Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư


"Bạo lực ngôn từ còn ác hơn là bạo lực thể chất đấy".
"Cháu không quan tâm chuyện đó".

Cố Mộng Điệp tự thừa nhận là bản thân không hề có cảm xúc gì với ánh mắt và dị nghị của người khác, nếu cậu để tâm thì đã chẳng có Cố Mộng Điệp của hôm nay rồi, bởi tính cách như vậy nên ít ai có thể chịu được tính của cậu, bởi cậu chẳng bao giờ đặt lời nói của người khác vào đầu của mình.
Trịnh Tạ Thiên thật sự muốn phát điên lên rồi, thật muốn bổ não thằng nhóc này ra nhìn xem bên trong nó chưa cái gì không biết, anh cảm thấy con đường theo đuổi Cố Mộng Điệp có vẻ hơi xa vời rồi đây.

"Nhưng tôi quan tâm, vì thế ở yên một chỗ, nếu tình thế bắt buộc phải ra ngoài thì phải gọi ngay cho tôi".
Cố Mộng Điệp tính nói thêm gì đó, nhưng nghe được ở đầu dây bên kia Trịnh Tạ Thiên có vẻ không vui lắm, còn đang rất căng thẳng nữa chứ, vì thế chỉ có thể mím môi lại ngoan như cún mà trả lời "Được".


Sau đó cúp máy nằm ra giường một lúc, cậu mới quyết định đứng lên đi xuống sảnh kiếm gì đó ăn để lót cái bụng đói một chút.
.
Chỉ là vừa mở cánh cửa phòng ra, chân trái chưa kịp bước ra khỏi phòng thì cậu đã nghe được một âm thanh quen thuộc, Cố Tam Long mở cánh cửa chính một cách mạnh bạo, khiến nó vang lên tiếng ầm vô cùng lớn, cùng theo đó là những tiếng mắng chửi phát ra từ một thương nhân như lão.

"Thằng chó đẻ kia đâu rồi?!".
Người hầu mở cửa cho lão bị tiếng mắng chửi thô tục của lão làm cho sợ hãi, chỉ có thể khép nép đứng một bên giảm mức độ tồn tại của bản thân mình lại, sợ không may bị lão giận cá chém thớt, nghe lão hỏi câu không đầu không đuôi như vậy liền luống cuống tay chân, không biết là người lão nhắc đến là ai.
May mắn vị quản gia lâu đời ở nhà này kịp thời đi ra, nghe được lão hỏi như vậy liền như có đáp án sẵn trong đầu mà nói.

"Ông chủ, Cố Mộng Diệp đang ở trên lầu, tôi sẽ lên bảo cậu xuống ngay".

Cố Tam Long nghe vậy thì không nói gì, chỉ giận dữ chống cây ba-toong lên sàn đi về phía sopha ngồi phịch xuống, ý đồ vô cùng rõ là chờ người xuống.
Vị quản gia quay lưng nhanh chóng đi lên gọi Cố Mộng Điệp xuống, mà Cố Mộng Điệp đã đứng trước cửa nhìn khung cảnh này từ lâu, liền lên tiếng ở trên tầng nói.

"Thằng được chó đẻ là ai thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết con chó đó ở đâu đó, Cố Tam Long tự chửi mình có thấy vui không?".

Khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng, cùng với chất giọng vừa mới ngủ dậy của cậu, đã lọt vào tai của Cố Tam Long chọc lão đã tức lại càng thêm tức, cây ba-toong bị lão gõ xuống sàn chỉ hận không thể một phát đập nát cái sàn nhà lát gạch sang trọng này.

Đợi Cố Mộng Điệp đi xuống - nhân vật chính mà lão nhắc đến, Cố Tam Long không biết từ đâu lấy ra một sấp hình ảnh từ trong video kia, ném về phía cậu đang đi đến mắng chửi.


"Mày lại làm ra cái chuyện quái quỷ gì nữa vậy hả?".

Những bức ảnh chẳng có lực sát thương nào bay tứ tung trên không trung rồi từ từ rơi xuống sàn nhà lát đá quý lạnh lẽo, có những tấm thì úp mặt xuống đất nên chỉ thấy phần trắng ở sau bức ảnh, lại có những tấm ảnh thấy rõ hình bên trong đó, do được thợ chỉnh sửa nên những bức ảnh tuy chụp ở trong bóng tối nhưng cũng đủ sáng để thấy rõ việc trong đó.
Cố Mộng Điệp không nhặt những bức ảnh lên mà từ trên cao nhìn xuống sơ qua một lượt, sau lại khẽ giương môi lên cười một cách thiếu đánh.

"Tôi làm gì thì đó là chuyện của tôi".

Cậu lấy mũi chân của mình đạp đạp vào một bức ảnh trên sàn nhà, còn không quên khen ngợi bản thân.

"Uầy tôi nổi tiếng mấy người phải vui mới phải chứ?".
Lúc Cố Mộng Điệp đi xuống sảnh chính một lúc thì bên ngoài cửa cũng đã chào đón những khuôn mặt vàng trong Cố gia về, nhìn thời gian lúc này vẫn còn sớm đáng lẽ ra không nên tụ họp đông đủ như vậy, nhưng chắc là muốn hóng chuyện vui nên mới ló cái mặt chó đến xem cậu gặp chuyện.

Phi Thư vẫn như thường ngày mang cái thân hình uốn éo của mình ngồi kế bên lão Cố Tam Long, còn giả vờ thân mật mà khoác tay lão, nhưng đôi mắt đầy sự khinh bỉ lại giương lên nhìn về phía Cố Mộng Điệp, Cố Phi Đào về cùng lúc với Cố Mộng Phi cả hai còn giả vờ như ngạc nhiên vì sự đông đủ ở sảnh chính, Cố Phi Đào còn giả nai ngây ngô hỏi có chuyện gì, riêng Cố Mộng Phi thì đưa cặp tài liệu cho quản gia rồi cũng tỏ vẻ thanh cao của một gia chủ ngồi xuống ghế.
Mộng Điền Hậu là người duy nhất không xuất hiện trong cuộc 'hội đồng' lần này, cũng chẳng biết bà ta đi đâu hay đã nghe được tin tức nhưng không chịu về nhà hóng hớt hay không, Cố Mộng Điệp cũng chẳng quan tâm thiếu hay giảm một thành phần nào trong đây.
"Ở trong tù chưa tới nửa năm vậy mà lại học thêm cái bản tính côn đồ này!".

Cố Tam Long tức giận đập mạnh cây ba-toong xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Cố Mộng Điệp đã làm sai còn cãi bướng nhất quyết không chịu nhận lỗi, Cố Mộng Phi ngồi bên kia khẽ cười khinh một tiếng làm như vô tình mà nói.

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".

Cố Phi Đào bên cạnh cũng bị cho câu nói này làm cười khúc khích che miệng lại cười khoái chí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận