Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

“Bỏ ra!”

“Hừ, mày còn động đậy tao cho 1 phát đạn bây giờ.”

Hôn mê ba ngày ba đêm, vừa mở mắt liền nhìn thấy có người đang dùng băng vải trắng vừa băng bó vừa trói chặt mình trên giường, mới động đậy đã bị dọa bắn chết.

Cuộc đời thật éo le!

“Người anh em này, bọn tao vừa mới cứu mày một mạng từ quỷ môn quan, không cảm tạ còn trừng mắt cái gì, nghĩ lại xem ai là ân nhân của mày? Mày từ nay phải bán mạng cho chúng tao mà sống.” Tiểu Đường cất súng hừ lạnh.

Dĩ Đông nâng tay che lại vết thương trên ngực, sắc mặt gã tái nhợt, quét mắt nhìn xung quanh phòng 1 lượt cuối cùng dừng lại trên người một thanh niên tuấn nhã đứng gần cửa.

Chính là tên đeo kính, mục tiêu nhiệm vụ của gã. Xem ra bọn họ đã quyết định cứu gã, có nghĩa gã đã thành công trà trộn vào căn cứ của chúng. Hiện tại việc cần làm là thuận lợi lưu lại đây, dùng mỹ nam kế mê hoặc Mắt kính, ly gián quan hệ trong tổ chức.

Dĩ Đông cười châm chọc một tiếng: “Haha, cứu tao có ích lợi gì.”

“Tất nhiên là có, mày mau khai hết tin tình báo của Hoắc gia ra đây, vết thương trên người mày có phải do Hoắc Lệ gây ra không?” Tiểu Đường áp sát mặt vào Dĩ Đông cười đắc ý.

“Hoắc Lệ chưa bao giờ giữ lại mạng của kẻ phản bội, mày làm thế nào trốn thoát được?” Tên đứng gần cửa bỗng lên tiếng, hắn ta nâng tay đẩy gọng kính, vẻ mắt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt như có gắn rađa rà soát, khiến cho Dĩ Đông hơi chột dạ.

Đôi mắt toát ra sự độc ác, Kính mắt không hổ danh là quân sư đầu não, nếu phe địch mất đi tên trợ thủ đắc lực này khẳng định sẽ tổn thất nặng nề.

“Khả năng duy nhất chính là, mày vẫn còn nhiệm vụ trên người, muốn phá hủy tổ chức chúng ta?” Kính mắt nói như chém đinh chặt sắt, khiến mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng, Tiểu Đường cũng gật đầu phụ họa.

Tư liệu điều tra người này quả không sai, một kẻ lợi hại như vậy mà chỉ trông coi quán rượu đích thực phí phạm nhân tài, hắn ta đáng lẽ nên gây dựng sự nghiệp trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy một phương.

“Ta biết chìa khóa kho vàng của Hoắc Lệ giấu ở đâu.” Dĩ Đông nói. Đối phương nắm giữ thông tin mật của bọn họ, bọn họ dĩ nhiên cũng có manh mối tình báo. Hoắc Lệ đã sớm nhìn thấu mục đích của chúng, vơ vét của cải!

Người chết vì tài, chim chết vì ăn. Bọn chúng không ngoại lệ. Những kẻ bần cùng nghe thấy tiền vàng đều trở nên mù quáng, trên thế giờ này ai chẳng ước ao sự giàu sang.

Mặc kệ đối phương có mắc mưu hay không, miếng mồi nãy Dĩ Đông đã quăng ra, thành ý cũng biểu đạt rõ ràng.

“Không dám không dám.” Tiểu Đường tháo mũ xuống ném trên mặt bàn, cầm lấy cái chén rót trà đưa cho Dĩ Đông.

Người này trở mặt nhanh hơn lật sách, Dĩ Đông cười nhạt bắt đầu đổi giọng: “Nếu tôi không trốn thoát được truy sát của Hoắc Lệ thì mang tiếng thủ hạ thân cận của hắn quá. Đây cơ bản là năng lực sinh tồn, tôi chẳng qua là thuộc bài hắn dạy tôi bao năm qua mà thôi.”

“Nói hay lắm, người dưới trướng Hoắc gia quả là cao thủ, hết lứa này tới lứa khác, lớp nào cũng xuất hiện anh hùng. Bọn tôi chẳng qua là mấy kẻ lông bông, không dám so sánh!” Tiểu Đường hào hứng hét một tiếng, đá văng cái ghế xoay cúi người vỗ tay. Căn phòng bỗng nhiên náo nhiệt.

Mắt kính nâng kính, một lời cũng không nói nhưng Dĩ Đông cảm nhận được thái độ bất lực của hắn đối với tiểu tử ngốc Tiểu Đường này.

“Anh nếu như không có chỗ ở không bằng gia nhập bọn tôi đi, cơm ăn ngày ba bữa nhưng nói trước là không có tiền lương đâu nha!” Tiểu Đường hào phóng khoát tay.

“Giữ lại tôi chẳng qua là vì cái chìa khóa kho vàng đi, các ngươi không cần bày ra vẻ mặt đó, tôi nghe nói trong tổ chức các người kẻ nào phản bội liền không được chết tử tế.” Dĩ Đông khinh bỉ.

“Thiên hạ này đầy rẫy kẻ phản bội, không có bọn họ thì làm gì chuyện để nói. Chúng tôi nào dám xem thường phản đồ, ai cũng vì mưu sinh mà thôi. Tôi hiểu, tôi hiểu… Anh chẳng qua là sợ tiểu tử Đào Thất kia chiếm mất vị trí của mình nên mới bày ra một mưu kế nhỏ”

“Không may chuyện này lại bị chủ nhân của anh phát hiện, sau đó coi anh như chó cắn chủ mà đuổi ra khỏi nhà.”

Dĩ Đông liếc mắt nhìn Tiểu Đường một cái, tên nhóc này thật khiến người ta chán ghét, mồm miệng nhanh nhảu nói mà không biết nghĩ.

“Tỉnh rồi thì biến đi, đây cũng không phải cái nhà tình thương, cứu ngươi một mạng coi như phúc lợi cho lần hợp tác trước đây.” Kính mắt lại đẩy đẩy kính.

Biến đi? Dĩ Đông nhíu mày. Đúng rồi, muốn lưu lại đây trước tiên phải qua được cửa tên mặt liệt này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui