Sau khi nói ra lời này, khóe mắt cô cạn khô, không đọng lại một giọt nước mắt.
Con người trưởng thành từ trong đau khổ sẽ không còn quyến luyến sâu đậm như trước nữa.
Thẩm Dực đã cầm nghiêng ô, nửa người anh cũng bị nước mưa thấm ướt. Mưa bụi dày đặc dội xuống bộ đồ vest đắt giá, màu vải dần chuyển sang thẫm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảy năm trước, anh đã gặp mặt cô. Cô gái dịu dàng đưa khăn, ánh mắt rụt rè gọi anh Thẩm Dực.
Bây giờ cô giống như tấm lụa mỏng trượt khỏi tay, chẳng nắm được gì cả.
Là anh đã không cần cô ư? Thẩm Dực nhìn vào đáy mắt cô, nhưng không nhìn thấy tình yêu vụn vặt.
Cách đó không xa, Uber mà Khương Dư Dạng gọi đã đến. Cô xoay người, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Xe đến rồi, tạm biệt.”
Giọng điệu chẳng hề lưu luyến.
Tất nhiên, câu tạm biệt này là hy vọng sau này đừng gặp lại anh nữa.
Nhìn thấy chiếc xe ngày càng đi xa, Thẩm Dực vẫn đứng lặng im trong màn mưa, giống như một pho tượng bất động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lái xe cho anh là một tài xế người Trung, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Thẩm Dực cứ tiếp tục dầm mưa như thế thì không phải là chuyện tốt.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh mau lên xe đi.” Tài xế cầm ô dự phòng, giọng điệu lo lắng.
Thẩm Dực không nói một lời, ngón tay thon dài nắm chặt áo vest.
Trong xe, tài xế hỏi cô có cần dùng giấy lau qua không. Khương Dư Dạng mỉm cười nhận lấy nói lời cảm ơn. Cô soi vào chiếc gương trước mặt rồi lau sạch nước mưa trên mặt, vì da dẻ trắng trẻo càng làm nổi bật đôi mắt đen to tròn.
Người Pháp luôn hiểu lầm sâu đậm về độ tuổi của người Trung. Tài xế hỏi cô có phải vẫn còn đi học hay không. Khương Dư Dạng khẽ cười, trông cô còn nhỏ lắm à?
Từ đầu đến cuối, Khương Dư Dạng đều không ngoảnh đầu lại nhìn người đứng trong màn mưa ở đằng sau.
Cái giá khi có được cơ hội cùng Wintour đi tuần lễ thời trang Paris là cô đã dầm một trận mưa to. Hôm sau vừa mở mắt ra, cảm nhận đầu tiên của cô là đau đầu chóng mặt, cổ họng khô khốc.
Đo nhiệt độ xong, sốt cao 38 độ.
Khương Dư Dạng uể oải nằm lại xuống giường, gửi tin nhắn cho Wintour nói mình bị bệnh xin nghỉ.
Wintour không có thời gian giải quyết mấy chuyện này, cuối cùng là Scarlett đã nhắn lại cô, bày tỏ hôm qua bảo cô đến cứu trận quá vội vã. Nếu cơ thể không khỏe có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Tha hương nơi đất khách quê người, mỗi lần bị bệnh bên cạnh không có ai chăm sóc là chuyện rất mệt mỏi. May mà cô ở nhà họ Thẩm vẫn luôn một mình chịu đựng tất cả, cho nên cảm giác tủi thân trong lòng không quá lớn.
Sau khi uống thuốc hạ sốt đã mua sẵn từ trước, cô mơ màng ngủ thiếp đi lần nữa.
Đến khi tỉnh lại đã là hai ba giờ chiều.
Cả người cô đầy mồ hôi, cô sờ trán, hình như nhiệt độ đã hạ xuống rồi.
Dạ dày trống rỗng, Khương Dư Dạng muốn mua ít bánh mì trong tiệm bánh mì ở dưới lầu để lót dạ. Ai dè vừa mở cửa ra, trên tay nắm cửa treo một bó hoa cúc mini và một tấm thiệp cứ thế rơi vào lòng.
Trên tấm thiệp là chữ của Thẩm Dực.
[Dạng Dạng, tôi không có không cần em. – Thẩm Dực.]
Trò gì nữa đây? Khương Dư Dạng cảm thấy cách thức dỗ dành người khác của anh quá mức thấp kém rồi.
Cô tặng bó hoa cúc nhỏ kia cho hàng xóm, còn tấm thiệp thì ném thẳng vào trong thùng rác.
Năm đó anh đã xử lý bức tranh in lá kia bằng cách thức như thế, vì vậy cô làm điều này cũng coi như lấy gậy ông đập lưng ông, dường như cũng chẳng có gì quá đáng.
Nếu Thẩm Dực đã đến Paris rồi, Khương Dư Dạng chẳng cảm thấy lạ khi anh có thể dễ dàng tìm thấy địa chỉ nhà cô.
Cô híp mắt lại, cố gắng quên đi chuyện tồi tệ này.
Đến sẩm tối, cơ thể mới khôi phục lại chút sức lực. Khương Dư Dạng lại ôm máy tính tiếp tục hoàn thành công việc mà mình có thể làm.
Tuần lễ thời trang Paris là một nền tảng rất rộng rãi. Nhiều ngôi sao trong nước càng sứt đầu mẻ trán cũng muốn đến buổi trình diễn thời trang để kéo chút tiếng tăm.
Nếu biểu hiện tốt, nói không chừng có thể trở thành “con cưng của giới thời trang”.
Nhưng ngưỡng cửa của Paris rất cao, một số ngôi sao tự túc cũng chưa chắc đến được.
Khương Dư Dạng xem weibo. #Ôn Phù ở sân bay#, đề tài này đã đứng đầu hot search. Cô ta xuất phát từ Thượng Hải bay đến Paris, lúc ở sân bay đã bắt đầu nhân cơ hội này mà tạo chút drama.
Ngoài fans ra thì bình luận ở bên dưới đều là những lời mắng chửi.
[Còn dám nói công chúa nhỏ của bọn này như thế, có tin công chúa nhỏ của chúng tôi cho mấy người phát điên trên trường quay không hả, hóng chuyện ing]
[Ôn Phù có thư mời không thế? Không lẽ là tự bỏ tiền ra để đi ké fame à...]
[Ọe ọe ọe! Ôn Phù cút ra khỏi giới giải trí đi!]
[Ban Ngày] đã đổ bộ ở các rạp chiếu phim một quãng thời gian rồi. Là một bộ phim thương mại, doanh thu bán vé chỉ được xem là bình thường. Cộng thêm kỹ năng diễn xuất của Ôn Phù đã nhận phải sự chỉ trích của rất nhiều người. Dù người hâm mộ của Lục Triều Dã có cứu vãn thế nào đi chăng nữa thì danh tiếng phim cũng tụt dốc không phanh ở giai đoạn sau.
Cùng lúc đó, một đoạn video ghi lại cảnh một nhân viên bảo Ôn Phù trang điểm nhanh lên nhưng lại bị cô ta trợn mắt chất vấn đã được phanh phui trước mặt nhiều người.
Hình tượng công chúa nhỏ không nhiễm khói bụi trần gian lúc trước hoàn toàn bị sụp đổ.
Có thể thấy, để nâng cao độ phủ sóng ở lĩnh vực khác, cô công chúa nhỏ này đã rất gấp gáp mất kiên nhẫn rồi.
Giữa chừng, cô nhận được điện thoại của Kiều Tụng.
Kiều Tụng đang tăng ca làm bản thảo, cũng mệt chết đi được, ngáp ngắn ngáp dài ở đầu dây bên kia.
Khương Dư Dạng quan tâm: “Cậu đó, mệt như vậy còn không chịu nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Chẳng phải tớ có chuyện muốn nói à?” Kiều Tụng cố vực dậy tinh thần: “Dạng Dạng, tớ hỏi cậu, cậu phải trả lời thành thật đấy.”
Cô uống ngụm nước nóng, mang theo giọng mũi đáp: “Cậu nói đi.”
Kiều Tụng hắng giọng: “Nếu Thẩm Dực muốn theo đuổi lại cậu, liệu cậu có đồng ý không?”
Khương Dư Dạng cười nhạt, hỏi ngược lại: “Tớ cố tình kiếm chuyện cho mình à?”
“Vậy thì tốt.” Kiều Tụng thở hắt ra: “Tớ chỉ sợ cậu nghĩ không thông, bị lời ngon tiếng ngọt của gã đàn ông chó chết kia lừa gạt.”
Khương Dư Dạng thầm nghĩ, cô đâu phải là người lành vết sẹo rồi sẽ quên cơn đau.
Vết sẹo sâu đến bao nhiêu thì cần bấy nhiêu thời gian để chữa trị. Cô không thể nào phớt lờ vết rạn đã từng tồn tại.
Kiều Tụng thầm than thở: “Tớ đã rất ngạc nhiên khi cậu và Thẩm Dực ở bên nhau. Đó là hiện thực huyền ảo nhất mà tớ từng nghe qua vào năm đó. Cậu và Thẩm Dực đâu giống như đang yêu nhau? Anh ta đi làm gì, lộ trình thế nào đều không nói với cậu. Người nhà họ Thẩm còn chẳng biết hai người đang ở bên nhau, thực sự quá ấm ức quá thiếu cảm giác an toàn rồi.”
Là người ngoài cuộc, Kiều Tụng là người nhìn thấy rất rõ tình cảm của hai người. Chẳng lẽ muốn níu giữ tình cảm không ngang bằng này qua năm mới ư?
Nghe thấy giọng nói hơi khác lạ của cô, Kiều Tụng còn cố ý hỏi vài câu, dặn cô chú ý sức khỏe nhiều hơn.
Khương Dư Dạng lẳng lặng tiếp nhận cách thức quan tâm như người bạn nhỏ của Kiều Tụng, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau khi hạ sốt, Khương Dư Dạng không dám trì hoãn thêm. Bây giờ Wintour chỉ coi như có cách nhìn thẳng về cô, còn công việc quan trọng trong tay vẫn giao cho Scarlett.
Cô phải dần chứng minh năng lực của mình.
Sau khi tan làm, chị gái tóc uốn dài tiếp tục mời cô đến party của bọn họ. Khương Dư Dạng cười đáp được, coi như bù đắp món nợ hôm qua cô không thể đến.
Vừa ra khỏi cửa tòa tạp chí, một chiếc Porsche Cayenne màu đen đang đậu ở bên đường.
Thẩm Dực đang gác tay bên ngoài cửa xe. Ngọn lửa đỏ tươi kia phấp phới, khói bay lên. Tầm mắt của anh quét thẳng về phía bên này.
Khương Dư Dạng đang nói cười với chị gái tóc uốn dài về những hiểu biết sau khi đến Paris. Ai dè vừa quay mặt, ý cười bỗng cứng đờ trên mặt.
Cảm nhận được bước chân cô khựng lại, chị gái tóc uốn dài nghi ngờ hỏi: “Dạng, em sao thế?”
Cô thu hồi tầm mắt, làm như người chẳng liên quan: “Không có gì, chúng ta nói tiếp thôi.”
Thẩm Dực mở cửa xe, bước nhanh qua đó.
Người đàn ông mặc bộ đồ com-lê màu khói xám được cắt may vừa vặn. Vóc dáng thẳng tắp như cây thanh tùng, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa tia lành lạnh.
“Dạng Dạng, chúng ta nói chuyện đi.”
Trong giọng nói mang theo vẻ uể oải và van nài.
Anh không biết cô có nhận lấy món quà mà mình đã tặng hay không, rồi sau khi nhận lấy có giữ lại hoặc đoái hoài gì không. Vì thế anh chỉ có thể đến tòa tạp chí tiếp tục bày tỏ lòng thành của mình.
Chị gái tóc uốn dài quan sát sự tương tác giữa hai người, hơi không hiểu tình hình.
“Dạng, đây là bạn trai của em à? Bây giờ hai người muốn nói chuyện với nhau hả?”
Khương Dư Dạng vén sợi tóc ra sau tai, nụ cười rạng rỡ như ngày tháng tư: “Em không quen anh ấy.”
Chị gái tóc uốn dài chần chừ, nếu không quen biết thì tại sao người đàn ông này lại tìm đến đây? Hơn nữa mục đích còn rõ ràng như vậy?
Thẩm Dực cau mày, một tay đút vào túi quần tây, rồi giải thích bằng tiếng Pháp với đồng nghiệp cô: “Tôi là bạn của Dạng, hiện đang có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Cô có thể cho chúng tôi chút thời gian không?”
Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực cũng có nói tiếp Pháp đến trình độ thông thạo như vậy. huống chi hình tượng quý công tử nho nhã lễ phép này rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác, tin rằng anh không phải là người xấu.
Chị gái tóc uốn dài ra dấu OK rồi cầm túi xách rời đi.
Bây giờ vẫn đang đứng trên đường, nếu cô ầm ĩ với Thẩm Dực sẽ cực kỳ lúng túng.
Khương Dư Dạng khoanh tay lại: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
Ở Paris, bầu trời lúc sẩm tối như bức tranh đường bị lật đổ, màu sắc đám mây được tô phủ tạo cảm giác tầng lớp.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi lên, lướt qua gò má cô, một sợi tóc vướng vào sống mũi. Sau khi cô sửa sang lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Thẩm Dực cảm nhận được sự chống cự của cô, giọng nói đã mềm đi đôi chút: “Dạng Dạng, tôi đưa em về nhà trước nhé.”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi à? Tôi không cần.”
Cô sẽ không nặng lời, mà chỉ có thể từ chối “ý tốt” của anh, vạch rõ giới hạn của hai người.
Sự lạnh lẽo trong mắt anh càng tăng thêm, khí chất vẫn kiêu ngạo. Hồi lâu sau mới khẽ thốt ra vài từ: “Tôi tôn trọng mong muốn của em.”
“Đúng vậy, anh nói là tôn trọng tôi, nhưng ngay cả địa chỉ của tôi anh cũng đã âm thầm điều tra. Tôi có thể hiểu là bụng dạ khó lường không?”
Khương Dư Dạng tiếp tục từ chối, nụ cười trên khóe miệng như đang mỉa mai.
Anh từng nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô khác hẳn tình trạng đối chọi gay gắt như bây giờ.
Thẩm Dực không nói gì nữa, mà chỉ đứng đó nhìn cô xoay người rời đi.
Khương Dư Dạng tiếp tục chọn đi xe buýt về nhà. Chiếc Porsche Cayenne kia vẫn luôn bám theo sau xe buýt.
Đến cửa nhà, Khương Dư Dạng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Cô nghiền ngẫm lắc đầu, cảm thấy rất vô vị.
Khương Dư Dạng dùng đầu ngón tay chọc vào cà vạt mà anh đã thắt ngay ngắn. Chất liệu tơ tằm màu tím, bên trên có khắc gợn sóng.
“Anh Thẩm, anh làm như vậy là tự ý xông vào nhà dân. Nếu anh còn không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Nói là chọc, nhưng trên thực tế ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm vào. Ngón tay như tước hành nhanh chóng rời khỏi tầm mắt anh.
Thẩm Dực thả lỏng tư thế, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười: “Vậy em mời tôi vào nhà uống tách trà cũng không có gì quá đáng đúng không? Hả?”
Khi anh cười lên là nhìn đẹp trai nhất. Lúc lạnh lùng thì khí chất nghiêm nghị, nhưng khi cười lên thì như thể muốn hút hồn người khác vào trong vòng xoáy.
Hồi thiếu niên anh là như thế, khiến một đám con gái vừa nhìn thấy anh đã đỏ mặt.
Khương Dư Dạng thờ ơ đáp: “Được thôi.”
Trong mắt Thẩm Dực lóe lên ngọn lửa, dáng vẻ tỏ rõ niềm hy vọng.
Cô tựa vào ván cửa, hất cằm nói: “Tôi không chỉ mời anh vào uống trà, mà còn có thể mời anh ăn món...”
“Em làm món gì cũng ngon.” Dứt lời, ánh mắt anh càng dịu dàng hơn.
Khương Dư Dạng dùng chìa khóa mở cửa ra, trước khi anh định tiến vào đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất lớn, tạo thành một luồng không khí, đập hết lên mặt anh.
Vị trí anh đang đứng gần sát bên khe cửa, sống mũi cao gần như áp sát vào ván cửa lạnh băng.
Thẩm Dực hóa đá tại chỗ, sắc mặt dần ảm đạm.
Hóa ra cô nói mời anh ăn là “bế môn canh*”.
*Bế môn canh là không cho khách vào nhà.