗi tệ, ít nhất, tương lai anh sẽ có được một cô vợ nhỏ nhiệt tình như lửa, đời sống “tình dục sung sướng” của đàn ông được đảm bảo.

Nụ cười của Lăng Tiêu Quân thêm phần gian trá, anh không tin cô không có cảm giác gì!

Tô Nghiên xấu hổ vô cùng, tức giận quay đầu sang chỗ khác, nhất quyết không đáp lại động tác của anh, cô sẽ coi mình như tượng đá.

Mặc dù trong lòng đã xác định, nhưng khi đối mặt với quan hệ thân mật như thế này, cô vẫn có vẻ luống cuống.

Dù sao, trong hơn hai mươi năm qua, chỉ có một lần kinh nghiệm như vậy.

“Cô nghĩ khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng này thì tôi sẽ rút lui sao?” Lăng Tiêu Quân dùng những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn quai hàm mềm mại của cô: “Tôi có thể nói cho co biết là chẳng có tác dụng gì đâu, chỉ cần là thứ tôi muốn, cho dù lúc này trời có sập xuống, cũng không ngăn cản được tôi.”

Sau này, anh sẽ luôn muốn, trước khi anh cảm thấy nhàm chán.

Nói xong, Lăng Tiêu Quân cúi đầu xuống, hôn Tô Nghiên một lần nữa, triền miên với cô hết sức có thể.

Dần dần, cơ thể cứng ngắc của Tô Nghiên mềm ra, đôi tay trắng nõn nhỏ bé của cô ôm lấy cổ Lăng Tiêu Quân, cô đáp lại một cách vô vị lợi.

Cô không còn có thể chống lại những làn sóng cảm giác từng đợt từng đợt đánh tới.

Sự lấy lòng của Lăng Tiêu Quân khiến cô cảm thấy dường như có một luồng điện chạy qua người mình, nóng bừng khó chịu, cô muốn nhảy xuống thau nước đá để khử bớt cơn nóng trong người.



Cuộc sống luôn ở thời điểm lộng lẫy nhất, tuôn ra những tia sáng rực rỡ…

Tô Nghiên uể oải nằm trên giường, chiến đấu với lũ mọt buồn ngủ kéo tới.

Người đàn ông bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.

Phải đến một tiếng “cạch” vang lên, cô mới đánh thức được sự tỉnh táo của mình.

Nhìn lại, cánh cửa đã đóng, cô là người duy nhất còn lại trong phòng.

Nằm cứng đờ trên chiếc giường lớn xa lạ, trong dòng suy nghĩ miên man, Tô Nghiên không thể chìm vào giấc ngủ được nữa.

Mà trong căn phòng cách vách, vốn dĩ là phòng làm việc của Lăng Tiêu Quân, người đàn ông cần được giải tỏa nay thỏa mãn xong thì đã ngủ say.

Ngay sau khi xong chuyện anh liền bỏ đi, anh coi mình là kiểu phụ nữ gì chứ? Mở to mắt nhìn lên trần nhà, tất cả những gì còn sót lại trong đầu cô đều là bột nhão.

Mãi đến bốn, năm giờ sáng, thật sự là rã rời đến cùng cực, Tô Nghiên mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Không biết là mấy giờ cô mới tỉnh lại, cô vẫn là người duy nhất trong phòng, bên ngoài cũng không có bóng dáng của người đàn ông.

Đây là một ngôi nhà hai phòng ngủ, trông không giống một nơi dành cho người ở, không có đồ đạc gì ngoại trừ ghế sofa và giường. Không tìm được ghế để ngồi, trong bếp cũng không có dụng cụ uống nước.

Tô Nghiên bối rối đứng trong phòng khách trống trải, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì điện thoại của người bảo vệ tận tụy vì công việc đã gọi tới.

“Cô Tô, thủ trưởng đã đi công tác từ sáng sớm. Anh ấy bảo hai ngày nay cô phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng không cần đến công ty, thứ năm tôi sẽ đón cô đến công ty cùng tổ chức đám cưới.”

Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, có phải anh ta vẫn thường giúp thủ trưởng đối phó phụ nữ như vậy không?

Tô Nghiên không muốn đưa ra những suy đoán vô lý để biến thành một người phụ nữ nhỏ nhen ngang ngược, những vấn đề trước khi kết hôn cô không thể kiểm soát nhưng miễn là sau này người đàn ông kia tự giác hơn là được.

Cô quen giường, ở nơi xa lạ ngủ không ngon, lái xe trở về chỗ ở của mình, cô ngã xuống giường, một lúc sau là đã chìm vào giấc ngủ.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã gần mười hai giờ, không phải chứ, hôm nay cô không cần đi làm sao?

Vội vàng từ trên giường đứng dậy, cô chợt nghĩ đến, theo chủ ý của giám đốc, cô đã từ chức, sẽ không bao giờ phải đi làm nữa.

Trầm mặc trở lại giường lớn, lò xo quá chặt, sau khi đứt dây, ngược lại cũng không còn đánh được tiết tấu.

Cảm giác như một giấc mơ vậy, cô lại mất việc như thế này, vất vả bao lâu nay, khó khăn lắm mới có được chốn an cư.

Nhưng bây giờ —— Tô Nghiên biết, nói chuyện với người đàn ông đó hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì, cho nên bây giờ cứ làm như vậy đi.

Coi như là, nghỉ ngơi một thời gian.

Làm việc lâu như vậy, cô cũng mệt mỏi, thậm chí còn không có nghỉ phép hàng năm.

Nhưng không có nghĩa là cô cứ từ bỏ như thế, nếu phụ nữ không có việc làm, không có khả năng tài chính độc lập của bản thân thì sẽ rất ảm đạm.

Đây là bài học sâu sắc nhất mà người mẹ đã phụ tình của Tô Tĩnh Ngâm hơn mười năm dạy cho cô.

Tô Nghiên bí mật gọi điện cho Cao Minh Cường giải thích ý định của mình, đối phương ngạc nhiên hồi lâu mới phản ứng được.

“Cô nói thôi việc cũng không có tính toán gì hết, hiện tại cô cứ nghỉ phép dài hơi tích cóp mấy năm rồi sẽ quay lại công ty làm việc sao? Tô Nghiên, cô phải biết, công ty không có quy định như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui