Edit + Beta: Vịt
Thật ra từ hồi vừa nghỉ Quốc khánh, Đinh Nhất đã liên hệ Yến Quy, hỏi cậu có muốn cùng về quê không. Nhưng Yến Quy hồi đó một là quyết định muốn làm thêm, hai là thật sự không có tâm trạng gì trải qua ngày lễ gia đình vui vẻ này, dứt khoát mượn cớ từ chối.
Mà những năm trước Đinh Nhất cũng đều mời cậu, nhưng không thành công, thỉnh thoảng thật sự không từ chối được, Yến Quy mới về đón lễ một tuần với bọn họ. Nhưng như vậy, trong lòng Yến Quy không dễ chịu, cả nhà Đinh Nhất vì cố kỵ cảm thụ của Yến Quy cũng cẩn thận, vì vậy sau đó Yến Quy dứt khoát quyết định không đến nữa, như vậy mọi người đều tốt cho nhau.
Năm nay Yến Quy lựa chọn ở lại chỗ thầy Kha nghỉ lễ, là bởi vì cậu ngây thơ tưởng thầy Kha một mình nghỉ lễ giống cậu, liền muốn bầu bạn với anh, nhưng quên mất Kha Khoa đã sớm nói cha mẹ đều là giáo viên của trường, cho dù ở khu mới, vậy cũng chỉ là khoảng cách ngồi xe của trường đi nửa tiếng, làm sao sẽ cùng nhau nghỉ lễ.
Buồn cười mình đến giờ với hiểu thật sự, mặc kệ là Đinh Nhất trước đây hay là thầy Khoa hiện tại, bọn họ cuối cùng không phải người cùng đường với mình.
Cả nhà đoàn viên đều là của bọn họ, cô độc chỉ là của Yến Quy mình.
Nhưng sự xuất hiện của cha mẹ Kha Khoa hôm nay quá mức đột ngột, tư thế lúc đó của Yến Quy lại hơi kỳ cục, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cảm giác xấu hổ trong lòng cậu chiếm thượng phong, sau khi dần bình tĩnh, khó chịu bất an mới từng chút chiếm lấy tinh thần.
Yến Quy ủ rũ nghĩ, sớm biết như vậy, cậu còn không bằng đồng ý với Đinh Nhất đến nhà hắn.
Bởi vì cho dù cậu biết rõ mình và thầy Khoa là không thể nào, Yến Quy vẫn hi vọng có thể giữ lại cho Kha Khoa và người nhà anh ấn tượng tốt hơn chút. Mà giữ khoảng cách với bọn họ, làm kí hiệu ngôn ngữ không có cảm giác tồn tại gì, chính là ấn tượng tốt nhất mà cậu có thể nghĩ được.
Lúc này hi vọng bị đánh nát, Yến Quy nhất thời có chút không biết làm thế nào, cậu theo bản năng cảm thấy nên chào hỏi hai cụ, nhưng lại nhớ đến bọn họ mới là chủ nhân của căn nhà này, bèn càng thêm không biết như nào cho phải.
Thế là tràng diện lại hết sức khó xử.
Vẫn may cha mẹ Kha Khoa hình như biết sự tồn tại của mình, cười chủ động chào hỏi: "Chào cháu, cháu tên là Yến Quy hả? Dì là mẹ của Kha Khoa, Tiểu Kha từng nhắc đến cháu với bọn dì, vết thương của cháu thế nào rồi? Ở quen chưa?"
Vết thương ngón tay và bàn tay phải của Yến Quy hai hôm nay dần dần khép lại, hơn nữa bởi vì mấy hôm nay thời tiết vẫn khá nóng, cứ quấn vết thương cũng không tiện, dứt khoát hôm nay cởi vải xô. Bây giờ bất ngờ đối thoại với người khác, cậu theo bản năng sẽ dùng ngôn ngữ ký hiệu đáp lại, khua tay múa chân được một nửa mới nghĩ tới bọn họ hẳn là không nhìn hiểu, bèn chỉ có thể gật gật đầu mất tự nhiên, coi như đáp lại, cũng coi như chào hỏi.
Chủ nhiệm Lý thấy thế cũng hơi kinh ngạc trong lòng một chút, Kha Khoa lúc ấy liên lạc với bọn họ nói trong nhà nhận một học đệ không tiện sinh hoạt, lại không nghĩ sẽ có bất tiện như vậy. Cũng may bà làm chủ nhiệm trung tâm sức khỏe tâm lý sinh viên đại học N nhiều năm như vậy, cũng quen nhìn sóng gió, ngoài mặt không chút biểu lộ, rất tự nhiên kết thúc nói chuyện với Yến Quy, kêu ngồi xuống.
Ba người sau khi ngồi vào chỗ không lâu, chỗ huyền quan liền truyền đến tiếng mở cửa, hai người giáo sư Kha và chủ nhiệm Lý đồng loạt quay đầu nhìn, Yến Quy nhìn thấy phản ứng của bọn họ, đoán hẳn là thầy Kha về, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Thế là liền xảy ra một màn lúc trước.
Kha Khoa bất đắc dĩ nhìn cha mẹ ngồi trên sofa, quyết định vẫn là ưu tiên suy xét cảm thụ của Yến Quy.
Anh đi vào bếp giao túi đồ còn lại trong tay cho Yến Quy, vừa dặn cậu phân loại sắp xếp đồ đã mua, vừa không kiêng dè quan sát phản ứng của Yến Quy. Vẫn may nhóc con thoạt nhìn cũng chỉ hơi xấu hổ, anh thở phào, xoay người đi ra ngoài, Kha Khoa quyết định để Yến Quy lại một mình một lát bình tĩnh lại, thế là anh sau khi ra ngoài còn tri kỷ khép hờ cửa phòng bếp.
Kha Khoa vừa bước vào bếp, chủ nhiệm Lý liền nhìn anh chăm chăm, giơ cằm về phía bếp, trên mặt lại là hưng phấn khó tả.
"Khai báo thành thật, chuyện gì?"
Kha Khoa bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có gì đâu, mẹ đừng ở đây dọa trẻ con nữa, bát tự không hợp đâu."
Chủ nhiệm Lý hiểu: "À ~ vậy xem ra anh có biến hả."
"Vậy mẹ hi vọng con có biến hay không có biến?" Kha Khoa thở dài.
"Mẹ mặc kệ anh, có biến hay không cũng không liên quan đến mẹ, nhưng có một điểm, anh không thể ép ân vọng báo, người ta nếu quả thực không có ý kia với anh, anh cũng đừng kích động quá."
Kha Khoa cười: "Con là người như vậy sao? Mẹ cứ yên tâm đê."
"Khụ."
Hai người vừa vặn nói đến điểm mấu chốt, giáo sư Kha ở bên cạnh giữ im lặng cả quá trình đột nhiên hơi cố ý hắng giọng một cái.
Thế là Kha Khoa và giáo sư Lý ăn ý chuyển đề tài.
"Mẹ xem anh mua những thứ gì," Chủ nhiệm Lý vừa nói, vừa ra hiệu giáo sư Kha và bà cùng đứng lên, "Qua giúp tôi một tay, nấu đại tiệc cho các ông."
Yến Quy thấy hai vợ chồng đi về phía bếp, nhanh chóng nhường đường cho bọn họ, Kha Khoa thấy thế vẫy vẫy tay với cậu.
Thế là tràng diện trong nháy mắt đổi thành hai cụ khí thế ngất trời bận rộn trong bếp, hai tiểu bối ở bên ngoài uống trà xem TV yên lặng như gà. Kha Khoa dường như đã quen với cảnh như vậy, ngồi bất động lù lù, nhưng Yến Quy lại hơi ngồi trên đống lửa, nhưng bằng tính cách của cậu, cũng chỉ có thể yên lặng nhận lấy dày vò.
May mà cả nhà Kha Khoa đều là người dễ ở chung, hôm nay hai cụ càng vô cùng để ý đến Yến Quy, cho nên lễ Trung thu khó quên này, Yến Quy bắt đầu từ lo lắng đề phòng, sau đó cũng rốt cuộc dần dần tham dự và hưởng thụ.
Đó là quan hệ gia đình mà cậu chưa từng lĩnh hội, hôm nay may mắn gặp được, Yến Quy đã cảm thấy không nuối tiếc nữa.
Mặc kệ cuộc sống sau này sẽ thế nào, ít nhất cậu từng đến gần hạnh phúc như vậy.
Ăn xong cơm tối, bốn người cùng xem liên hoan Trung thu một lát.
Đợi đến đúng lúc trăng lên, Kha Khoa mở cửa sổ, bên ngoài gió mát hiu hiu côn trùng kêu vang ánh trăng sáng trong, dứt khoát lại bày ra trên ban công, uống trà ngắm trăng ăn bánh Trung thu.
Chủ nhiệm Lý còn cảm thấy chưa đủ, lại vào bếp hấp cua đồng, pha dấm gừng, hâm rượu Thiệu Hưng, quyết định làm một bữa dưới trăng.
Trong thành phố N, cua đồng trước giờ là đồ hiếm, Yến Quy lớn vậy cũng chưa từng ăn, huống chi tay phải của cậu quả thực không quá nhanh nhẹn, đang vân vê thứ đồ đỏ tươi không biết làm thế nào, Kha Khoa đã gọn gàng bóc xong một con, vỏ thịt tách biệt, ngay ngắn trong đĩa nhỏ, sau đó trong cái nhìn soi mói của hai cụ, trực tiếp đặt trước mặt Yến Quy, đổi lấy cả con cua trong tay cậu.
Tai Yến Quy không ngoài ý muốn lại đỏ ửng.
Cậu bên này che giấu vội vàng cúi đầu ăn cua, bên kia hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt mang theo ánh mắt chế nhạo Kha Khoa, may mà Kha Khoa có tiếng là da mặt đủ dày, cũng có chút đỏ mặt không khống chế được.
Cơm nước no nê, Kha Khoa lái xe đưa hai cụ về khu mới, trước khi đi cố ý dặn dò Yến Quy không cần thu dọn vội, chờ anh về lại nói. Yến Quy trước mặt gật đầu đồng ý, vừa tiễn bọn họ đi liền bắt đầu xắn tay áo làm việc.
Cậu không muốn mình sống như đồ vô dụng.
Cả nhà thầy Khoa đối xử với mình quá tốt, tốt đến mức khiến cậu sợ. Không báo đáp được là một chuyện, mặt khác, cậu sợ mình sẽ lún sâu.
Trước giờ từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ, đây là chân lý mãi mãi không đổi.
Cậu từng trải nhiều như vậy, phòng ngự dựa vào tổn thương tích lũy từng chút một được, đã sắp sụp đổ trước chút thế công dịu dàng này rồi.
Nhưng cậu không có tư cách lún sâu, thầy Khoa tốt như vậy sẽ không phải cũng không nên là người giống như mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Bởi vì liên quan đến lễ Trung thu, dọc đường cao tốc Kha Khoa dẫn hai cụ về khu mới, cũng không gặp mấy chiếc xe. Trong lúc đó chủ nhiệm Lý vẫn thử thăm dò quan hệ của anh và Yến Quy, Kha Khoa thấy thời gian vẫn còn sớm, dứt khoát thả chậm tốc độ xe, bắt đầu tán dóc với chủ nhiệm Lý.
Anh trước tiên giới thiệu đơn giản về tình hình của Yến Quy và tiền căn hậu quả cậu qua ở, chủ nhiệm Lý nghe, chân mày càng cau càng chặt.
Kha Khoa từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt bà, trong nháy mắt căng thẳng.
Không nghĩ tới chủ nhiệm Lý sau khi nghe xong im lặng vài giây, nói: "Đứa nhỏ gặp phải tình huống như này, nội tâm bình thường khá nhạy cảm, anh đã quen phóng khoáng, ở chung với nó nhất định phải chú ý nhiều hơn, hơn nữa, nếu như anh thật sự quyết định muốn ở bên nó, anh phải đảm bảo cho nó đủ tôn trọng."
Kha Khoa khẩn trương hồi lâu, không nghĩ tới đợi được chính là cái này, sửng sốt một chút, lập tức cười: "Con trai mẹ còn không hiểu sao? Con là người đáng tin vậy mà."
"Ai biết chứ? Trước đây cũng không thấy anh yêu đương, ai biết phương diện này của anh có đáng tin hay không."
"Chưa từng yêu đương nói rõ con thận trọng với tình cảm, cái này còn không đáng tin sao?"
"Được đó, điểm này miễn cưỡng coi như đáng tin." Chủ nhiệm Lý nói, dần dần thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị: "Khoa à, vậy mẹ có thể hỏi anh không, anh thích cái gì ở đứa bé kia?"
Kha Khoa nghĩ, đúng nhỉ, tui thích cậu ấy ở cái gì?
Bắt đầu từ lúc phát hiện ra nhóc con có hảo cảm với mình, cảm giác đầu tiên của mình là gì đây?
Không ghét, thậm chí có chút vui.
Phản ứng đầu tiên là gì đây?
Kha Khoa lúc ấy nghĩ, tui có thể cho cậu ấy feedback ngang hàng không?
Đáp án là khẳng định.
Anh không biết mình bắt đầu từ lúc nào, vì sao lại thích Yến Quy, chờ lúc anh phát hiện thì đã thích rồi.
"Con có thể nói không biết không?" Kha Khoa cười cười, "Dù sao thứ tình yêu này, nó không có đạo lý gì." Vừa nói Kha Khoa liền hát không có hình tượng gì.
Chủ nhiệm Lý thấy thế, chỉ có thể cười lắc lắc đầu.
Đoàn người vừa nói vừa cười đến khu mới nhân viên ở, nhưng bọn họ cũng không biết, cùng lúc đó, một mình bạn học Yến Quy cắm cọc ở 901 Tân Nhất Hào, vừa mới hạ quyết tâm gì đó.