[Nghe đây Dụ Kiều Nga, hướng đi của từng nhân vật trong thế giới này có số mệnh, không thể bị can thiệp dưới mọi hình thức nào hết.] Hệ thống đột nhiên nghiêm túc.
[Nếu cậu không muốn trải qua cái chết lần nữa thì bơ đi mà sống giùm cái.]
[Làm nhiệm vụ, có tiền có địa vị rồi muốn làm gì thì làm mặc kệ cậu, bố sẽ không quản đâu. Đừng có làm bậy gây chuyện rồi một xác đi hai cái mạng.] Mạng của hệ thống cũng là mạng đó!
Dụ Kiều Nga ậm ờ cho qua chuyện, hoàn toàn không bị lời răn của hệ thống làm cho lung lay. Cậu biết mình phải làm gì, suy cho cùng lời nói của hệ thống không có tình cảm chỉ để tham khảo.
[…]
Lam Dực để ý, Dụ Kiều Nga dạo này cứ ôm khư khư chiếc điện thoại, không biết là đang xem cái gì hay tám chuyện với ai mà cứ cười tươi rói.
Mơ hồ, hắn cảm thấy mình sắp mọc sừng.
Mãi mới có chút thời gian, Lam Dực đặt một bàn, mời Dụ Kiều Nga đi ăn nhà hàng, bữa tối dưới ánh nến, thịt bò thượng hạng cùng rượu vang, nhìn ra cửa kính sẽ chứng kiến cảnh đẹp về đêm của thành thị. Hắn tham khảo những tip hữu ích ở trên mạng, chứ cũng chưa bao giờ mời cơm người khác, đều là người khác mời hắn ăn.
Được hắn mời, Dụ Kiều Nga không nói hai lời liền vui vẻ đồng ý, nhưng lúc chờ lên món, vẫn cứ nghịch điện thoại. Nghe cậu lèm bèm, hắn biết đầu dây bên kia là Bá Cửu Lục. Nhớ lại những gì mình đã điều tra được về cậu, tình nhân cũ của em trai nay đã chuyển sang làm bảo mẫu, hắn hơi bồn chồn, sợ hai người tình cũ cháy lại.
Lam Dực gõ mặt bàn, dùng khí thế khi bàn chuyện làm ăn, nhịn không được nói: “Có chuyện gì cần giải quyết? Nếu cần giúp đỡ thì nên nhờ tôi…Tôi tốt hơn Cửu Lục nhiều.”
Bá Cửu Lục tuy cũng giỏi nhưng mới ra trường không bao lâu, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có thế lực, không có vốn liếng như hắn, cũng không có kinh nghiệm. Trừ tuổi tác ra, hắn tự nhận mình không có gì thua kém em trai họ này.
Không hiểu sao Dụ Kiều Nga nghe ra được một chút ganh đua hơn thua với Bá Cửu Lục trong lời nói của Lam Dực. Cậu bật cười, người đàn ông này dễ thương thật.
“Cũng không có gì, tôi dư tiền nên đầu tư chút tiền kiếm thêm thôi hà.” Đến lúc đó hợp cổ đông cho anh bất ngờ chơi.
Dụ Kiều Nga cười tít mắt, bắt đầu líu ra líu ríu: “Có chuyện quan trọng tôi nhất định sẽ nhờ anh giúp, Bá Cửu Lục thật sự không đáng tin cậy chút nào. Nói anh nghe nè, tôi phát hiện ra em trai anh muốn bắt cá hai tay…”
Nghe giọng điệu quen thuộc như thường ngày vẫn hay nghe, Lam Dực thả lỏng tinh thần, cảm thấy mình lo lắng dư thừa. Bởi vì Dụ Kiều Nga đã nhìn trúng hắn rồi thì những người khác khó mà lọt được vào mắt xanh của cậu nữa. Không phải hắn tự đề cao mình, mà thực tế không ai có thể so sánh với hắn. Bá Cửu Lục còn kém xa, Dung Châu cũng tốt nhưng luôn xếp hạng nhì, sau hắn.
Dụ Kiều Nga có nhờ Bá Cửu Lục cầm chân Lam Dực đừng để hắn ra nước ngoài, bảo gã cố tình mắc vài lỗi sai để hắn ở lại hỗ trợ giải quyết. Có điều, hai người bọn cậu tính không bằng Lam Dực tính, hắn chỉ cần nửa ngày là xử lý mọi việc xong xuôi lại còn cho ra phương án toàn diện hơn.
Bá Cửu Lục dù sao cũng đã nhận vốn nhận tiền của người ta, cho nên gã vừa mới truyền thụ cho cậu những bí kíp tán trai giấu đã lâu.
Dụ Kiều Nga đối với năng lực cua trai của bá đạo tổng tài vẫn có chút tin tưởng: “À đúng rồi, ngày mai tôi và Bá Cửu Lục sẽ đến dự tiệc ở nhà họ Dung, chắc là không kịp đưa anh ra sân bay đâu…Đừng buồn nha.”
Nếu Lam Dực thật sự thích cậu, chắc chắn sẽ ghen, rồi hủy chuyến bay, đi bắt gian tại trận…Đó là Bá Cửu Lục nói, cậu thì không tin lắm.
Lam Dực chắc là không để tâm đâu.
______
Ngày tổ chức tiệc ra mắt.
Nhà chính Dung gia.
Nhà họ Dung con đàn cháu đống, cơ nghiệp ba thế hệ, lớn hơn nhà họ Bá, chỉ xếp sau nhà họ Lam một bậc. Đã giàu rồi còn muốn giàu hơn, vì dã tâm chiếm lĩnh thị trường mấy năm vừa qua Dung Châu thủ đoạn gì cũng lấy ra dùng để đối phó Lam Dực.
Có mặt ở đây đều là doanh nhân thành đạt và người nhà, tình nhân hoặc là con cháu của bọn họ. Người ra người vào, ai cũng phải dừng bước ngắm nhìn một người, còn nổi bật hơn cả vai chính Dung Bạch.
Bá Cửu Lục tất nhiên là được mời tham dự, mối quan hệ vi diệu giữa gã và Dung Bạch những người có mắt nhìn đều đoán được. Chỉ có Dung Bạch là ngây thơ không biết, hoặc có thể anh ta chỉ giả vờ không hiểu tình cảm gã dành cho mình.
Dung Bạch diện một bộ trang phục trắng toát từ đầu đến chân, hệt như chú rể ngày cưới, đi đến đâu cũng sáng chói. Khuôn mặt đẹp, giọng nói nhẹ nhàng tình cảm, làm không ít khách mời nữ kể cả nam nhắm vào thiếu gia nhà họ Dung học thức cao lại còn độc thân này.
Nhưng, anh ta chói thì chói thật, nhưng có người còn sáng hơn. Nếu Dung Bạch sáng như ngọn hải đăng trên biển thì thanh niên này, lấp lánh như đèn pha ô tô.
Còn ai ngoài Dụ Hoàng Yến nữa?