Chim Sẻ Ban Mai

Dọc đường đi đến trường, mắt trái rất hay giật giật, tôi liền có dự cảm không tốt……………Nghĩ đến đây, cùng với sự lo lắng cho Việt Mỹ , tâm tình của tôi cảng thêm nặng nề

“Xem nó kìa! Còn dám đến đây! Rất bẩn thỉu nha!! Ghê nha………….”

“Tôi còn ngửi thấy mùi rượu đó!! Thật thối!”

“Thật không ngờ tới, trường học của chúng ta cũng có loại người như vậy! Thật đáng ghê tởm!”

Vừa bước vào cửa trường, nghênh đón tôi là một đám người đang chỉ trỏ. xì xào, bàn tán, cầu thang cũng không ít bạn nam tụ tập phía sau, hưng phấn mà to nhỏ nói chuyện

“Hi~ Mỹ nữ! Huýt….huýt…………..” Một bạn học nam đi ra phía trước mặt tôi, đối với tôi còn huýt sáo

Hắn……….làm gì vậy? Tôi đột nhiên bị hành động của hắn làm cho sững người

“Người ta nổi tiếng cũng nhờ scandal!! Cần gì phải là ngôi sao, một con Sẻ con cũng có thể làm được!” Bạn học nam đứng bên cạnh, còn cố ý dùng giọng mỉa mai nói

“Sẻ con, hôm nay cô cùng nhóm bọn tôi đi ra ngoài vui vẻ một chút đi!”

“Ê, ngươi vẫn chưa hỏi giá người khác đã mở miệng rồi, nói không chừng giá của người ta rất đắc a!”

“Ha ha ha ha!” Một đám con trai hùa lại cười ha hả

Lời nói càn rỡ cùng địch ý nghe càng thêm chói tai, khiến lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn tìm Việt Mỹ nhanh nhanh một chút, phải xác nhận nàng vẫn bình an vô sự mới được a. Hi vọng nàng không gặp chuyện gì…………….Nhưng không biết tại sao bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt

“Ma Thu Thu, cô đi đâu a!” Giọng nói kiêu ngạo của Tử Lôi truyền tới

Không được để ý đến nàng, tìm Việt Mỹ nhanh nhanh một chút


“Gọi cô đứng lại, cô không nghe sao!” Tử Lôi một phen đuổi theo túm lấy áo tôi

“Tôi thật bội phục cô, làm ra cái chuyện này còn dám tới trường học rêu rao! Cô thật đúng là người không chỉ đơn giản có da mặt giày!”

Tôi rốt cuộc làm gặp phải chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người đều bàn tán về tôi? Chẳng lẽ………………..

Tôi bị suy nghĩ của chính làm cho choáng váng, chẳng lẽ……………….Việt Mỹ đã gặp chuyện?!

“Việt………………Việt Mỹ, cô ấy………………” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi

“Hỏi Việt Mỹ làm gì! Chuyên tốt của cô ở quán bar đều được dán ở bản thông báo cho thiên hạ xem, cô còn giả bộ ngốc a!”

Quán bar?! Chuyện tốt?! Dám thông báo?!!!

Đầu tôi “ông” lên một tiếng

Rốt cuộc là như thế nào?

Tôi bất chấp tiếng nói châm chọc khiêu khích bên tai của Tử Lôi, chạy nhanh xuống lầu dưới. Sao lại thế này?? Rốt cuộc sao lại thế này??

Khi tôi lao ra Giáo Học Lâu, phát hiện bảng thông báo kia đã bị rất nhiều người vây quanh, Mông Thái Nhất và Trương Khải Chấn cũng ở đó. Trương Khải Chấn đã phát hiện ra tôi, lắp bắp, kinh sợ chạy vội đến vỗ vỗ vai Mông Thái Nhất. Mông Thái Nhất quay đầu thấy tôi đang đi về hướng bản thông báo , liền vội vàng chạy tới ngăn tôi lại

“Ê!Ma Thu Thu! Buổi chiều tan học hôm qua, cô đi đâu?” Mông Thái Nhất ra vẻ trấn định hỏi

Tôi không liếc mắt để ý hắn lấy một cái, đã xoay người vòng qua hắn đi về hướng bảng thông báo


“Không được đi qua!” Mông Thái Nhất hét lớn một tiếng, vươn tay ngăn tôi lại

“Bên………..bên kia là cái gì!?” Tôi kềm chế lòng sợ hãi và khủng hoảng của mình, chỉ tay vào bảng thông báo hỏi

“Không liên quan tới cô!” Mông Thái Nhất ánh mắt né tránh nói

Vài bạn học nữ xem thông báo xong băng qua người tôi, các nàng vẻ mặt chán ghét nhìn tôi chỉ trỏ

“Chính là nó! Ma Thu Thu lớp 153!”

“Là nó! Nó còn dám đi làm tiếp viên quán bar(*đúng nghĩa:viện trợ giao tế – theo ta nghĩ cụm từ này có ý chỉ nghề “ca-ve” nhưng mà dùng từ ca ve cho truyện này ta thấy nặng quá, nên đổi lại thành cái cụm từ “tiếp viên quán bar ” này)! Lại còn dụ dỗ Kim Ánh Minh!”

“Thật ghê tởm!”

“Các người im miệng lại cho tôi!” Mông Thái Nhất hướng về các nàng nạt lên một tiếng

Mấy bạn học nữ…..kia bị hắn dọa nhanh như chớp chạy vào lớp học

Chuyện này rốt cuộc nhà như thế nào? rốt cuộc là như thế nào?! Tôi càng lúc càng hoảng sợ, thừa dịp Mông Thái Nhất không để ý, tôi nhanh chân chạy ra bảng thông báo

“Trương Khải Chấn, ngăn cô ấy lại!”

Tôi nghe thấy Mông Thái Nhất ở phía sau tôi la to, trong chốc lát tôi đã bị Trương Khải Chấn giữ chặt


“Làm ơn buông ra!” Tôi ra sức giẫy dụa, nhưng Trương Khải Chấn vẫn im lặng không buông tay, tôi gấp đến mức bậc khóc

Mông Thái Nhất đuổi theo , chạy nhanh tới bảng thông báo, một tay xé nát tờ giấy, sau đó lại xé nó ra thành nhiều mảnh rồi ném vào thùng rác

Tôi như cây mọc rễ chết đứng một chỗ, không vùng vẫy nữa. Trương Khải Chấn cũng không nới lỏng tay

“Bạn học Ma Thu Thu lớp 153 , xin mòi đến phòng hiệu trưởng”

“Xin lập lại thêm một lần……….bạn học Ma Thu Thu lớp 153 xin mời đến phòng hiệu trưởng”

Từ loa phát thanh truyền ra thông báo, làm cho tâm tình khủng hoảng của tôi càng thêm sợ hãi về chuyện đã xảy ra

Đứng ở trước cửa văn phòng hiệu trưởng, tôi phát hiện bản thân mình ngay đến gõ cửa cũng phát run

“Mời vào!” Từ bên trong cửa truyền ra giọng nói trầm thấp của thầy hiệu trưởng

Tôi đẩy cửa ra, thầy hiệu trưởng, thầy giám thị, Thầy trầm chủ nhiệm lớp đều đã ở bên trong…………….”

“Có đứa con đê tiện không biết xấu hổ như ngươi, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm cho mất hết” Mẹ thấy tôi bước vào liền ra sức cho tôi một bạt tai

“Xin cô hãy bình tĩnh” Thầy Trầm lập tức giữ mẹ lại. Mẹ che mặt không ngừng khóc, ba ở bên cạnh nàng nghiêm mặt

“Bạn học Ma Thu Thu, xin mời qua bên này” Thầy hiệu trưởng chỉ chỉ tay vào bàn làm việc “Đây là một phong thư giấu tên sáng sớm tôi đã nhận được, bên trong thư này tố giác em vi phạm nghiêm trọng nội quy học sinh, chúng tôi muốn nghe lời giải thích của em một chút”

Tôi mở phong thư giấu tên của thầy hiệu trưởng đưa, hai chân mềm nhũn, cảm thấy như trời đất đang xoay chuyển!

Trong thư đang miêu ta chuyện ngày hôm qua Việt Mỹ và tôi cùng đi quán bar! Còn có chuyện gặp mặt hai người kia, cả chuyện tôi làm tiếp viên quán bar,ăn chơi trác táng………………

“Sao lại…………..sao lại như vậy?!” Tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ lại sợ hãi, tay không kềm chế run run


“Là thật sao?” Hiệu trưởng nghiêm khắc hỏi

“Không…………..không……………em không có!” Tôi hoảng sợ nói

“Ảnh chụp em trong quán bar chẳng lẽ là giả!?” Thầy giám thị nói xong liền ném ra một xấp ảnh chụp

Ảnh chụp??!!

Trời ạ! Đây hiển nhiên là ảnh chụp tôi ở quán bar uống rượu!! Tô mơ mơ màng màng nên không biết tay của “Tiểu Bạch Long” từ khi nào đã khoát lên vai tôi!! Từ khi nao tôi lại bị kẻ khác chụp hình!!

”Đây là em sao?” Hiệu trưởng ngước mắt nhìn tôi hỏi

“Phải …………là em………….” Tôi không cách nào nói dối “Nhưng……………nhưng em không làm chuyện này……………………….”

“Ma Thu Thu! Ngươi đi chết đi! học thì không học lại đi làm mấy cái chuyện này!” Mẹ lại bắt đầu lớn tiếng hướng về tôi khóc mắng

“Em…………. không………………..có …….em thật sự……….không có!” Tôi gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng

“Thật không ngờ được,chính em là người tố giác Kim Ánh Minh vi phạm kỷ luật, nhưng cũng là người làm ra cái chuyện vi phạm kỉ luật này!?”

Những lời này của hiệu trưởng tựa như một đòn cảnh cáo đánh vào tôi, tôi thở ra một hơi

Tôi nên nói gì đây…………….tôi nên ở nơi này nói…………………chuyện này căn bản không phải là tôi làm, căn bản không phải tôi! Tôi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt lúc đỏ lúc trẳng. Ba ở bên cạnh không ngừng thở dài, lòng tôi càng thêm khó chịu, bực bội

“Căn cứ vào điều lệ trường học, bạn học Ma Thu Thu, nếu như em không có chứng cứ phản bác, từ giờ trở đi em sẽ bị đuổi học……………”

Thầy hiệu trưởng vẫn chưa nói xong, tôi đã lao nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng

Việt Mỹ………….tôi muốn đi tìm Việt Mỹ, chỉ có nàng mới có thể giúp tôi chứng minh……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận