Chim Sẻ Ban Mai

Kéo thân thể mệt mỏi trở về, vừa mở cửa ra, Ma Tích Xuân và Ma Hạ Xuân vốn ở phòng khách xem đĩa rất nhanh đã trốn về phòng đánh rơi cả đồ ăn vặt đặt trên bàn

Vì muốn trốn tránh vụ đánh cuộc học tiếng chó khi tôi thi đậu vào Hayakawa, nên tháng này bọn họ cư xử đều rất dè dặt làm tôi thấy rất kì quái!

Còn lại ba mẹ vẻ mặt chờ mong, đặc biệt nhiệt tình

“Sao rồi? Sao rồi? thầy cô ở Hayakawa rất khác với trường bình thường phải không……” Mẹ mong chờ nhìn tôi

“Con………” Làm sao tôi có thể nói cho bọn họ nghe chuyện xảy ra hôm nay đây? Mẹ không phải vẫn thường nói tôi không cần gây thêm phiền phúc sao? Chuyện hôm nay đối với mẹ………….

“Xem ra là mệt mỏi rồi, ngày đầu tiên rất khó tránh có chút không quen, qua vài ngày thì sẽ tốt…..”

“Đúng, đúng, không sao, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước……………..”

Ai! So sánh với lúc trước, gia đình hiện tại thật là ấm áp a! Vì không phụ lòng kì vọng của ba mẹ, xem ra tôi chỉ có thể cố gắng tiếp tục kiên trì…….

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lái xe của Ma Hạ Sinh đơn độc đi, quyết tâm học hành đến trường. Vào buổi cơm chiều ngày hôm qua,sau khi tôi không cẩn thận nhắc tới câu chuyện gặp phải sắc lang trên tàu điện , ba mẹ đã nhất trí đem “bảo vật” của Hạ Sinh cho tôi lái. Thật ra tôi chỉ hi vọng là không gặp phải Kim Ánh Minh, thì tự nhiên cũng có thể giảm bớt 1 ít rắc rối

Ông chú ngày hôm qua bị Mông Thái Nhất đụng phải hôm nay vẫn giữ vững cương vị của mình như cũ, bên cạnh ông là một vài học sinh , tất cả đều mây đen phủ đầy đầu, cúi gằm mặt. Haha…..xem ra là do không mang huy hiệu trường bị bắt được!

Lái xe ô tô, tôi đi đến bãi đỗ. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, bãi đỗ xe không có người nào (trường học của chúng tôi, học sinh đi ô tô rất nhiều), nhưng ở xa xa tôi đã thấy được một bóng người rất quen thuộc đang dáo dác bận rộn việc gì đó

“A……………….” Tôi nhận ra cái bóng lén lút kia hô lên 1 tiếng

“Hư…………..” Mông Thái Nhất chạy nhanh lại bịt miệng tôi

“Không được nói cho Kim Ánh Minh”

“Kim Ánh Minh?” Tôi kì quái nhìn hắn, lại nhìn nhìn đến bánh xe không có hơi của chiếc ô tô bên cạnh, không lẽ hắn cũng lái ô tô?

“Không xong rồi, tự nhiên nói ra!” Hắn quả nhiên vẫn là một tên ngu ngốc

“Tóm lại cô không nói là được rồi!”

“A…………..đã biết……………..”

Mông Thái Nhất sau khi cảnh cáo tôi xong, liền sải bước bỏ đi, tôi cũng đi theo vào phòng học

Ai! Tôi đúng là kẻ xấu nhát gan! Nhìn nhìn cái tên không có biểu tình bên cạnh, tôi thật sự không rõ, hắn đến trường như thế nào

“Ê! Sẻ con, cô ở trong lớp lầm bầm cái gì a!” Cú đánh từ bên cạnh làm cho tôi choáng váng một hồi lâu

Mông Thái Nhất ngang nhiên lấy sách đập đầu tôi!

“Tôi tôi……………không phải……….tên sẻ con”

“Vậy cô tên gì? Ma Thu Thu? vậy thà kêu sẻ con thì hơn, cô cũng vốn rất giống như chim sẻ, vừa nhìn thấy mặt mày đã xám tro…………………”

Hắn có vẻ như rất đắc ý với sự thông minh của mình, hoàn toàn không để ý đến sự ngu ngốc của tôi

Cho tới giữa trưa, hai người vẫn yên ổn vô sự, Mông Thái Nhất ngủ thẳng bốn tiết học xong mới ngáp lớn một cái, tuyên bố hắn đã tỉnh lại

Kim Ánh Minh vẫn thực im lặng, ngay cả lúc hết tiết cũng không động đậy, có khi đang nghe giảng, có khi đang tự hỏi, học sinh ngoan đạt tiêu chuẩn như hắn hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh…………….

Tôi nhẹ nhang thở ra, liền cảm thấy tay trái của mình bị người lôi kéo , ngũ quan của tôi bắt đầu nhanh thành một đoàn, vờ như không biết, vờ như không biết

“Sẻ con, cô muốn chết a! nhanh chút……………..”

Mông Thái Nhất cười giang đưa một tờ giấy cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt kì quái

Trên tờ giấy vẻ một con chuột lớn đang cau mày tự hỏi, bên cạnh còn có chú thích, viết là “Kim Ánh Minh”

Tuy rằng tranh này hoàn toàn không có giá trị nghệ thuật gì đáng nói, nhưng mà, cảm giác nếu so sánh với Kim Ánh Minh cũng có vài phần rất giống, tôi nhịn không được phì cười một tiếng

“Quăng qua cho hắn, nhanh chút!” Mông Thái Nhất vừa chỉ huy tôi, vừa giơ tay cảnh cáo nếu như tôi không nghe lời

Kim Ánh Minh bị tiếng cười của Mông Thái Nhất đánh thức, hắn ngước cái đầu cao quý lên, tôi vội vàng đem tờ giấy mà Mông Thái Nhất uy quyền bắt ép đưa qua………..

Kim Ánh Minh cau mày một chút, nhưng không có phản ứng gì, hắn chỉ lấy bút vẽ lên tờ giấy một bức hình

“Tiểu Ma Tước, nhìn xem hắn vẽ cái gì? Nhanh lấy qua đây, nhanh lên, nhìn xem hắn vẽ cái gì………………” Mông Thái Nhất cơ hồ đã quên đây là lớp học muốn nhảy dựng lên

Nếu tôi có chọn lựa, tôi tuyệt đối không muốn làm người đưa tin cho 2 người bọn họ, nhưng mà nắm tay của Mông Thái Nhất đã không cho tôi có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nơm nớp vươn tay lấy tờ giấy

Kim Ánh Minh vẽ lên tờ giấy môt cũ hành, bên cạnh cũng có chú thích là : Mông Thái Nhất

Tôi đã ngửi được mùi thuốc súng nên quả thật rất muốn trốn xuống dưới bàn tị nạn

Sự thật đã chứng minh rằng giác quan thứ sáu của tôi là thật sự linh nghiệm , Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất trong lúc đó đã bùng nổ ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ

Mông Thái Nhất vẻ lên tờ giấy đủ loại động vật kì quái, hơn nữa còn để lại lời bình độc ác, còn cái người số khổ như tôi chỉ có thể thừa dịp thầy không để ý, giúp hắn đưa tờ giấy đi, nhưng mà “đi đêm có ngày gặp ma” , tôi vẫn bị thầy phát hiện

“Ma Thu Thu! Em có ngồi yên không!?”

Thầy Lý tức giận đem sách giáo khoa từ trên giảng đường quăng xuống , lớn tiếng răng dậy. Thầy Lý vốn đã tức đám học sinh ngủ gật trên lớp , tình huống hiện tại coi như là cơ hội để hắn phát tiết

Toàn bộ bạn học trong lớp đều quay đầu nhìn tôi, coi tôi như tội nhân thiên cổ

Tôi thật sự rất oan a……………….

“Ma Thu Thu!! Em đứng lên cho tôi!!”

Mặt của tôi hồng hồng, mông rời khỏi chỗ ngồi

“Đi ra ngoài lớp học đừng!”

Ánh mắt cười nhạo của các học sinh khác khiến tôi không thở nỗi, tôi đang chuẩn bị thành thành thật thật đi ra khỏi lớp thì đột nhiên Mông Thái Nhất cũng đứng lên, lớn tiếng nói:

“Đừng trách cô ấy, là em kêu cô ta chuyền giấy!”

Mông Thái Nhất? Dĩ nhiên là Mông Thái Nhất?! Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận!! Kim Ánh Minh hiển nhiên cũng không dám tin, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng

“Vậy thì hai người lập tức rời khỏi lớp cho tôi!”

Mông Thái Nhất tỏ vẻ dửng dung, hai tay đút vào túi quần, coi chính mình như một anh hùng, hiên ngang ra khỏi phòng học. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật giống như đàn em của hắn, lục tục theo sau đi ra ngoài

“Kim Ánh Minh là đồ cặn bã! Chuyện mình làm hiển nhiên lại không dám thừa nhận!” Mông Thái Nhất dựa lưng vào góc tường hung hăng nói

“Anh………..tại sao lại thừa nhận?” Tôi tò mò nhìn vẻ mặt thoải mái của Mông Thái Nhất, nhưng lại quên mất sợ hãi đã mở miệng

“Tôi là anh hùng hào kiệt a!” Mông Thái Nhất đương nhiên nói, vì muốn tăng thêm tính thuyết phục hắn còn thòng thêm một câu “So với cái tên chuột chết Kim Ánh Minh kia thì hoàn toàn khác biệt! Hừ hừ…..tên kia đúng là không phải người, bạn gái của hắn cũng không biết bảo vệ”

“Tôi tôi………tôi không phải.”

“Tôi tôi………….” Mông Thái Nhất có ý xấu bắt chước lại giọng điệu cà lăm của tôi “Cái tên Trần Thế Mỹ kia khẳng định là đã chấm Tử Lôi của tôi nên cố ý lạnh lùng với cô, Yên tâm, tôi nhất định sẽ đem Tử Lôi của tôi cướp về”

Tôi không hiểu sai chứ? Tên xấu xa này nói hình như có chút muốn an ủi tôi thì phải. Nhưng vấn đề là…………tôi từ khi nào đã làm bạn gái của Kim Ánh Minh a!

Tuy rằng tôi còn cảm thấy hắn là một quái nhân, nhưng mà xem ra tôi phải đối với hắn kính trọng vài phần. Sau tôi lại phát hiện một định luật, chỉ cần là “heo” thì tuyệt đối không được đụng vào

Vũng vàng trải qua một ngày vất vả, tôi sớm đi vào bãi đỗ xe, hi vọng có thể rời khỏi nơi đây sớm một chút

“[k]hốn [k]iếp!! Ai!! Ai không muốn sống!!!”

Xe vẫn còn đỗ ở cổng, tôi chợt nghe thấy tiếng Mông Thái Nhất la to. Tôi cùng các bạn học khác cố gắng vượt qua hắn, tránh để bị vạ lây

“Lốp xe của tôi đâu? !! Ai trộm?!!!!”

Mông Thái Nhất chỉ vào một chiếc xe không có lốp nổi trận lôi dình. Ông trời phù hộ, Kim Ánh Minh trăm ngàn lần đừng xuất hiện

A, trời ạ……….chỉ thấy Kim Ánh Minh đang nhẹ nhàng đi tới, ngồi vào chiếc xe của mình, ung dung đi xa, hoàn toàn không có chú ý đến mùi thuốc súng trong xe ô tô

Hả? Thật lạ, tại sao lốp xe của hắn một chút hỏng hóc cũng không có

“Kim Ánh Minh! Đồ chuột chết! Mau trở về cho tôi!! Có phải cậu trộm lốp xe của tôi!!?”

Đương nhiên Kim Ánh Minh cũng không quay đầu lại, hắn biến mất ở cửa bãi đổ. Tôi cũng mau đi thôi, nhưng ổ khóa cứng đầu như muốn cùng tôi đối nghịch khiến tôi vặn cả nửa ngày trời không xong

“Sẻ con, đưa xe ô tô của cô cho tôi, tôi đi tìm tên kia nói chuyện phải trái!”

“A…………………….” Xong rồi, tất cả đã quá muộn

“Như thế nào? Cô có ý kiến?” Ánh mắt ác độc của Mông Thái Nhất đảo qua tôi, tôi đành miễn cưỡng đem lời nói nuốt xuống, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn

Không thể nào? Hôm nay tôi ko đem theo tiền đi học, chết tiệt “Thái Kim” tổ hợp, so với “Thái Quân” còn dày vò người hơn! (câu này ko hiểu ý tác giả lắm Y-Y)

Trần Thế Mỹ: Tân khoa Trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyên cùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi đi. Oán hận người chồng bội bạc, nàng đến kêu oan nơi Khai Phong Phủ, nhờ Bao Đại nhân phán xét. Bao Công biết rằng Phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi quân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên cùng 2 đứa con không nơi nương tựa, nên có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế Mỹ lại cho người giết hại 3 mẹ con, may được tên sát thủ rủ lòng thương tha chết. Bao Đại nhân rất tức giận bày kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của Công chúa và Thái hậu sau lưng nên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và Công chúa tới đòi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui