Tiểu Thiên cũng lựa một động phủ bước vào, khi bước vào thì bên trong động phủ này là một dãy hành lang dài, hai bên là những cây dược thảo khác nhau, mỗi cây cách nhau tầm một trượng.
Cậu bước đến chổ cây dược thảo đầu tiên, vừa nhìn thì cậu đã biết đây là Thạch Thiên dược, rồi một hàng chữ xuất hiện nói cho Tiểu Thiên về quy chế thi
-Ở đây có 1000 cây dược thảo và trên đó nó sẽ ghi các thông tin của cây dược thảo đấy từ: hình dạng, nơi mộc, cách lấy, công dụng..., người thi có nhiệm vụ nhận dạng cây dược thảo đấy là tên gì.
-Hình dạng mỗi cây sẽ có 1-3 điểm sai, thông tin mỗi cây thì sẽ có 10-100 đoạn là sai, người thi phải chỉnh sửa nó và đoạn sai đó lại thuộc vào cây dược thảo nào thì ghi ra.
Khi hoàn tất thì nó sẽ phát ra một ánh sáng: Xanh là đúng, Đỏ là sai.
Ngươi có quyền quay lại sửa.
-Chỉ được phép sai mười cây, quá mười cây loại.
Nhìn qua phương thức này Tiểu Thiên mới thấy rõ vòng một nó quan trọng đến mức nào.
Lúc này Tiểu Thiên liền quan sát gốc dược thảo phía trước mặt một cách tỉ mỹ, rất nhanh cậu đã tìm ra được điểm sai và tiến hành chỉnh sửa.
Tiểu Thiên chăm chú làm gốc dược thảo đầu tiên, sau khi nhìn ra tận bốn điểm sai thì cậu liền nhớ lại quy định là chỉ có 1-3 điểm sai mà thôi thì cậu giật mình, rồi tiếp tục quan sát gốc dược thảo này nữa thì lại phát hiện ra thêm một điểm sai nữa.
-Tại sao mình lại nhìn thấy được nhiều điểm sai hơn quy định chứ ?
Nhìn thấy được số điểm sai nhiều hơn cả quy định thế này làm cho Tiểu Thiên bắt đầu quan sát thêm một lần nữa và lần này cũng là năm điểm sai.
Tiểu Thiên nhắm mắt định thần khoảng một lát thì quyết định vẫn giữ nguyên kết quả làm bài của mình, sau đó cậu chuyển sang nhìn thông tin cây thảo dược.
Toàn bộ thông tin của cây thảo dược này đều đươc Tiểu Thiên quan sát vô cùng kĩ càng và cậu phát hiện ra tận hai trăm chổ sai gấp đôi so với quy định.
Tiểu Thiên cũng không quan tâm đến việc có bao nhiêu chổ sai mà tập trung tìm ra các chổ sai của cây dược thảo này.
Sau một lúc thì ba trăm hai mươi bảy chổ sai ở thông tin cây dược thảo này đã được cậu nhìn ra và chỉnh sửa nó cũng như ghi rõ những chổ ghi sai đó thuộc vào cây dược thảo nào.
-Vậy ra đây chính là ý nghĩa thật sự của vòng hai.
-Vòng hai nếu nói khó thì thật sự rất khó, nếu nói dễ thì cũng sẽ dễ nếu người đó thật sự vượt qua vòng một.
-Vòng một cũng chỉ là chổ để loại bớt người tham gia, vòng hai mới thật sự là nơi để kiểm tra năng lực.
Làm xong tất cả thì Tiểu Thiên bước sang chổ cây dược thảo tiếp theo, còn chổ cây dược thảo kia của cậu cũng phát lên ánh sáng xanh.
Chứng tỏ cậu đã làm đúng, Tiểu Thiên cũng không để ý mà chú tâm vào cây dược thảo trước mắt cậu lúc này.
Những người khác lúc này đang nhìn đi nhìn lại cây dược thảo kia cùng với thông tin của nó, vì theo quy định thì số điểm sai và chổ sai ở thông tin nó lại không nhiều đến như vậy.
-Tại sao lại có năm điểm sai ở cây dược thảo này thế ?
-Gần hai trăm chổ sai ở thông tin, không phải quy định chỉ giới hạn có một trăm thôi sao ?
-Tại sao cây này mình đã làm đúng hết mà lại là phát ra màu đỏ chứ ? Mình sai chổ nào ?
-...
Một số người thì bắt đầu nghi ngờ, một số thì quan sát kỹ càng lại, cũng có một số người không quan tâm đến mình tìm được bao nhiêu điểm sai và chổ sai mà chỉ sửa đúng giới hạn mà quy định đã đưa ra.
Có một số thì tìm và chỉnh sửa toàn bộ điểm sai và chổ sai mà sửa lại.
Ở cây dược thảo thứ hai này Tiểu Thiên cũng tìm và sửa lại toàn bộ điểm và chổ sai của nó nhưng khi cậu hoàn thành và đi đến chổ cây dược thảo tiếp theo thì chổ cây đó lại phát ra ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng màu đỏ chứng tỏ là cây dược thảo cậu làm đã sai nhưng Tiểu Thiên không quay lại sửa mà tiếp tục làm cây dược thảo thứ ba.
Thời gian cứ như vậy trôi qua ba tháng, ở ngày cuối cùng của tháng thứ ba thì Tiểu Thiên đã hoàn thành xong chín trăm chín mươi chín cây dược thảo.
Trong động của cậu lúc này có ba cây dược thảo là màu đỏ, còn lại đều là màu xanh.
-Vậy đây là cây cuối cùng rồi !
-Không biết Mạnh Đức đạo hữu đã làm đến đâu rồi.
Tiểu Thiên đứng trước cây dược thảo cuối cùng này và tiến hành nhận dạng, quan sát và chỉnh sửa nó.
Từng chi tiết một điều được cậu quan sát vô cùng kỹ càng và chỉnh sửa lại cho đúng.
Khoảng nửa ngày thì Tiểu Thiên cũng đã hoàn thành gốc dược thảo cuối cùng này rồi cậu bước đến chổ cửa động và đi ra ngoài.
Ở phía bên này cậu thấy được khoảng gần trăm người, đây đều là những người đã vượt qua vòng hai này, còn những người sai đều đã bị truyền tống về dưới chân núi.
Những người này đang tụ tập và ngồi trước một trụ đá cao chừng mười trượng, to chừng một trượng.
Trụ đá này giống như một ngón tay chỉ thẳng lên trời vậy, phía trên ngón tay này lại có một vị lão giả đang ngồi trên đó và phía trước lão là một cái lò luyện đan đang bốc lên từng làn khói trắng.
Khi Tiểu Thiên bước ra thì vị lão giả này liếc nhìn về phía cậu, mọi người bên dưới cũng theo đó mà nhìn về phía cậu, rồi tiếp tục nhìn về phía trụ đá.
Rồi trụ đá liền hiện lên một cái tên : Tiểu Thiên / số báo danh: 1095 / hoàn thành 1000 cây thảo dược.
Tiểu Thiên ngước nhìn lên trụ đá đọc dòng chữ hiện trên đó rồi cậu cũng tiến về phía trụ đá rồi tìm một chổ để ngồi xuống.
Những người này liếc nhìn Tiểu Thiên với đủ loại ánh mắt khác nhau.
Vị lão giả ngồi phía trên trụ đá kia nhìn vào Tiểu Thiên với ánh mắt kinh ngạc
-Chí Tôn Trúc Cơ sao ?
-Hèn chi ở bậc thang vòng hai mình lại cảm nhận được áp lực lớn đến mức ngang Vấn Đạo như vậy, thì ra là do tên tiểu tử này.
-Vừa rồi hắn được các vị trưởng lão che mắt vậy chắc hẳn ...!
Vị lão giả này nhìn Tiểu Thiên một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt còn tay thì đang điều khiển ngọn lửa bên trong lò luyện.
Tiểu Thiên nhìn về phía ngọn lửa kia thì kinh hãi, Ngũ Hành hỏa hệ vừa nồng đậm, vừa to lớn.
Nhìn vào nó làm cho cậu muốn phóng lên để thôn phệ nhưng rồi nhìn lại vị lão giả kia thì cậu lại thôi.
-Nơi đây không phải chỉ bảo là chú trọng đan dược thôi sao ?
-Sao mà ai ai cũng đều là một mặt bá đạo cả vậy !
Tiểu Thiên ngồi suy nghĩ mà chẳng thể hiểu rõ được.
Lúc này ở một nơi rất rất xa so với Vạn Đan Tông có một vị thanh niên đang ngóng nhìn bên ngoài cửa sổ thì phía sau hắn có một người mặc một bộ đạo bào màu đỏ từ hư vô hiện ra
-Thuộc hạ đã điều tra ra được hắn ở đâu rồi !
-Hắn đang thi tuyển chọn vào Vạn Đan Tông !
Người thanh niên này quay lại nhìn vào người mặc đạo bào đỏ kia
-Hắn vậy mà lại có thể đến được tận nơi đó, lại còn đang thi tuyển vào Vạn Đan Tông sao ?
-Tên tiểu tử này mạng cũng lớn đấy.
Vị đạo bào màu đỏ kia lại hỏi tiếp
-Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ ?
-Còn làm thế nào nữa, trừ khi hắn không được tuyển vào thì còn dễ.
Còn nếu hắn được tuyển vào thì chuyện của chúng ta và hắn xem như xóa bỏ.
-Nhưng đó là phải xem hắn có được địa vị trong đó ra sao ? Cho dù hắn có là đệ tử Vạn Đan Tông thì ta vẫn có cách đối phó.
Sau đó vị thanh niên này nhìn vào quả cầu thủy tinh trong suốt để ở trên bàn, bên trong quả cầu thủy tinh này vậy mà đang hiện lên hình ảnh của chị em Thanh Nguyệt, sau đó hiện lên hình ảnh của Lưu Nhật Quang.
-Được rồi ! Ngươi cứ đi làm việc của mình.
-Chuyện này cứ từ từ quyết cũng được, hai tên kia bây giờ sao rồi ?
-Mà thôi không cần nói !
Sau đó vị mặc đạo bào đỏ kia cúi đầu vái một cái rồi biến mất, còn người thanh niên kia bước lại cái bàn có quả cầu thủy tinh kia và nhìn vô nó.
Trên quả cầu hiện lên hình ảnh chị em Thanh Nguyệt đang nói chuyện với Kim lão.
-Con bé này thật thú vị !
Rồi người này biến mất khỏi căn phòng không biết đã đi đâu.
Lúc này Tiểu Thiên và mọi người vẫn còn ngồi trước trụ đá, dần dần số lượng người cũng đã tăng lên được vài người, trong số đó cũng có Mạnh Đức.
Bọn họ ngồi đợi thêm khoảng ba ngày nữa nhưng vẫn không có ai xuất hiện, vị lão giả ngồi trên trụ đá kia lên tiếng
-Vòng hai kết thúc !
Lời người này vừa nói ra thì cánh cửa phía sau họ cũng ngay lập tức đống lai, nhìn vô thì cứ như là một vách đá mà thôi.
Rồi vị lão giả này nói tiếp
-Bây giờ tiến hành vòng cuối cùng !
Rồi vị lão giả này điểm ngón tay về phía trước thì những người ngồi bên dưới bắt đầu tự dịch chuyển và sắp xếp một cách thẳng hàng, thắng lối.
Ở ngay chổ ngồi của mỗi người hiện lên một vòng tròn, rồi lão nói
-Ta chỉ hỏi tất cả các ngươi một câu hỏi thôi, các ngươi lần lượt trả lời.
-Ta sẽ bắt đầu từ trái sang phải.
-Vòng tròn của ai phát sáng thì người đó trả lời, nghe cho rõ câu hỏi ta không hỏi lại lần thứ hai đâu.
-Đan Đạo là gì ?
Lúc này vòng tròn ở một vị thiếu niên ở phía xa xa kia phát sáng lên và cậu ta cũng tiến hành trả lời.
Mọi người không thể nghe được hoặc là nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu ta được, giống như cái vòng tròn kia là một vách ngăn vô hình ngăn cản mọi người biết được câu trả lời của người khác vậy.
Sau khi người này trả lời xong thì vị lão giả kia không nói gì thêm mà chỉ điểm một cái về phía cậu ta, rồi cái vòng tròn đấy giống như một cái truyền tống trận vậy liền ngay lập tức dịch chuyển cậu ta ra ngoài Vạn Đan Tông.