Những ngày sau đó, chẳng biết tình cờ hay cố ý mà Khải Văn cứ tan học là có cả nghìn cớ để ở lại trường giúp Tuệ An hoàn thiện bản vẽ.
Cô ban đầu rất cảm kích nhưng dần dần vài ngày sau bắt đầu quen dần, không còn mắt tròn mắt dẹt mỗi khi thấy anh bước vào phòng thiết kế nữa.
Nhờ có sự giúp đỡ của Khải Văn, cô dần cảm nhận rõ sắc thái trong những tác phẩm của mình hơn.
Cô bắt đầu thiết kế táo bạo hơn, cứng cáp hơn và cố gắng hạn chế những đường nét quá bay bổng, hoang đường.
Điều đó khiến cô cảm giác được những thiết kế của mình như có thể bước vào hiện thực ngay lập tức.
- Cô tính đặt tên cho bộ trang phục này là gì?
- Tử Đằng.
- Cô suy nghĩ một chút rồi nói ra một cái tên.
Anh không nói gì thêm mà gật gù ra chiều cũng ưng ý với cái tên này.
Bộ trang phục này là một chiếc váy màu tím tử đằng, thiết kế lệch vai rất mỹ miều và gợi cảm.
Phần thân váy xẻ khéo léo giúp chủ nhân tôn lên đôi chân thon thả.
Tuệ An đã thiết kế phần thân váy ôm lấy eo và chọn loại vải chiffon có độ rũ rất hoàn mỹ.
Vì loại vải này khá mỏng nên cô đã thêm một lớp lót bên trong để kín đáo và thêm cả voan mỏng phía ngoài tăng độ nữ tính.
Từ thân váy trở xuống nhờ có lớp voan mà bộ váy mềm mại trông thấy.
Phần thân trên, cô đã cố gắng tinh giản hết sức có thể, độ lệch vai không quá sâu, phần vải ấy cũng được cô may nhỏ lại thay vì là bản to như thiết kế ban đầu nhằm tôn lên sự nhỏ nhắn của đôi bờ vai.
Toàn bộ chi tiết hoa lá, kim tuyến vân vân..
ban đầu đều bị Khải Văn lược bỏ.
Vì theo anh chúng thật sự rất lỗi thời và quá phô trương, màu sắc cùng thiết kế từ đầu của tác phẩm này vốn đã rất rực rỡ rồi.
- Hay quá! Chỉ còn vài chi tiết nho nhỏ nữa là bài thiết kế lần này của tôi hoàn thành rồi.
- Cô lùi ra xa, ngắm nhìn thiết kế của mình một cách say sưa.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô nhìn anh hoang mang hỏi:
- Chết mất! Mấy hôm nay anh giúp tôi nhiều thế, vậy còn bài thiết kế của anh thì thế nào?
Anh bật cười.
Cái con nhỏ ngốc nghếch này giờ mới chịu nhớ đến anh ư?
- Cảm ơn cô cuối cùng cũng chịu nhớ đến phần của tôi.
Tôi đã làm xong từ sớm rồi! Đâu phải ai cũng ngốc nghếch như cô chứ hả!
- Anh dám nói tôi ngốc? Tôi sẽ cho anh biết sự lợi hại của Trần Tuệ An này!
Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên khắp hành lang.
Nụ cười hạnh phúc và rạng rỡ của hai người như đâm sâu vào tim gan của Lâm Thiên Tâm.
Cô không cách nào đứng vững tự tin, dựa vào tường trượt dài xuống nền đất.
Khoảnh khắc này, cô có cảm giác mình thua thật rồi.
Cô thua tình yêu của mình vào tay Trần Tuệ An mất rồi!
Cô muốn gào thét, muốn khóc lên, muốn xông vào ôm lấy tình yêu của cô! Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ đang gào thét, cô vẫn ngồi yên bất động, tim cô như cũng bất động theo.
"Không được! Mình không thể kéo dài chuyện này nữa! Khải Văn phải là của mình!"
Như có một sức mạnh vô hình, cô chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố gắng xóa đi nét thất sắc trên gương mặt.
Trong tối đó, cô đã gấp rút liên lạc với một người.
Hiện tại, bằng mọi giá cô phải đoạt lại tình yêu của mình.
* * *
Sáng hôm sau, Tuệ An đến trường như thường lệ.
Khi cô đang tập trung vào bánh xe màu sắc, một cô gái với đôi mắt long lanh, gương mặt rất phúc hậu chợt ghé sang hỏi cô:
- Tuệ An, một chút nữa bà có thể chỉ lại cho tôi bài giảng này không? Tôi nghe chẳng hiểu gì.
Tuệ An chợt thấy rưng rưng trong lòng.
Cô nhập học cũng lâu rồi, trừ Khải Văn hay âm thầm giúp đỡ cô, cô gái hiền lành này chắc là người đầu tiên mở lời với cô.
Cô không chút nghĩ suy đắn đo mà lập tức gật đầu.
Chuông hết tiết vang lên, đám người trong lớp vươn vai vươn chân, ưỡn ẹo lết thân mỏi nhừ về nhà.
Trong lớp chỉ còn mỗi cô và cô gái hiền lành ấy nán lại.
- Tuệ An, tôi là Châu Nhi.
Học chung đã lâu mà giờ tôi mới có cơ hội nói chuyện với bà.
Thật ra..
tôi cũng vì e ngại thế lực của mọi người trong trường nên mới..
- Không sao cả.
Tôi hiểu mà.
Tôi không nghĩ gì đâu.
Có người chịu mở lời làm bạn là cô vui không kịp thở rồi, còn nghĩ gì đến việc trách cứ người ta vì những việc trong quá khứ chứ?
- Thật ra tôi thích mấy thiết kế của bà lắm.
Để có học bổng vào học viện Thiết Kế không phải việc đơn giản đâu.
Bà..
có thể hướng dẫn tôi một chút không?
- Hướng dẫn gì chứ? Tôi cũng chỉ là một học sinh như mọi người thôi.
Nhưng tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ và ủng hộ bà nhé!
Dưới ánh hoàng hôn, hai thiếu nữ trẻ tuổi đã vẽ lên một tình bạn đẹp.
Ngay ngày hôm sau, bằng toàn bộ tâm huyết, Tuệ An từng bước từng bước hướng dẫn Châu Nhi thiết kế trang phục.
Châu Nhi nói cô ấy thích hoàng hôn.
Lấy cảm hứng từ ánh hoàng hôn, Châu Nhi chọn vải Satin làm chủ đạo cùng phông màu loang của đỏ, cam, vàng, đen và trắng để bật lên vẻ đẹp của hoàng hôn.
Màu chủ đạo của váy là màu đỏ, phía đuôi váy dùng màu ombre để tạo độ bóng loáng cũng như chuyển động màu sắc đẹp mắt trên trang phục.
Vải Satin có độ rũ óng ả và mềm mại, sang trọng, co giãn rất thoải mái lại không nhăn nên cô đã ưu tiên thiết kế váy có độ dài chạm đất để tôn lên sự lộng lẫy.
Váy có kiểu dáng cúp ngực thấp, hợp với mẫu có ngực bé và cổ thon, cao nhưng vẫn tạo ra đường nét gợi cảm vô cùng.
Váy xẻ khá cao, để giảm đi sự lộ liễu quá đà, Tuệ An khuyên Châu Nhi nên kết một chiếc nơ gấp bản to, dây nơ rũ theo dáng váy như thế vừa có điểm nhấn vừa không quá hở hang.
Phần eo siết vào chặt một chút để mở rộng thêm phần thân váy tạo độ bồng bềnh.
Vì màu sắc rực rỡ và chiếc nơ to kia mà Châu Nhi không đính thêm bất cứ thứ gì lên nữa.
Ngược lại, cô liên hệ với bên khoa thiết kế giày cao gót, tìm một người thiết kế một đôi giày cao 5 phân với màu vàng óng cùng vô vàn đá lấp lánh đính lên giày.
Biến đôi giày trở thành một phụ kiện hút mắt người khác.
- Châu Nhi, bà muốn đặt tên bộ trang phục này là gì?
- Hay đặt là "Nhiễm Hỏa" đi.
Nghe rất hợp với màu sắc của bộ trang phục này.
Tuệ An, váy của bà tên là gì?
- Váy của tôi ư? Tôi đặt nó cái tên "Tử Đằng".
- Quả là cái tên cuốn hút.
Bà khiến tôi rất muốn nhìn bộ váy ấy đấy!
Sự nhiệt tình của Châu Nhi khiến cô không từ chối được mà dẫn cô ấy đến xem thiết kế của mình.
Màu tím từ chiếc váy nhàn nhạt, đằm thắm, nữ tính đến mức bất kỳ cô gái nào cũng muốn khoác lên người.
Bộ váy tinh giản, nhưng phần thân dưới lại rực rỡ vô cùng, hoàn toàn không có một chi tiết thừa nào.
Tất cả hoàn mỹ đến không thốt nên lời.
- Tuệ An, lần này bà thực sự nắm chắc giải Nhất toàn khối rồi đấy! Thiết kế này tuyệt mỹ thật!
Tuệ An được khen ngại ngùng đến đỏ bừng cả mặt.
Cô phải vừa lôi vừa kéo Châu Nhi mới chịu thôi ngắm nghía bộ váy ấy.
Chỉ còn độ ba ngày nữa là hạn cuối, tất cả học sinh đều phải thuyết trình trước hội đồng chấm thi về thiết kế mà mình ưng ý nhất.
Đêm gần thi, khi Tuệ An đang chuẩn bị tổng hợp lại tài liệu thì một số điện thoại lạ gọi vào.
- Alô?
- Tuệ An! Bà cứu tôi với! Chắc tôi chết mất! - Đầu dây bên kia là tiếng khóc nức nở không ngừng.
- Châu Nhi? Làm sao thế? Mau bình tĩnh lại đi, có chuyện gì xảy ra vậy?
Châu Nhi vốn là người hiền lành lạc quan, chuyện làm cô ấy khóc thảm đến mức này chắc chắn không phải chuyện nhẹ nhàng rồi.
- Bà ơi! Có ai đó đã cắt rách "Nhiễm Hỏa" rồi!
- Sao cơ?
Mặc cho lúc đó đã là Mười giờ tối, Trần Tuệ An bất chấp chạy tới đến nhà của Châu Nhi an ủi cô một hồi.
- Tuệ An, tôi với bà là bạn thân đúng không? - Châu Nhi đột nhiên ngừng khóc, nắm lấy tay Tuệ An mà tha thiết hỏi.
Cô bất giác gật đầu như con rối.
Như chỉ chờ có thế, Châu Nhi tiếp lời:
- Thế bà bằng lòng giúp tôi chứ?
Sáng ngày hôm sau, chỉ còn hai ngày nữa là thi.
Châu Nhi vì shock mà đổ bệnh, Tuệ An đành đến góc thiết kế của Châu Nhi lấy lại bản thảo, cũng may trong quá trình thiết kế cô luôn ở cạnh Châu Nhi nên ít nhiều nắm được cách thức.
Nếu không thì có mà bỏ cuộc mất.
Cô tiện thể đến góc thiết kế của mình mang "Tử Đằng" gói lại, để hôm sau nữa mang đi thi.
Châu Nhi nằm thiếp ở nhà.
Vừa thấy Tuệ An lại bắt đầu khóc nấc lên.
Tuệ An đã mất hơn một tiếng mới có thể an ủi Châu Nhi bình tĩnh lại.
Trước khi về, Châu Nhi ngỏ ý muốn mượn "Tử Đằng" mặc thử, vì quá yêu thích chiếc váy ấy.
Dù có chút e ngại nhưng đôi mắt lấp lánh chân thành kia của Châu Nhi khiến cô khó mà từ chối được.
- Cũng được.
Nhưng mà bà cẩn thận nhé.
Ngày mốt là thi rồi..
- Yên tâm đi, tôi sẽ giúp bà toàn lực bảo toàn "Tử Đằng".
Sự nhí nhố của Châu Nhi khiến Tuệ An phì cười, yên tâm phần nào.
Vì đã biết rõ tiến trình, nên bộ váy của Châu Nhi chỉ khiến cô mất hơn một ngày.
Cô mệt đến mức cả người muốn tan ra thành nước.
Ngày mai là ngày thi, cô trước khi đi vào giấc ngủ, chỉ kịp nhắn đến cho Châu Nhi một tin:
"Ngày mai tôi mang váy của bà đến thi luôn.
Bà cũng nhớ mang váy của tôi theo nhé!"
Không có hồi âm.
Tuệ An cứ như thế mà an an tĩnh tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu..