CHIỀU VỢ 7 7 49 NGÀY

Thịt heo sốt Bắc Kinh, cá chua ngọt, sườn kho là những món Tô Nghiên thích nhất.

Nhưng người nhà họ Lăng, thậm chí cả người nhà họ Tô cũng không có ai biết.

Thật ra khẩu vị của Tô Nghiên và người nhà họ Lăng không giống nhau, cô không thích ăn cay như vậy, nhưng vì chiều theo bọn họ nên mỗi lần cô nấu cơm sẽ nêm nếm món ăn đậm đà hơn một chút.

Cô ăn rất ít, rất nhẹ nhàng, dáng vẻ ăn uống rất nhã nhặn, cô nói giảm béo nên ăn vô cùng ít. Người nhà họ Lăng thật sự không hề nghi ngờ, không nghĩ tới mẹ chồng lại nhìn ra được. Quan trọng nhất là biết cô thích những món ăn này.

Lúc này Tô Nghiên mới nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp ưu nhã cao quý ngồi trước mặt này là một tổng giám đốc của một tập đoàn, cũng từng là nữ cường rung chuyển trời đất một thời, đương nhiên sẽ có mấy thủ đoạn.

Bà Lăng chỉ cười nhàn nhạt, sự gia giáo nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, hai người yên tĩnh ăn cơm, bà mới nói rõ lý do hôm nay tìm con dâu.

“Tô Nghiên, con yêu Tiêu Quân không? Mẹ nói là tình yêu của người phụ nữ đối với người đàn ông.” Bà Lăng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Bà đã quan sát một thời gian, cũng cho người điều tra, sau khi hoàn toàn hiểu biết con người của con dâu mới tìm cô nói chuyện.

Con trai cũng không còn nhỏ tuổi, có lẽ người bên ngoài nhìn thấy bây giờ anh có tiền bạc có quyền thế, cuộc sống vô cùng hạnh phúc; nhưng chỉ có người trong nhà mới biết được sự thật.

Mấy năm nay Tiêu Quân chỉ tập trung vào công việc, một ngày ít nhất có mười tám tiếng cống hiến cho bộ đội, không có tình cảm ham muốn. Người nhà đau lòng cho anh, chưa từng can thiệp vào cuộc sống cá nhân của anh đành phải hợp sức ép hôn.

Tô Nghiên là một cô gái tốt, hy vọng Tiêu Quân sẽ biết quý trọng, hy vọng cô có thể mang đến hạnh phúc cho anh.

Nhưng Bà Lăng biết hiện tại con trai mình không hiểu được thế nào là yêu, sẽ không đau lòng cho phụ nữ, bà sợ Tô Nghiên sẽ không chịu nổi mà rời đi, vì hạnh phúc của con trai nên bà chỉ có thể tự mình ra tay.

Không nghĩ tới mẹ chồng vấn đề này, Tô Nghiên sửng sốt một chút, nửa ngày mới nói: “Đúng vậy, con yêu anh ấy, yêu rất nhiều năm.” Tô Nghiên thành thật đối diện với ánh mắt của bà Lăng, không hề chột dạ.

Khoảng hai phút sau, bà Lăng mới cười, dáng vẻ rất vui mừng: “Hy vọng con có thể tiếp tục yêu nó, Tô Nghiên, sau này con trai mẹ giao cho con.”

“Con ——” Cô đang chuẩn bị thể hiện quyết tâm thì bà Lăng cắt ngang.

“Hiện tại có lẽ nó không phải là người chồng tốt cũng có nguyên nhân, Tô Nghiên, mẹ hy vọng con có thể dạy nó cách yêu thế nào.”

Mẹ hy vọng con có thể dạy nó cách yêu thế nào.

Đến khi Tô Nghiên ăn cơm xong rời khỏi phòng ăn về nhà thì vẫn kinh ngạc không thể khôi phục lại tinh thần, trong đầu cô nhớ lại những lời mẹ chồng đại nhân nói với mình.

Bà nói Tiêu Quân là một người đàn ông cô đơn, ngoài lạnh trong nóng, hiện tại nó không tốt với con bởi vì nó không hiểu yêu thế nào, cũng không có người thật lòng yêu nó.

Bà Lăng nói Tô Nghiên, con là một cô gái tốt, cũng có trái tim mạnh mẽ, mẹ tin sự nhiệt tình của con nhất định có thể truyền đến cho Tiêu Quân, con giúp mẹ yêu nó được không?

Trước kia Tiêu Quân chịu quá nhiều tổn thương cho nên mới khép chặt trái tim mình, trở thành người không hiểu tình yêu, dáng vẻ tàn nhẫn lạnh lùng. Nhưng con phải tin nếu nó mở lòng ra một lần nữa thì sẽ đối xử tốt với con, con sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Bà Lăng muốn làm cho lời nói của mình càng có sức thuyết phục, cũng muốn Tô Nghiên tin tưởng, rốt cuộc sau khi do dự một lúc thì bà nói một số chuyện cũ của Lăng Tiêu Quân cho Tô Nghiên nghe. “Hiện tại, con là vợ của nó, mẹ tin con có quyền biết chuyện đó.”

Bà Lăng cũng biết bên ngoài có nhiều tin đồn không tốt về Lăng Tiêu Quân, nói anh khắc vợ, thậm chí nói mấy người vợ trước đều do anh ra tay giết hại, nhưng nhà họ Lăng đã dùng quyền thế che giấu sự thật. Sự thật là thế nào?

Năm đó lần đầu tiên Lăng Tiêu Quân kết hôn thì anh đang trong giai đoạn phát triển ở bộ đội, vợ anh đúng là xứng với danh quân tẩu vườn không nhà trống. Hơn nữa Lăng Tiêu Quân là một người đàn ông cũng không biết dịu dàng quan tâm hay nói những lời dễ nghe.

Bởi vì người đàn ông thường xuyên không ở nhà, bởi vì cô ta cô đơn nên ngoại tình, vốn muốn bỏ trốn với tình nhân, lại không nghĩ đến đêm đó Lăng Tiêu Quân chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài lại đột nhiên quay về.

Người phụ nữ kia trở tay không kịp, dưới sự hoảng sợ cô ta và tình nhân rơi từ trên cao xuống, hai người cùng chết tại chỗ. Đương nhiên nhà họ Lăng nghĩ cách đè xuống chuyện bê bối này, không biết tại sao bên ngoài lại đồn Lăng Tiêu Quân đã đẩy vợ từ trên ban công xuống.

Mấy năm sau, Lăng Tiêu Quân cưới vợ lần hai, tình cảm vợ chồng giống nhau hòa thuận, người vợ thứ hai lại xảy ra tai nạn xe không qua khỏi.

Sau đó Lăng Tiêu Quân qua lại với một người bạn gái, nhưng kẻ địch lại bắt làm con tin, ngoài ý muốn mất đi.

Từ đó về sau, anh lập tức khép kín trái tim mình, không qua lại với phụ nữ, dáng vẻ luôn lạnh lùng.

“Tô Nghiên, có lẽ trước kia do duyên phận chưa tới, trực giác của phụ nữ nói cho mẹ, con mới là người có duyên phận với nó, mẹ hy vọng sau này có thể yêu nó mãi mãi.” Cuối cùng bà Lăng vẫn cẩn thận nhờ vả.

Tô Nghiên nghe đến đó thì khuôn mặt đẫm lệ, trước kia cô cũng từng nghe Tô Hiểu Tinh nói chuyện Lăng Tiêu Quân khắc vợ, lúc ấy cô chỉ đau lòng cho anh, khó chịu vì anh, cô biết chắc chắn có chuyện gì đó.

Không nghĩ tới sự thật lại tàn nhẫn như thế, rõ ràng anh mới là người bị hại, người bị phản bội, nhưng người khác lại hiểu lầm như thế? Tô Nghiên biết với thân phận và địa vị của nhà họ Lăng thì sẽ không ra mặt giải thích làm sáng tỏ gì đó, nếu không phải vì hạnh phúc của con trai thì mẹ chồng sẽ không nói với cô những lời này. Vì vậy Tô Nghiên càng thêm quyết tâm, cô sẽ yêu anh, cho anh sự ấm áp.

Nhưng không thể tránh khỏi ngày chủ nhật, Tô Nghiên phấn chấn tinh thần, về nhà mẹ đẻ một chuyến, đương nhiên chỉ có một mình cô.

Tô Nghiên về nhà họ Tô thì vừa thấy, thế trận đúng là lớn, Tô Tĩnh Ngâm, bà Tô, còn có cô cả Tô Hiểu Tinh ở phòng khách chờ cô. Chỉ thiếu anh hai Tô Hiểu Phong, nếu không thì đầy đủ người một nhà rồi.

Tô Nghiên tin chắc bọn họ ở đây không phải có lòng nhiệt tình chào đón đứa con gái đã có chồng về nhà mẹ đẻ.

Bà Tô và Tô Hiểu Tinh không nói lời chua ngoa mà khách sáo nói Tô Nghiên ngồi xuống uống trà, Tô Nghiên nhìn dáng vẻ thân thiết của bọn họ thì trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng. Chồn chúc tết gà, đương nhiên sẽ không có chuyện gì tốt.

Cô chưa uống xong một ly trà, đương nhiên không thể ưu nhã uống được thì Tô Tĩnh Ngâm đã gọi Tô Nghiên lên lầu, nói có chuyện muốn nói với cô.

Đương nhiên vẫn là vấn đề cũ, ngay từ đầu Tô Tĩnh Ngâm đã vội vàng hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Lăng nói khi nào giúp đỡ?”

Tô Nghiên nghe vậy thì bất đắc dĩ, thấp giọng giải thích: “Ba, con đã nói với Lăng Tiêu Quân, nhưng anh ấy ——”

“Đã nói qua, con nói thật sao? Nếu không thì sao nhà họ Lăng vẫn chưa ra tay? Với năng lực của mẹ chồng con thì ngân hàng chắc chắn sẽ gia hạn thời gian, nói không chừng còn cho vay thêm.”

Nhưng ngân hàng gia hạn thời gian trả nợ thì có ích sao? Ba, ba có chắc mình làm ăn thì có thể cứu được nhà họ Tô sắp sụp đổ hay không?

Đương nhiên, cô biết mình không thể giải thích như vậy với Tô Tĩnh Ngâm nên bất đắc dĩ nói với ông ta: “Ba, Tiêu Quân không nghe con nói, con còn có cách nào chứ?”

“Con ——”

Cơn tức giận chặn ở cổ họng làm cho Tô Tĩnh Ngâm ho khan, tức giận đến mức không biết mắng đứa con gái không biết cố gắng này của mình thế nào.

Tô Nghiên thấy vậy thì lập tức rót cho ông ta một ly nước, còn vỗ lưng giúp ông ta nhuận khí.

Tô Tĩnh Ngâm thở ra một hơi, chuyện thứ nhất làm lại là——

Chát một cái, ông ta dùng sức tát vào mặt Tô Nghiên.

Tô Nghiên không ngờ ông ta sẽ làm như vậy, cơ thể không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, lảo đảo, đến khi cô lùi lại dựa vào kệ sách phía sau mới có thể đứng vững.

“Ba, ba làm gì vậy?” Tô Nghiên vừa vịn vào kệ sách vừa vuốt mặt mình.

Trên mặt nóng rát đau đớn, thậm chí khóe miệng còn có mùi máu tanh. Có thể thấy được Tô Tĩnh Ngâm đã dùng hết sức vào cái tát này.

Không cần phải nói chắc chắn hiện tại trên mặt cô có năm dấu tay, Tô Nghiên thấy Tô Tĩnh Ngâm vẫn chưa hết giận thì không nghĩ tới ba mình lại oán hận mình đến như vậy.

“Tao đánh chết đứa con gái bất hiểu này, nếu không phải lúc trước mày tranh giành đàn ông với chị mày thì nhà của chúng ta sẽ đến mức này sao? Nhìn mày đi, mày làm được gì, dùng mọi thủ đoạn gả cho nó, lại không giữ được nó, làm gì có điểm nào so sánh được với Hiểu Tinh chứ?”

“Chỉ có một chuyện nhỏ này mà mày cũng không làm được, lúc trước tao còn để mày gả cho nó làm gì? Thật là, sớm biết vậy thì lúc trước tao thật sự không nên nuôi dưỡng mày.”

Tô Tĩnh Ngâm càng nói càng tức giận, ông ta nhớ mấy ngày nay mình tìm người giúp đỡ mà phải ăn nói khép nép, chịu ánh mắt xem thường, châm chọc mỉa mai. Cả đời này, sau khi ông ta là người cầm lái Tô Thị thì chưa bao giờ chịu đựng những chuyện này?

Nếu lúc trước Hiểu Tinh gả vào nhà họ Lăng thì cô ta chắc chắn có cách làm cho nhà họ Lăng ra tay giúp đỡ, sao có thể đến mức này chứ? Đều do con nhóc thối này, cô vốn không vừa mắt bọn họ, muốn trả thù cho người mẹ đã chết của mình. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Cho nên cô mới cố ý chỉnh ông ta như thế. Xin ủng hộ bằng cách quay lại truyen.one mỗi ngày nhé bạn!

Tô Tĩnh Ngâm nghĩ vậy thì tức sôi máu, chỉ muốn dạy dỗ Tô Nghiên một trận, lại không nghĩ nhiều. Ông ta đi tới vách tường, tùy tay cầm thanh kiếm làm trang trí xuống.

Tô Tĩnh Ngâm đang nổi giận đùng đùng, lại không ngờ mình đang cầm vũ khí sắc bén, có thể giết người.

Ông ta chỉ cảm thấy con nhóc này quá đáng giận, muốn dạy dỗ cô một chút.

Tuy rằng thanh kiếm này dùng để trang trí, không được mài sắc, nhưng đâm vào người vẫn sẽ rất đau.

Nhất là lúc Tô Tĩnh Ngâm đang tức giận, cầm thanh kiếm đâm vào người Tô Nghiên, trong miệng còn không khách sáo mắng chửi: “Con khốn sinh ra đứa con khốn nạn, mày và mẹ mày đúng là không phải loại tốt đẹp gì.”

Tô Nghiên không ngờ chuyện sẽ xảy ra như vậy nên không tránh né, mũi kiếm cứ đâm thẳng vào vai cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui