Taxi chạy không nhanh không chậm, nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự do khách hàng chỉ điểm.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, với sự nhiệt tình tiếp khách, chú tài xế tìm trong góc xe, lấy ra chiếc dù đã lâu năm không dùng, đưa cho Châu Dương Uất.
Hắn như cũ từ chối, nhưng lần này chú không thưa gửi gì thêm, dường như chẳng còn ngoan cố như ban nãy, vui vẻ chào khách rồi lái xe đi.
Tài xế vừa rời khỏi, tâm trạng của hắn trong giây lát chùng xuống, nước mưa xối cả lên người hắn, len lỏi qua từng chân tóc, chảy đến quần áo vốn đã ướt dính vào cơ thể hắn trước đó, khiến hắn càng thêm khó chịu.
Hắn nhìn người bản thân đang dìu, trong lòng không rõ nghĩ gì, lẳng lặng đưa cậu đến cổng, mở khóa theo thói quen rồi bước vào biệt thự.
Châu Dương Uất đã trong nhà, hắn đỡ người cậu xuống ghế sofa gần đấy, chỉnh sửa tư thế cho thật thoải mái.
Xong, hắn sải bước đến trước phòng của mình, vào trong lấy khăn lông mềm mại dễ thấm nước tới lau khô tóc cậu, sau đó lưỡng lự một hồi lâu, hắn mới đi tìm đến chiếc áo phông thay cho cậu, sợ cậu tỉnh dậy sẽ bị nước mưa lạnh rồi cảm.
Hắn vừa thay, trong đầu vừa thoáng qua một suy nghĩ, rất nhanh, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự bắt lấy và tra hỏi của hắn.
Từ ý nghĩ thiếu tương lai, thắc mắc.
"Bắt người về chi giờ phải hầu người ta?"
Hắn thầm mắng một tiếng, đánh bay suy nghĩ vớ vẩn ấy, thay xong cho cậu thì chuẩn bị rời đi tắm.
Hắn lần nữa vào phòng, phòng hắn khá rộng, bày trí rất đơn sơ, qua loa cho có lệ, bên phải là kệ sách mà dù hắn có đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, bên trái, trên vách treo một bức ảnh, tối mịch chỉ chừa một vầng sáng ở giữa, thoạt nhìn có thể đoán được là trăng, có điều ánh trăng này lại vô cùng tịch mịch, sầu lắng, xung quanh cũng chẳng hề có những ngôi sao bé nhỏ đáp ứng ý muốn đầm ấm của nó.
Gần sát góc phòng là chiếc giường rộng, tuy rộng nhưng trước giờ vẫn có mỗi mình hắn nằm đấy, ngủ thiếp đi trong cái trơ trụi của mình, hệt như cành cây bị bỏ rơi, không được chu cấp tình thương từ cây mẹ.
Hắn nhẹ nhàng lướt qua chiếc giường, không để ý đến nó mà bước đến trước tủ quần áo, bên trong là những bộ đồ mới toanh nhưng hắn chưa lần nào chạm đến.
Hôm nay không biết vì dịp gì, hắn đặc biệt lấy ra bộ đồ ngủ trọn bộ áo quần, lằm bằng lụa trơn rất mát mẻ.
Nhưng khi hắn cầm ra lại lần nữa chửi thầm bản thân.
"Châu Dương Uất, cắn thuốc nhiều quá nên mày bị tổn hại dây thần kinh não à? Trời mưa lạnh thế mà mày còn mặc đồ mát mẻ?"
Châu Dương Uất nhìn bộ đồ, rồi nhìn tủ quần áo.
Trong nhất thời, hắn treo lại.
Hắn không nghĩ gì nữa, sợ lại vô thức làm mấy chuyện vớ vẩn.
Hắn ra ngoài, nhìn chiếc hoodie một màu xanh lam mà hắn hay mặc đang treo ở đấy, quyết định ăn mặc như ngày thường.
Sau một lúc lâu trong nhà tắm, hắn bước ra, cơ thể còn vươn mấy giọt nước ấm nóng, mái tóc cũng được gội lại, ướt sũng nhỏ giọt.
Cầm khăn lau trong tay, Châu Dương Uất lau lau đầu, nhưng động tác qua loa, không để tâm lắm.
Khi xong xuôi việc cá nhân, hắn im lặng tiến đến ghế sofa, nhìn cậu như muốn cuộn tròn lại vì lạnh, có lẽ thuốc mê đã nhạt dần, chân mày của cậu cũng không còn nhíu chặt nữa, ngược lại, nó thoải mái giãn ra, dường như não bộ không còn lưu trữ kí ức bị hắn "bắt cóc" ban nãy mà không còn đề phòng giống trước đó.
Châu Dương Uất ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu đang dần muốn chúi đầu vào cơ thể, biểu cảm như cũ không đổi nhưng đại não cứ phát điên lên, đang kêu gào thảm thiết gì đó.
Đây là lần đầu tiên có người ở nhà cùng hắn.
Nhưng không phải tự nhiên...mà do hắn mặt dày bắt cóc đối phương mang về.
Ban đêm mưa dài đằng đẵng, như thể muốn nhấn chìm cả thành phố vào trong cơn mưa, mặc chúng sinh đang than thở với chị gió, anh sét đang không ngừng tạo bão, tạo chớp.
Trong gian biệt thự ngày ngày thiếu vắng hơi người, Châu Dương Uất cởi bỏ giáp sắt cùng sự dối trá mà hắn luôn mang trên người, đối với một người xa lạ, ôm lấy cậu ta, tựa đầu vào vai cậu ta, rất mệt mỏi, giọng nói nhỏ xíu, yếu ớt như một đứa trẻ lên ba, tiếng hít thở cùng pha trộn.
"Tịch Du, em mệt quá.
Cho em mượn anh một ngày..."
Hắn chìm trong sự an ủi vốn chẳng hề tồn tại, vô thức vay mượn bờ vai cùng hơi ấm của cậu, tự mình ảo tưởng cái vuốt ve, xoay đầu, động viên.
Chốc lát, hắn nghĩ đến lần gặp đầu tiên giữa hắn và cậu ban sáng, ngay từ khi ánh mắt hắn hướng đến cậu, hắn chợt có cảm giác rằng: cậu rất giống hắn!
Hai giờ sáng, Châu Dương Uất đau đầu tỉnh giấc.
Hắn ngồi dậy, chậm rãi và nhẹ nhàng sợ đánh thức cậu.
Sau một loạt động tác rườm rà, nhọc nhằn của hắn, hắn cuối cùng cũng thành công rời chiếc giường đêm qua hắn bế cậu vào ngủ cùng rồi bước nhẹ đến cửa, mở ra, đi khỏi phòng.
Châu Dương Uất bên ngoài, đóng cửa lại nhìn đồng hồ treo tường, trong sự im lặng, đồng hồ kêu tích tắc càng rõ hơn, mặt đồng hồ phản chiếu con số nơi cây kim giờ phút cách xa.
Hai giờ mười, còn rất sớm.
Châu Dương Uất thở dài, từ đâu lấy ra gói thuốc lá, rút một điếu tự giải sầu.
Hút thuốc không tốt cho phổi, cho bàng quang, máu, đại tràng, thực quản, thận, vòm họng, gan, tụy, dạ dày.
Hắn quá rõ tác hại của nó, nhưng vẫn hút.
Không những thuốc lá, pod, thuốc ngủ, he.ro.in, MDMA, cần s.a, ma t.ú.y, cái gì hắn cũng chơi qua rồi, dù chính hắn biết nó gây nghiện và có hại như thế nào.
Châu Dương Uất trầm ngâm, nhìn điếu thuốc trên tay, nghĩ gì đó, đột nhiên dụi tắt nó.
Có hại.
Đại não bỗng lên tiếng.
Trách mắng hắn.
Tự phá hủy cuộc đời.
**Những hành động của nhân vật là trái với pháp luật, có hại rất lớn đối với bản thân.
Không nên bắt chước và làm theo bất cứ điều gì nếu không muốn để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ.
Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn.
Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện.
Chân thành cảm ơn!
Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.
#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm..