16.
Thì ra tôi vẫn vui mừng quá sớm.
Tuần tiếp theo, Trần Tri Huyền không đến làm phiền tôi nữa.
Nhưng tôi cảm thấy như mình đã đắc tội với thần xui xẻo, lúc nào tôi cũng vướng phải những chuyện không may.
Khi đang đi bộ, có những vật thể tự nhiên rơi từ trên cao xuống, ra ngoài đường thì gặp phải con ong bắp cày và hơn nữa là tôi suýt bị tai nạn xe hơi.
May mắn lần nào tôi cũng may mắn thoát được.
Thiệu Văn Uyên trêu chọc tôi: "Lâm Yêu Yêu, cô gặp chuyện xui rủi đến vậy mà vẫn không sao, chắc các cụ cô phải gánh còng lưng luôn rồi đấy."
Hay là cô mua bảo hiểm tai nạn rồi viết tên tôi là người thụ hưởng. Giàu nhờ bạn, sang cũng nhờ bạn luôn hahaha!"
"Biến~"
Tôi đá anh ấy một cái.
....
Tai nạn bất ngờ, nhưng bất ngờ nhiều như vậy, khó để tôi không nghĩ có người đang cố ý trả thù.
Nhưng báo cảnh sát mà không có bằng chứng thì không được.
Tôi phải đề phòng nhiều hơn.
Tôi đã áp dụng mọi biện pháp đề phòng nhưng không ngờ một vụ việc kinh hoàng đã xảy ra, may mắn tôi đã trốn thoát được nhưng…
Trần Tri Huyền và Thiệu Văn Uyên bị bắt cóc.
17.
Tôi chết lặng khi nghe tin hai người này bị bắt cóc.
Không phải chứ, họ đã bị bắt cóc, tìm tôi thì có ích gì?
Suy cho cùng, mạng sống của tôi cũng đang bị đe dọa nên tôi nghiến răng đi đến địa điểm tên bắt cóc cung cấp.
Khi tôi đến, Trần Tri Huyền và Thiệu Văn Uyên đang bị treo lơ lửng trên không.
Kẻ bắt cóc không ai khác chính là Tiếu Tiếu, người thích Thiệu Văn Uyên một cách điên cuồng.
Cô ta nhìn tôi với nụ cười và ánh mắt lạnh lùng:
"Lâm Yêu Yêu, cô chọn đi! Trần Tri Huyền hay Thiệu Văn Uyên?"
"Tiếu Tiếu? Không phải cô thích Thiệu Văn Uyên sao? Vì sao lại bắt cóc anh ấy!"
“Ai bảo anh ta mù quáng, ngu dốt đi thích loại đàn bà giống một con đ/i/ế/m như cô! Tôi muốn anh ta nếm trải cảm giác bị người mình yêu sỉ nhục."
"Cô là người gây những tai nạn kia lên người tôi sao?” Tôi hỏi lớn.
"Cô cũng không n/g/u lắm nhỉ! Đáng tiếc là cô may mắn trốn thoát, bằng không làm sao tôi lại bắt cóc bọn họ chứ haha!
"Đừng nói nhảm nữa và nhanh chóng chọn đi!"
Tiếu Tiếu thiếu kiên nhẫn giục tôi.
"Chọn gì đây? Cả hai đều vô dụng, có thể bị một tiểu cô nương như cô bắt được đến đây thì có tích sự gì sao?"
Cô ta cười lớn khi nghe tôi nói vậy:
"Cô không chỉ lẳng lơ mà còn độc ác thật đấy. Bọn họ bị trói ở đây là do tôi nói cô gặp tai nạn nghiêm trọng. Bây giờ nghe cô nói vậy, hẳn là hai chàng trai này sẽ buồn lắm đây~”
Cô ta vừa cười vừa ném cho tôi một con dao:
"Nhưng nếu cô tự sát, tôi sẽ cân nhắc thả cả hai người này đi!"
Vừa nói, cô ta vừa bước đến gần Trần Tri Huyền làm động tác muốn cắt sợi dây.
Tôi giả vờ không quan tâm nhưng thực ra tôi đã tính toán tất cả, tôi canh lúc cô ta đang không đề phòng, cầm viên đá giấu trong tay lên đánh thẳng vào đầu của cô ta.
Sau khi Tiếu Tiếu ngã xuống đất, cảnh sát mai phục bên ngoài ngay lập tức xông vào bao vây hiện trường.
Trần Tri Huyền và Thiệu Văn Uyên được giải cứu thành công.
Đùa chứ, nếu tôi quyết định đến một mình mà không gọi cảnh sát thì hẳn là tôi đã c/h/ế/t rồi.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, chưa kịp vui mừng đã thấy Tiếu Tiếu hơi nhếch khóe miệng, hét lên:
"Đại Xọa, làm đi!"
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Từ đầu đến cuối, người mà cô ta muốn đối chỉ có một mình tôi.
Một thân hình to lớn như gấu xông vào đám đông, khi cảnh sát chưa kịp chuẩn bị, hắn cầm dao lao về phía tôi.
Anh ta di chuyển rất nhanh nhanh, nhưng Trần Tri Huyền còn nhanh hơn, ôm lấy tôi và bị con d/a/o găm thẳng vào người.
Tên Đại Xọa nhanh chóng bị khống chế.
Trần Tri Huyền nằm trong vòng tay tôi, máu chảy không ngừng.
Dù vậy, anh vẫn gắng sức đưa tay chạm lên mặt tôi:
"Yêu Yêu, đừng khóc!"
Máu, hỗn loạn, nước mắt.
Những cảnh tượng trước mắt cứ lặp đi lặp lại.
Lúc này, ký ức trong đầu tôi chạy điên loạn.
"Trần Gia Thụ, đừng mà!"
Trong trí nhớ của mình, tôi đã nói những lời tương tự, cũng chạm vào mặt anh ấy theo cách này và trong hoàn cảnh này.
Chỉ là người đàn ông đó tên là Trần Gia Thụ.
Vô số ký ức ồ ạt hiện ra trong tâm trí tôi.
Tôi không thể chịu nổi và ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong bệnh viện.
Trần Gia Thụ đã thoát khỏi cơn ngu kịch và đang hồi phục rất tốt.
Tiếu Tiếu và Đại Xọa đã bị bắt giam.
Thiệu Văn Uyên mặc áo blouse trắng, mỉm cười ngồi cạnh giường tôi:
"Chúc mừng cô, Lâm Nhĩ Hạ."
Đúng, tôi không phải Lâm Yêu Yêu, tôi chính là Lâm Nhĩ Hạ.
Thiệu Văn Uyên là bác sĩ điều trị tâm lý của tôi.
Trần Tri Huyền cũng như là Trần Gia Thụ là chồng của tôi.
Một năm trước, tôi bị đối thủ của anh ấy bắt cóc vì tranh chấp trong chuyện làm ăn.
Đối phương muốn Trần Gia Thụ tự làm hại mình mới thả tôi ra, tôi đương nhiên sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.
Tôi cũng học được một vài kỹ thuật chiến đấu và trốn thoát khi bị khống chế.
Nhưng tôi và Trần Gia Thụ đều không ngờ đối phương lại cầm súng, tôi bị một viên đạn găm vào sau đầu.
Tôi may mắn sống sót, nhưng thần kinh bị tổn thương ngoài ra còn bị suy giảm nhận thức và mắc chứng hoang tưởng.
Nhưng tôi cũng không ngờ rằng tôi lại tưởng tượng mình và Trần Gia Thụ trở thành nhân vật chính của câu chuyện tình yêu chim hoàng yến.
Chấn thương của anh ấy không nghiêm trọng lắm, có thể xuất viện sau một tuần nghỉ ngơi.
Sau khi tôi tỉnh dậy, anh ấy như được là chính mình.
Anh ấy giống như một con chó lớn lúc nào cũng dính chặt vào người tôi không buông.
Tôi ôm anh ấy, những lời mà “Trần Tri Huyền” đã nói hàng nghìn lần lại vang vọng bên tai tôi.
"Sao lại là chim hoàng yến? Em rõ ràng là người yêu của anh."
Khi tôi hôn mê, mỗi chữ anh ấy viết cho tôi đều tràn ngập tình yêu thương.
"Nhĩ Hạ, làm ơn hứa với anh, đừng bao giờ quên anh nữa, được không em?"
Tôi hôn lên trán anh:
“Được."