Tiểu Thiên đứng tại trong thức hải của mình và quan sát kỹ mọi thứ xung quanh rồi cậu tiến đến chổ ngọn kim sơn, đứng trên đỉnh núi cậu nhìn vào chiếc lông vũ rồi tản thần thức của mình ra thì cậu cảm nhận được tia sinh mệnh bên trong đó đã khỏe mạnh hơn khi trước kha khá.
Rồi cậu đem nó ra ngoài và bỏ nó vào túi trữ vật, cậu vẫn luôn giữ thần thức của mình để quan sát kỹ lưỡng tia sinh mệnh trong chiếc lông vũ này.
Chừng nửa giờ sau thì tia sinh mệnh trong đó liền dần yếu đi, ngay lập tức Tiểu Thiên liền đem chiếc lông vũ đó ra ngoài và bỏ vào kim sơn.
-Dù cho có bỏ vào túi trữ vật thì vẫn không thể ngăn chặn lại được việc tia sinh mệnh của mẹ yếu đi.
-Làm cách nào bây giờ ?
Tiểu Thiên lại tiếp tục suy nghĩ và tìm cách đem chiếc lông vũ này đặt ra bên ngoài nhưng không thể cho tia sinh mệnh bên trong yếu đi.
Lúc này những người đang quan sát trên đỉnh núi kia nói với nhau.
-Tia sinh mệnh bên trong chiếc lông vũ đó có sợi nhân quả với tên tiểu tử đó !
-Tia nhân quả cái gì ? Đó là tia sinh mệnh của mẹ hắn đấy, không thấy hai tia sinh mệnh của họ có sự liên kết à ?
-Vậy mẹ của hắn là một con Phượng Hoàng đã hóa hình người ! Nhưng huynh lại thấy mẹ tiểu tử đó tu vi lại không đến Vấn Đạo.
Vị Trưởng Môn kia thấy mọi người đang bàn tán thì lên tiếng
-Do mẹ hắn đang ở một thế giới cấp thấp hơn so với chúng ta nhưng dòng máu Phượng Hoàng đó lại thuộc thế giới đẳng cấp gần ngang với thế giới chúng ta !
-Ở thế giới đó của hắn thì chỉ cần tu vi đạt đến Kết Đan kỳ thì Yêu Thú đã có thể hóa hình người, còn tại đây thì Vấn Đạo thì mới có thể hóa hình người được.
-Đó là lí do vì sao khi tia sinh mệnh của mẹ tiểu tử đó bị đem ra ngoài thì nó sẽ nhanh chóng suy yếu vì nó không thể chịu được áp lực ở thế giới có đẳng cấp cao hơn này.
Mọi người sau khi nghe Trưởng Môn giải thích thì hiểu rõ, sau đó Trưởng Môn điểm một chỉ về phía trước thì từ ngón tay lão bay ra một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này liền bay thẳng về phía khu vườn của Tiểu Thiên.
Cậu đang ngôi suy nghĩ cách thì đột nhiên có một chiếc hộp gỗ bay thẳng đến trước mặt cậu, nó bay cách cậu chừng một thước thì dừng lại rồi giọng nói của Trưởng Môn vang lên.
-Ngươi đặt chiếc lông vũ đó vào chiếc hộp này đi !
Tiểu Thiên nghe vậy thì cũng không chậm trễ mà đặt chiếc lông vũ đó vào bên trong hộp, khi đóng hộp lại thì cậu tản thần thức ra nhưng thần thức của cậu lại không thể xuyên vào bên trong hộp.
Lúc này Trưởng Môn lại lên tiếng
-Ngươi cứ yên tâm đột phá tu vi !
-Tia sinh mệnh kia sẽ không sao nếu ở trong chiếc hộp này !
Cậu liền chấp tay cúi người thật sâu để tạ ơn rồi cậu quay chở lại thức hải của mình đứng tại đó và quan sát một lúc rồi quay chở ra
-Mình đã giải quyết hết mọi vướn bận rồi !
-Bây giờ chính là lúc đột phá tu vi !
Tiểu Thiên lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược màu đỏ rồi trực tiếp bỏ vào trong miệng, khi cậu viên đan dược đó vừa tiến vào bên trong miệng thì nó ngay lập tức tan ra và kéo theo đó là một cỗ linh lực khổng lồ chảy vào trong người cậu.
Ngay lập tức Tiểu Thiên vận chuyển hỗn độn lúc này chính là hắc điểm kia, cổ linh lực kia trực tiếp bị nó cắn nuốt.
Tu vi của cậu cũng dần dần tăng lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong nhưng nó vẫn chưa kết thúc, bên trong thức hải của cậu liền tăng lên thêm vài ngọn núi tạp chất nữa.
Lúc này bên trong thức hải của cậu đang có một con thác linh lực đang đổ xuống vào bên trong cậu, Tiểu Thiên liền vận chuyển số linh lực đó để nâng cao Nhật Nguyệt, lúc này tu vi của cậu đã đột phá lên Trúc Cơ hậu kỳ nhưng lượng linh lực kia vẫn còn đang mãnh liệt chảy xuống.
Ngay cả Hỗn Độn trong người cậu cũng không kịp thôn phệ nó, thời gian cứ như vậy trôi qua chừng nửa ngày thì việc hấp thu linh lực từ viên đan dược kia cũng đã kết thúc.
Tu vi hiện tại của Tiểu Thiên đã là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.
Thực lực hiện tại của cậu đã vượt xa so với trước rồi.
-Không ngờ viên đan dược nhỏ như vậy mà lại có nguồn linh lực khổng lồ đến thế !
-Trưởng Môn thật sự quá mức kinh khủng rồi !
-Bây giờ mới chính là lúc đột phá tu vi !
Tiểu Thiên lấy một chiếc hộp ngọc trong túi trữ vật ra đặt trước mặt mình, rồi cậu mở nó ra bên trong hộp là một viên đan dược màu xanh dương to cở đầu ngón cái.
Viên đan dược này tỏa ra một mùi hương vô cùng êm dịu, chỉ cần hít một hơi thôi là đủ để xua tan mọi phiền muộn, mọi đau khổ, các cảm giác tiêu cực.
Những người đang quan sát trên đỉnh núi lúc này nhìn vào viên đan dược kia trừ Trưởng Môn và Kiếp Lão ra thì bọn họ đều mĩm cười đầy thâm ý.
Kiếp Lão thì nhíu mày nhìn sang Trưởng Môn nhưng cũng không nói gì cả.
Một lúc sau theo sự khống chế của Tiểu Thiên thì viên đan dược bay lên ngang với ngực Tiểu Thiên cách chừng nửa thước rồi tỏa ra từng làn khí màu xanh dương, những làn khí này liền bao bọc lấy cậu tạo thành một quả cầu khí hình quả trứng gà màu xanh dương to khoảng một trượng.
Cậu liền tiến vào bên trong thức hải của mình, cậu nhắm mắt và suy nghĩ một điều gì đó rồi cậu mở mắt ra và khống chế hắc điểm di chuyển đến vị trí trung tâm rồi cậu để nó bắt đầu thôn phệ mọi thứ ở trong thức hải này
-Nếu đã là cắn nuốt vạn vật thì ngươi hãy cắn nuốt hết thảy đi !
-Ta cho phép ngươi !
Dường như hắc điểm đó chỉ chờ đợi điều này từ Tiểu Thiên thôi nên khi nó nghe cảm ứng được sự cho phép thì ngay lập tức nó phát ra một cổ lực hút kinh thiên động địa.
Cổ lực hút này mạnh đến mức khiến cho những ngọn núi tạp chất bên dưới bị nứt vỡ ra thành từng mảnh rồi bị nó hút bay lên, Nhật Nguyệt phía trên thì cũng bắt đầu bị nó kéo xuống dưới.
Tiểu Thiên cũng ở bên cạnh trợ lực cho nó bằng cách khống chế Nhật Nguyệt phía trên kéo xuống dưới, hắc điểm đó cũng càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Tiểu Thiên cứ như vậy huy động toàn bộ lực lượng trong thức hải của mình
-Với tốc độ như vầy thì chắc phải mất vài năm, thậm chí là lâu hơn vậy nữa.
-Phải thúc đẩy nhiều hơn nữa mới được.
-Thậm trí nếu hắn không cẩn thận thì sẽ thất bại và bị phản phệ mà chết nữa.
Những người trên đỉnh núi kia quan sát mọi sự việc trong thức hải của Tiểu Thiên thì không khỏi thắc mắc nhiều vấn đề nhưng khi bàn luận với nhau thì cũng không ra kết quả, ngay cả Trưởng Môn cũng chưa thể trả lời nó.
Trưởng Môn nhìn thấy Tiểu Thiên đang ra hết sức nhưng quá trình này lại kéo lâu như vậy
-E rằng không kịp Kết Đan thì Thiên Kiếp đã xuất hiện rồi !
-Phải giúp tiểu tử này một tay mới được !
Sau đó Chưởng Môn liền dùng một phương thức gì đó tiến vào trong thức hải của Tiểu Thiên trong sự ngỡ ngàng của mọi người, bọn họ nhìn thấy vậy thì liền lên tiếng
-Sư phụ thiên vị !
-Người không thương đệ tử nữa sao ?
-...
Kiếp Lão liền nhíu mày và ho nhẹ vài cái thì bọn họ liền im phăng phắc ngay, Trưởng Môn cũng không để ý đến họ mà tiến đến gần Tiểu Thiên lão dùng ngón tay điểm một cái vào sau lưng cậu.
Điều này khiến cho quá trình huy động của cậu đang từ từ làm thì ngay lập tức nó được thúc đẩy nhanh hơn gấp rất nhiều lần.
Tiểu Thiên giật mình thấy quá trình bón ăn cho Hỗn Độn được thúc dẩy nhanh hơn thì cậu nhìn về phía sau thì thấy một bóng dáng hư ảo của Trưởng Môn đang đứng ở phía sau.
Cậu liền biết được lý do vì sau quá trình này của mình đã được nhanh hơn, cậu cũng không nói gì mà tiếp tục vận chuyển bón ăn cho Hỗn Độn.
Quá trình này vậy mà mất đến gần nửa năm, lúc này bên trong thức hải của Tiểu Thiên đã trống rỗng chỉ còn một màu tối đen như mực rồi.
Tiểu Thiên lúc này sức lực cũng đã gần như là kiệt quệ, cậu quay về phía sau nhìn Trưởng Môn mà nói
-Xin người giúp con thêm lần nữa !
Chưởng Môn chỉ nhẹ mĩm cười rồi gật đầu, cậu cũng không lãng phí thời gian mà quay lại nhìn khối hắc điểm lúc này đã có kích thước gấp vài trăm lần so với lúc trước.
Cậu ngay lập tức đè nén khối hỗn độn đó lại, cậu dựa theo nguồn linh lực vô biên từ Chưởng Môn mà làm nó, cậu phóng xuất chín con kim long của mình ra và cuộn lấy hắc điểm kia khiến cho quá trình đè nén hắc điểm của cậu cũng nhanh hơn.
Nhờ có Trưởng Môn ỏe phía sau trợ lực cho cậu nên mới có thể khiến cho quá trình này không quá khó khăn và tốn nhiều thời gian.
Tiểu Thiên lại mất thêm khoảng ba tháng nữa thì khối hỗn độn của cậu cũng đã bị nén lại còn chỉ cở mười trượng.
Tiểu Thiên lúc này cơ thể cũng đã suy nhược đến cực điểm nhưng trong mắt lại có một sự thanh tỉnh, Trưởng Môn thì vẫn đứng phía sau cậu trợ lực.
-Cố chút nữa thôi !
Cậu huy động chín con kim long ra sức đè nén khối hỗn độn đó lại thêm nữa từ mười trượng còn chín trượng, tám trượng, ...!chừng thêm hai tháng nữa thì khối hỗn độn lúc này cũng đã gần đạt đến đỉnh điểm của cực hạn là năm trượng.
Cơ thể của Tiểu Thiên ở bên ngoài run rẩy kịch liệt và thất khiếu của cậu cũng đã bắt đầu chảy máu dường như đây chính là cực hạn mà cơ thể của cậu có thể chịu đựng được.
Nếu như cậu còn cố gắng đèn nén nó nữa thì cơ thể cậu sẽ không chịu được mà sẽ nổ tung.
Trưởng Môn thấy cơ thể của cậu bắt đầu không chịu nổi áp lực từ khối hỗn độn gây ra thì lên tiếng
-Ngươi đã đạt đến đỉnh điểm rồi !
-Đến lúc ngươi đột phá Kết Đan được rồi, Thiên Kiếp lúc trước cũng sắp sửa quay lại rồi !
-Trừ khi là ngươi Kết Đan thành công nếu không thì ngay cả ta cũng không giúp được ngươi, bây giờ ta cũng sẽ không hỗ trợ ngươi nữa còn lại là tự ngươi quyết định.
Tiểu Thiên nghe vậy thì cậu liền nói cảm ơn với Trưởng Môn rồi cậu huy động lượng linh khí khổng lồ đang bao bọc cậu ở bên ngoài.
Lúc này khối cầu linh khí đã to lớn hàng ngàn dặm rồi, khi bị Tiểu Thiên huy động thì ngay lập tức nó chui thẳng vào trong người cậu theo mọi hướng.
Lượng linh khí khổng lồ tiến thẳng vào trong cậu khiến cho cơ thể cậu có một cổ lực lượng khổng lồ và lượng linh khí này cũng đúc đẩy quá trình Kết Đan trong người cậu.
Tiểu Thiên sẽ dùng khối Hỗn Độn làm Kim Đan của mình, nhờ có lượng linh khí ở bên ngoài kia mà cậu đã có thể khiến cho khối hỗn độn kia giảm xuống còn bốn trượng.
Cậu vận chuyển một lượng lớn linh khí chuyển qua cho Ngũ Hành Lực trong cơ thể giúp cho vòng tuần hoàn của Ngũ Hành được đẩy mạnh hơn.
Ngũ Hành Chi Lực theo đó cũng được gia tăng nhiều hơn, điều này giúp cho cơ thể của Tiểu Thiên cũng tăng mạnh khả năng hồi phục.
Theo đó những thương tích của Tiểu Thiên dần dần hồi phục, lực lượng thì cậu vẫm chưa ngưng tạo được tiểu thế giới nên vẫn chưa vận dụng được nó.
Hỗn độn cũng từ từ bị đè nén lại còn ba trượng, càng ngày việc đè nén hỗn độn lại càng khó khăn, thương tích trên người của cậu lại tăng thêm.
Tiểu Thiên gia tăng việc hấp thụ linh khí bao bọc ở bên ngoài, lúc này cậu nhìn thấy chín con kim long đang xuất hiện vết nứt và chừng một giờ sau vết nứt lại càng kéo dài khắp người, hỗn độn cũng đã gần đạt đến hai trượng.
-Nếu không có kim long làm vỏ bọc bên ngoài thì sợ rằng sẽ không giữ nổi khối hỗn độn này, lúc đó nó sẽ phát nổ và chắc chắn mình sẽ chết !
Ngay lập tức cậu lấy linh khí ở bên ngoài bổ sung cho chín con kim long, điều này giúp cho cả chín con kim long này chịu đựng được thêm một khoảng thời gian nữa
-Phải chia lượng linh khí này cho nhiều việc, tại sao mình lại tạo ra cách Kết Đan vừa vất vả lại vừa nguy hiểm như thế này chứ ?
-Chết tiệt !
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng, quá trình Kết Đan của cậu vậy mà kéo dài tận vài năm trời đến như vậy.
Những người quan sát thì lại bàn tán với nhau
-Khi trước huynh Kết Đan mất bao lâu ?
Kiếp Lão nghe thấy hỏi vậy thì trả lời
-Mất ba tháng !
-Mà thời gian đột phá lâu hay chậm thì nó cũng không nói lên được điều gì cả !
-Các ngươi hỏi làm gì ?
Trưởng Môn nhìn về phía Kiếp Lão mĩm cười rồi nói
-Ngươi có một tên đệ tử vừa bí ẩn lại vừa bá đạo và ngông cuồng đấy !
-Ngươi biết kiểu Kết Đan này của hắn giống gì không ?
Kiếp Lão chỉ nhẹ cười rồi nói
-Khai Thiên Lập Địa !
Trưởng Môn gật gật đầu, những người kia cũng nhìn ra được điều này rồi một vị trong đó định hỏi gì đó thì Trưởng Môn nói
-Ta cũng không rõ làm sao tên tiểu tử đó lại nghĩ ra được cái cách này, cách này nó vừa khó khăn lại vừa độc.
-Độc ở chổ nếu kẻ đó không chịu nổi thì cầm chắc cái chết trong tay rồi !
-Các ngươi thấy đó có ta trợ lực nhưng hắn còn phải vất vả đến như vậy, nếu như không có ta thì sợ rằng cái hỗn độn đó đã phát nổ rồi.
-Nhưng hắn vẫn còn thiếu nhiều lắm, hắn quá nôn nóng đột phá !
Kiếp Lão nghe Trưởng Môn nói vậy thì thì cười nói
-Chẳng lẽ một Nguyên Linh như sư phụ lại không giúp gì được cho hắn sao ?
Những người ngồi xung quanh kinh ngạc nhìn về phía Trưởng Môn của mình và đồng thời cũng là sư phụ của mình
-Người đạt được Nguyên Linh rồi sao ?
Kiếp Lão nhìn đám người kia hỏi vậy thì cười khinh bỉ nói
-Đúng là đám vô tri, có gì để ngạc nhiên sao ?
-Lão ta đã là Bán Thần hàng vạn năm rồi, thì bây giờ là Nguyên Linh lạ lắm sao ?
Trưởng Môn vuốt bộ râu của mình rồi nhìn Kiếp Lão nói
-Nhà ngươi khác ta sao ?
-Thế sao ngươi không giúp tên tiểu tử đó đi !
-Còn dỡ cái thói che che giấu giấu, ngươi có khi đột phá trước cả ta.
Kiếp Lão cười nhẹ rồi ngay lập tức xuất hiện tại trước mặt Trưởng Môn cùng với mọi người, lão chấp tay phía sau lưng nhìn về phương hướng Tiểu Thiên đang đột phá
-Hắn sẽ không muốn con giúp !
Trưởng Môn đứng dậy rời khỏi chổ ngồi của mình và đi đến chổ Kiếp Lão
-Vậy để ta trợ lực hắn thêm lần nữa vậy !
Những người ngồi xung quanh định lên tiếng nhưng khi thấy Kiếp Lão đứng ở đây thì lại thôi, họ chỉ đành quan sát Tiểu Thiên đột phá.