Chìm đắm trong sự nuông chiều của anh

Cô không nói gì, lồng ngực và xương bả vai phập phồng theo nhịp thở, giống như dãy núi trập trùng phía xa xa vùng sông nước, có thể thấy cô đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.
 
Tính cách của Khương Dư Dạng tựa như một chén nước vậy. Nhìn bề ngoài thì có vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh, nếu như thật sự lỡ tay làm đổ, kết quả cuối cùng chỉ có thể như chén nước hất đi không thể lấy lại được. 
 
“Tối nay em rất mệt.” Cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào trong mắt mình lại, rồi cúi mắt xuống, thay đôi dép lê mà Thẩm Dực đưa tới trước mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lời này nói ra có nửa phần là thật nửa phần là giả, nhưng trong bầu không khí này thế nào cũng giống như một lời từ chối, hàm ý như muốn nói mối quan hệ của hai người bọn họ tiếp tục duy trì trạng thái chiến tranh lạnh.
 
Thẩm Dực chứng kiến hết, nụ cười dịu dàng của anh chợt khựng lại, ánh mắt như thành một khối băng, lập tức trở lên lạnh lùng.
 
“Em lạnh nhạt với tôi đã hai tháng rồi, nhưng có vẻ như em vẫn chưa hết giận nhỉ?.”
 
Anh vừa nhắc lại chuyện cũ một cách bình thản, vừa lấy ra một chiếc hộp nhung từ túi quần âu. Luvevaland chấm co. Tên thương hiệu bên trên được khắc mạ vàng, dưới ánh đèn của chiếc đèn chùm SERIP trong phòng khách trông lại càng lóng lánh rực rỡ.
 
Hai tháng trước, Klaire từng hỏi riêng ý muốn của cô về việc tham gia công tác xây dựng buổi biểu diễn ở Thượng Hải.
 
Klaire đã có ý muốn cất nhắc nhưng điều đó cũng phụ thuộc vào việc cô có thể nắm lấy cơ hội để thăng tiến hay không.
 
Mặc dù ở thời điểm hiện tại làm báo giấy không hề dễ dàng, nhưng ICON với tư cách là tạp chí thời trang số một Trung Quốc, ở trong giới có địa vị không tầm thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong giới thời trang có hệ thống kim tự tháp chia cấp bậc rõ ràng, nguồn tài nguyên, nhân lực, kinh nghiệm, còn có mối quan hệ của thương hiệu với công chúng nữa. Tất cả đều là nền tảng để bọn họ có thể yên vị vững chắc ở trong giới.
 
Lúc đó Khương Dư Dạng đã đồng ý rất dứt khoát, thậm chí ngay trong ngày hôm đó cô đã đặt xong vé máy bay bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, sau đó trở về Oceanwide International thu dọn luôn một vali quần áo, nhưng lúc rời đi cô thậm chí còn không chào Thẩm Dực lấy một câu.
 
Thực ra lúc đưa ra quyết định này cô không hề bình tĩnh một chút nào. Chỉ do cô có vài chuyện không vui vẻ gì với Thẩm Dực, cho nên mới muốn thay đổi môi trường xung quanh để giải sầu cho khuây khỏa thôi.
 
Thật ra khi Thẩm Dực biết chuyện cô chưa nói lời nào với anh mà đã đi thì cũng không hề giận, anh vẫn luôn là người thoạt trông hào hoa phong nhã cao cao tại thượng, nhưng bụng lại đầy mưu sâu kế hiểm như thế.
 
Đôi khi Khương Dư Dạng còn nghĩ rằng đối với anh, cô cũng chỉ thuộc một loại “có thể đầu tư” mà thôi.
 
Sự đối đầu giữa chân thành cùng bạc bẽo không khác gì lấy trứng chọi với đá.
 
Sau khi đến Thượng Hải, ba bữa một ngày cô đều không ăn cùng những đồng nghiệp trong văn phòng, đồ ăn ngoài cũng đều sẽ được giao đến quầy lễ tân đúng giờ.
 
Khi về khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi, lại có những bông hoa hồng xinh đẹp rực rỡ được giao đến, yêu cầu cô phải tự mình ký nhận mới được.
 
Dần dà, rất nhiều người trong ban biên tập ICON đều biết có một thiếu gia nhà giàu đang theo đuổi cô, ngay lập tức làm người khác phải ghen tị nhưng Khương Dư Dạng lại tựa như hoa trên núi cao, có làm thế nào vẫn không bị lay động.
 
Sau khi tình trạng này kéo dài được một tháng, tin đồn nhảm nhí ngày càng rộ lên.
 
Khương Dư Dạng cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, gửi tin nhắn chất vấn anh: “Khi nào thì anh mới ngừng gửi những thứ đó?”
 
Vừa mới gửi tin đi mà cô đã bắt đầu thấy hối hận rồi, bản thân chủ động liên lạc với anh, không phải là tự cúi đầu chịu thua hay sao?
 
Tiếc là chưa kịp thu hồi tin nhắn, Thẩm Dực đã gửi tin nhắn tới: “Gửi tới khi em quay về bên tôi mới thôi.”
 
Giọng điệu của anh kiêu căng ngạo mạn, khiến người khác không thể nào phản bác, nhưng đây là một mặt nào đó trong lòng Thẩm Dực.
 
Sự kiêu căng này khiến người ta vui lòng phục tùng.
 
Sau đó cô dứt khoát mặc kệ sự quan tâm của anh, nhưng lại cảm thấy như có một cái gai trong lòng, Luvevaland chấm co, cô biết rằng đối mặt với thế tấn công này bản thân cô cũng không phải người có lòng dạ sắt đá.
 
Thẩm Dực ôm cô vào trong lòng, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người cô, không giống như mùi của sữa tắm mà giống như mùi sữa tự nhiên hơn. 
 
“Mở ra xem đi.” Anh cụp mắt xuống, cầm ngón tay cô mở hộp quà ra.
 
Là một chiếc nhẫn được làm bằng vàng hồng.
 
Tâm trạng của Khương Dư Dạng trở nên nặng nề, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh: “Sao không tặng cho Ôn Phù? Cô ta đeo nó sẽ rất đẹp.”
 
“Cô ta cũng xứng đeo nó sao?” Thẩm Dực nói một cách lạnh lùng, mí mắt cũng không nhấc lên.
 
Anh đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay cô, kích cỡ vừa vặn, vừa nhìn đã biết nó được đặt riêng cho cô.
 
Cô sửng sốt, giây tiếp theo không khỏi nhăn mặt, anh cố ý để lại dấu răng trên tai cô, như thể đang thực hiện một loại hình phạt nào đó.
 
Ngoại trừ cơn đau đớn lúc đầu, cảm giác duy nhất còn lại là hơi ấm giữa làn môi.
 
“Tôi không biết về chuyện đầu tư vào phim của Ôn Phù.” Sau hai tháng, đây là lần đầu tiên anh mở lời giải thích với cô về chuyện này.
 
Từ trước đến nay Thẩm Dực vốn không thích lãng phí lời lẽ vào việc giải thích, mà nếu như anh đã hạ mình giải thích thì chín mươi phần trăm đó không phải là lời nói dối.
 
“Không phải cô ta còn gửi tin nhắn phải đích thân cảm ơn vốn đầu tư của Thẩm tổng sao?” Khương Dư Dạng không khỏi cảm thấy buồn cười, dùng ánh mắt ảm đạm nhìn chiếc nhẫn vàng hồng lấp lánh rực rỡ.
 
“Cô ta hiểu lầm rồi.” Thẩm Dực nhàn nhã nói, giọng đặc vị Bắc Kinh: “Ai đầu tư phim điện ảnh của cô ta thì cô ta đi mà tìm người đó để cảm ơn.”
 
Mái tóc của người phụ nữ mềm mại như rong biển xõa xuống vai, vừa đủ che đi hai bờ vai trắng nõn, Luvevaland chấm co, nhưng phần còn lại của da thịt trắng mịn mềm mại lại hiện ra rõ ràng.
 
Hai tháng nay Thẩm Dực không đụng vào dù chỉ một ngón tay của cô, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh tối dần đi.
 
Khương Dư Dạng nhớ lại. Cô không có thói quen kiểm tra điện thoại của Thẩm Dực, cô chỉ tình cờ nhìn thấy tin nhắn được gửi đến của Ôn Phù.
 
Những dòng tin nhắn Ôn Phù gửi đến tràn ngập sự ái mộ nhưng vẫn giữ chừng mực trong khuôn phép: “Anh Thẩm, cảm ơn anh đã đầu tư và ủng hộ cho bộ phim của em. Mọi người trong nhà bảo chúng mình hẹn nhau ăn tối, không biết ngày mai có tiện cho anh không nhỉ?”
 
Lúc đầu cô còn thấy kinh ngạc, sau đó cảm thấy như tình cảnh của mình thật đáng buồn.
 
Có phải trong mắt một đại tiểu thư như Ôn Phù, cô chỉ là đồ chơi của Thẩm Dực hay không? Luvevaland chấm co. Đợi chơi với cô chán rồi thì tự khắc sẽ đổi thứ mới, nên cô ta mới không chút giấu diếm nào mà biểu lộ mục đích của mình rõ ràng như vậy?
 
Hoặc có lẽ… Trong vòng tròn phù hoa hào nhoáng của họ, ai cũng có quan điểm giống như Ôn Phù.
 
Ai bảo hai nhà Ôn, Thẩm mấy năm gần đây đều có hợp tác kinh doanh chứ, khiến cô hệt như một người ngoài cuộc hoàn toàn xa lạ vậy. 
 
“Anh Thẩm—” Khương Dư Dạng tưởng tượng ra giọng điệu của Ôn Phù, lúc gọi anh cố ý thờ ơ thêm một chút.
 
Giọng nói ngọt ngào đến mức phát ngấy.
 
Trong lòng cô biết rõ như gương tỏ, anh không thích cô gọi anh là “anh trai”, nhưng cô vẫn nhìn Thẩm Dực bằng ánh mắt khiêu khích, dáng điệu như sẵn sàng bất chấp tất cả.
 
Sao nào, Ôn Phù có thể gọi anh như vậy, cô không được sao?
 
Quả nhiên, Thẩm Dực dường như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt anh nhen nhóm những đốm lửa nhỏ rồi dần dần bùng lên như thể lửa lan ra trên đồng cỏ.
 
Cô bị anh kéo đến phòng ngủ, giống như một con cá giãy dụa vì mắc cạn.
 
Người đàn ông trực tiếp tiến vào mạnh mẽ, mang theo thái độ hung hãn phá bỏ chướng ngại vật, không ngừng mở rộng nơi hai người thân mật.
 
Làm từ đầu giường đến cuối giường, cổ họng cô đã khàn đi vì khóc, nhưng vẫn chẳng thể đổi lấy chút thương xót mảy may nào của Thẩm Dực.
 
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, Khương Dư Dạng mới nới lỏng hàm răng đang cắn chặt môi, phát ra từng tiếng rên rỉ tựa như cơn mưa phùn chốn Giang Nam, rơi xuống nơi đầu tim và gột rửa kí ức xưa cũ kia.
 
Ngày mùa hè đến sớm, bầu trời dần dần hiện ra một màu xanh khói. Luvevaland chấm co. Lớp sương mù phía xa xa mờ mờ ảo ảo như một tấm lụa mỏng, in rõ hình bóng của thành phố này.
 
Khương Dư Dạng vẫn đang mơ mơ màng màng, cơ thể cô mệt mỏi, nhưng lại nhớ lại từng hành động trước đó của Thẩm Dực.
 
Đối với Thẩm Dực mà nói, có khi chuyện mà cô để bụng trước đây đều là vì bản thân cô đã không hiểu chuyện, cố ý làm mình làm mẩy với anh, cuối cùng chẳng phải lại bị anh dỗ dành xong rồi sao?
 
Cảm giác bất lực giống như từng cơn thủy triều khiến cô chao đảo, yếu ớt mà co người lại.
 
Anh nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn lúc ngủ của cô, lấy tay vuốt mái tóc mềm mại che chưa được một nửa mặt cô, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.
 
Điện thoại trên kệ tủ đầu giường rung lên hai tiếng.
 
Thẩm Dực ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng bước ra ban công rồi mới nghe điện thoại.
 
Thư kí bắt đầu báo cáo: “Sếp Thẩm, người bên Khoa học kĩ thuật Vân Sang đang đợi anh ở dưới sảnh công ty."
 
Anh nói: “Vậy thì cứ để anh ta đợi đi.” Thái độ của anh lạnh lùng đến mức khiến người khác phải cách xa ngàn dặm.
 
Thư ký có hơi khó xử, thở dài nói: “Nhưng… người bên Vân Sang nói sẽ không rời đi cho đến khi anh đến.”
 
Bên Khoa học kĩ thuật Vân Sang vẫn đang ra sức chào hàng: “Tổng giám đốc Thẩm, anh hãy tin vào Vân Sang, công nghệ in ấn 3D của chúng tôi đã được đánh giá toàn diện, không thua kém các công ty cùng thời khác về mọi mặt đâu.”
 
Cổ của người thanh niên trẻ đỏ bừng, nước miếng văng tung tóe.
 
Lúc này Thẩm Dực mới chính thức trả lời đề nghị của anh ta: “Tôi hy vọng quý công ty phải hiểu được đạo lý này, Chu Kiến Hoàn đã từng nói, đầu tư mạo hiểu hoàn toàn không phải là đưa than trong ngày tuyết, chỉ là thêu hoa trên gấm thôi.”
 
Ý đồ của Thẩm Dực rất rõ ràng, trong mắt anh, nước cờ Vân Sang về bản chất chỉ là quân “cờ thí” mà thôi.
 
Cúp điện thoại xong, anh lấy ra một điếu thuốc, chống một tay lên lan can, vẻ mặt lạnh lùng phun một vòng khói nhẹ.
 
Anh sợ tiếng nước chảy sẽ đánh thức Khương Dư Dạng, Thẩm Dực cố ý đi sang phòng tắm của phòng dành cho khách để rửa mặt, sau đó lại đi qua phòng thay đồ đeo cà vạt một cách thành thạo.
 
Lúc anh đi ra, Khương Dư Dạng đang ngồi trên ghế nhỏ, ngơ ngẩn nhìn khoảng không trống rỗng qua khung cửa sổ sát sàn.
 
Trên người cô có một loại khí chất rất điềm tĩnh. Luvevaland chấm co. Cô chỉ ngồi đó, không khóc không cười cũng không nói chuyện, không giống một con búp bê vô hồn mà ngược lại còn rất thư thái, có thể làm anh hoàn toàn thả lỏng những suy nghĩ căng thẳng.
 
“Không ngủ thêm một lát sao?” Thẩm Dực đứng phía sau cô, đôi môi mỏng nở nụ cười. 
 
“Em không buồn ngủ.” Giọng cô khàn khàn vì vừa thức dậy.
 
“Em đang nhìn gì vậy?”
 
Theo tầm mắt của cô, thứ mà Thẩm Dực nhìn thấy là sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố này từ sáng sớm.
 
Ngựa xe như nước, cũng đủ để đập nát nhiệt huyết của một người trẻ tuổi.
 
Tư bản, sẽ không bao giờ ngừng vận hành, cũng sẽ vĩnh viễn không thương xót cho bất kì ai.
 
Trong lúc rảnh rỗi, Khương Dư Dạng đang nghĩ về những tháng ngày còn sinh sống ở cổ trấn bảy tám năm trước.
 
Cổ trấn được bao quanh bởi núi và sông, không khí quanh năm trong lành.
 
Giang Nam là nơi có mưa nhiều, những hạt mưa rơi xuống tựa như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng nhỏ giọt xuống phiến đá ngói màu xanh, phát ra âm thanh yên ả đến lạ thường.
 
Lá cờ của một nhà hàng cách đó không xa đang tung bay trong gió, cùng những gợn sóng xanh lăn tăn, Luvevaland chấm co, tất cả phản chiếu lẫn nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
 
Người chèo thuyền đội một chiếc nón rơm chèo tới rồi bắt chuyện với cô bé đang đi ngang qua: “Đi bốc thuốc cho mẹ cháu đấy à?”
 
Cô bé mặc một chiếc áo mưa kiểu áo choàng chỉ che được tới đầu gối, đi đôi giày da nhỏ dính nước bẩn, đôi tất màu trắng cũng vì thế mà ướt sũng.
 
Tay phải cô cầm sợi dây buộc gói thuốc bắc, đôi mắt sáng ngời, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
 
Trước mắt mẹ bị bệnh vẫn đang nằm liệt giường, gia đình lại không có tiền để làm phẫu thuật nên chỉ có thể dựa vào thuốc bắc để cầm cự.  
 
Trong đám con gái, Khương Dư Dạng là nổi bật nhất, vẻ ngoài xuất trần như hoa thủy tiên. Nhưng lại phải chăm lo việc nhà từ sớm, những việc như sắc thuốc, làm món ăn Chiết Giang, chuyện thêu thùa may vá, mọi thứ cô đều thông thạo cả.
 
Kỹ năng may vá của cô là do một tay mẹ cô dạy. Bà là chủ của một cửa hàng sườn xám và có lượng khách hàng thường xuyên. Những chiếc sườn xám được làm từ đủ mọi loại vải đã tạo nên giấc mơ đầy màu sắc rực rỡ cho cô bé.
 
Khi mới đến Thủ đô, trong lúc những bạn học khác biểu diễn piano, múa và các tài năng khác, cô chỉ có thể lúng túng nắm lấy gấu váy đồng phục của mình, Luvevaland chấm co, hai má đỏ như cà chua chín nói: “Tớ có thể nhận biết một vài vị thuốc bắc, món sở trường của tớ là cá giấm Tây Hồ và thịt Đông Pha…”
 
Những người có thể vào trường cấp hai trực thuộc phần lớn đều xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh tốt, cha mẹ đều hết mực cưng chiều, làm sao nỡ để con cái làm những việc này chứ?
 
Các bạn học dưới khán đài đều nhìn cô bé như thể cô là người ngoài hành tinh. Dường như họ trời sinh đã được định sẵn không thuộc về cùng một thế giới với cô.
 
Từ khi mẹ mất, đã bảy tám năm cô không về lại cổ trấn, chứng kiến Thủ đô ngày càng phồn vinh, nhà lầu mọc lên san sát nhau nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hoang vu cằn cỗi.
 
Khương Dư Dạng quay đầu lại, liếc nhìn trán anh, hỏi một câu rất ngây thơ: “Thẩm Dực, tại sao lúc đầu anh lại chọn ở bên em?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui