Tiểu Thiên lúc này đang ngồi thiền, cậu tiến vào bên trong đan điền của mình
-Khối Hỗn Độn này dường như có một cảm ứng đặc biệt với thần thạch, mình có cảm giác thần thạch chính là yếu tố quyết định thành hay bại của mình.
-Ngũ Hành Thể của mình không thể luyện được nữa rồi, khối hỗn độn này đã hút toàn bộ năng lượng Ngũ Hành mà mình hấp thu vào cơ thể.
-Ngay cả Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công cũng như thế.
-Mặc dù khối hỗn độn này mạnh lên thì thực lực của mình theo đó cũng tăng lên, nhưng nếu theo suy nghĩ của mình thì đến một lúc nào đó nó cũng sẽ đạt đến giới hạn mà nổ tung.
-Lúc đó nếu mình chịu đựng được thì sẽ đột phá, còn nếu không thì ...
-Hiện tại vẫn là nên tìm cách nâng cao luyện thể mới được !
Lúc này mọi người trong làng đang tập trung quanh A Ngưu, A Ngưu và trưởng làng thì nhìn xem một số người mà họ nghĩ rằng có khả năng tu luyện bộ công pháp trên thì chọn lựa ra.
Chừng khoảng nửa canh giờ thì bọn họ cũng đã chọn ra được mười người từ trong đám thanh niên.
Sau khi A Ngưu nói qua về cách làm kỳ hồn cũng như các phương pháp bắt hồn, xuất hồn kỳ ...!thì bọn họ cùng nhau tập luyện, người nào giỏi phương thức nào thì sẽ hướng dẫn cho người chưa giỏi hoặc chưa hiểu.
Cứ như vậy bọn họ học tập lẫn nhau và cùng nhau giỏi lên chỉ vì một mục đích duy nhất là bảo vệ làng của mình.
Thời gian cứ như vậy trôi qua chừng nửa tháng, nhóm làng phía Tây lúc này đã bắt đầu di chuyển về phía làng của Tiểu Thiên đang ở.
A Ngưu và sáu người khác đang tu luyện và chờ đợi đến lúc phát huy thực lực của mình.
Mười người ban đầu hiện tại chỉ còn có sáu người là do trong những lần săn bắt hồn thú thì đã có bốn người bị những hồn thú đó phản phệ mà cắn chết.
Trưởng làng nhìn thấy A Ngưu đang ngồi quan sát những ngọn hồn kỳ của mình thì lão tiến lại gần cậu mà nói nhỏ
-Ta nghe được tin tình báo từ xa, bọn chúng đã gần đến rồi !
-Ước chừng sáng hôm sau là đến nơi này.
-Ngươi hãy thông báo với đội của mình, còn ta sẽ thông báo với các người dân trong làng báo họ chuẩn bị.
A Ngưu liền đứng dậy và nhìn về hướng Tây với một ánh mắt căm hờn vì nếu như bọn chúng không đi đánh chiếm thì cậu cũng không phải chỉ dạy cách tu luyện này, vì vậy mà các huynh đệ thân thiết của cậu cũng không phải bỏ mạng.
Cậu bước đến chổ các huynh đệ của mình lúc này đang trang trí lại kỳ hồn của mình nhìn sao cho thật ngầu.
Bọn họ nhìn thấy A Ngưu bước đến thì liền đứng dậy rồi xếp thành hai hàng, cậu nhìn thấy mọi người xếp hàng xong thì lớn tiếng nói
-Hiện tại đoàn quân phía Tây đã bắt đầu tiến đến chổ chùng ta !
-Ai sẽ cùng ta đánh bại bọn chúng ?
Cả sáu người nghe A Ngưu hỏi như vậy thì cùng hô to với khí thế vũ bão
-Quyết tử chiến đến cùng !!!
A Ngưu nghe vậy thì mĩm cười nói tiếp
-Bây giờ chúng ta chia làm ba đội, cứ hai người một đội !
-Ta sẽ ở phía sau hỗ trợ cho dân làng !
Mọi người đều gật đầu đồng ý !
A Ngưu lấy từ phía sau lưng ra ba ngọn hồn kỳ, rồi hô to
-A Nhật tiến lên nhận lấy hồn kỳ này !
-Hồn kỳ này lấy A Nhất làm hồn chủ, dựa theo di nguyện của cậu ta, cậu có trách nhiệm dẫn cậu ta đánh giết quân thù !
Người tên A Nhật là một thanh niên ước chừng ngang tuổi với A Ngưu, cậu có dáng người có phần hơi mập mạp, cậu bước lên trước mặt A Ngưu và nhận cờ
-Cảm ơn cậu đã giao trọng trách !
Nhận xong cậu quay lại hàng mình.
A Ngưu tiếp tục hô to
-Lưu Tinh tiến lên nhận hồn kỳ !
-Hồn kỳ náy là lấy Phá Thạch làm hồn chủ, cậu có trách nhiệm gì chắc đã hiểu !
Phá Thạch tiến lên nhận cờ, cậu ta là một thanh niên khá là lùn khi so với những người còn lại
-Lưu Tinh sẽ nhận trọng trách này !
Nhận xong hồn kỳ cậu cũng quay về hàng của mình, A Ngưu nhìn vào cây hồn kỳ còn lại trên tay thì thở dài
-Thái Hà bước lên nhận kỳ hồn !
-Muội có có trách nhiệm gánh vác trọng trách này thay cho đại ca mình là Thái Văn, muội có nguyện ý không ?
Một người con gái ước chừng tuổi chỉ có đôi tám nhưng lại có một vẻ đẹp rạng ngời, nhưng trong đôi mắt thì lại hiện lên một vẻ quyết tâm
-Muội nguyện ý !
A Ngưu đưa hồn kỳ cho muội đấy và còn dặn dò
-Muội phải cẩn trọng !
Thái Hà nhìn A Ngưu rồi gật nhẹ đầu rồi quay về hàng của mình.
A Ngưu dương hồn kỳ của mình ra, trên ngọn kỳ hồn đó có cột một mảnh vải.
Bọn họ đều quen thuộc với mảnh vải này, đó là mảnh vải của người còn lại trong đội mà đã tử mạng.
Do người này khi bị hồn thú phản phệ lại đi một mình nên chỉ còn lại mảnh vải mà thôi, thế nên A Ngưu dùng mảnh vải đại diện cho người huynh đệ này cùng chiến đấu với mình.
Lúc này bên ngoài mọi người cũng đã làm một số cạm bẩy lớn và dàn trận để ngăn chặn quân địch.
Trưởng làng đang hướng dẫn mọi người đào một số đường hầm rộng chừng ba trượng và sâu một trượng.
Một bên khác thì đang có một nhóm người cầm một vài chiếc bình khá lớn, bên trong đó dường như đang chứa đựng gì đó mà nó phát ra những tiếng ù ù.
Bọn họ làm xong thì trời cũng đã khuya, trưởng làng kêu một vài người canh gác, còn lại thì chở về nghỉ ngơi lấy lại sức.
Chừng ba canh giờ sau thì một tiếng chuông vang lên, tiếng chuông này báo động cho mọi người rằng kẻ địch sắp đến gần.
Bọn họ ngay lập tức đứng dậy và chuẩn bị trang bị và đi ra ngoài.
Từ phía Tây một đoàn quân chừng hơn ngàn người đang cưởi những con thú nhìn như báo nhưng lại có đuôi là bọ cạp, khí thế vô cùng dữ dội và tiến đến ngôi làng mà Tiểu Thiên ở.
Phía sau là một con voi to chừng mười trượng, trên lưng nó đang cõng một chiếc ghế to chừng một trượng.
Trên đó có một người đàn ông đang ngồi trên đó, trên tay lão là ba quả cầu lửa to cở nắm tay em bé đang bay lơ lửng trên đó.
Từ phía xa có một kẻ đi đến, kẻ này cưỡi một con hổ có ba chiếc đuôi to chừng một trượng đi đến
-Thưa Đại Vương !
-Chúng ta đi khoảng ba trăm dặm nữa là đến Trúc Phong Sơn, đó là nơi của là Huyết Trúc !
-Đó là một ngôi làng lớn, chúng ta có thể đánh chiếm nó và bổ sung vào quân lực của mình, thuộc hạ nghe nói bọn chúng còn có rất nhiều tài nguyên !
Tên Đại Vương đó gật nhẹ đầu một cái, bọn chúng đi chừng ba mươi dặm thì liền thấy nhóm người của A Ngưu đã bày binh bố trận ở phía trước.
Bọn chúng thấy vậy thì ngừng lại cách bọn họ trăm trượng, tên cưỡi hổ kia liền tiến về phía trước rồi nhìn đám người A Ngưu rồi nhếch miệng cười khinh
-Các người hãy dâng ra phân nửa người trẻ trong làng, còn nữ nhân thì để ta tùy ý lựa chọn.
Lương thực thì bọn ta lấy hết.
-Nếu như từ chối thì ngôi làng này sẽ bị tuyệt diệt !
A Ngưu trên tay cầm cây kỳ hồn một trượng của mình, lá cờ thì bay phất phơ nhưng lại không gió.
Cậu tiến lên trước rồi tay cậu nâng cây kỳ hồn mình của mình lên cao rồi cậu hét lên
-Khai Hồn !
Rồi cậu kết ấn chú, ngọn kỳ hồn trong tay cậu liền run lên một loạt mười con hồn thú liền bay ra.
Có ba con hổ, ba con gấu, bốn con trâu nước đứng phía trên cậu với đôi mắt đầy sát khí nhìn về phía địch nhân.
Những con thú này gào lên một tiếng khiến cho con hổ của tên kia liền run rẩy và lùi lại phía sau.
Còn tên kia thì liền xanh mặt, tên Đại Vương đang ngồi phía sau thấy A Ngưu phóng xuất mười hồn thú kia thì liền kinh ngạc và phóng về phía trước.
Hắn đạp xuống mặt đất đứng trước mặt tên cưỡi hổ kia rồi nói
-Không ngờ ngôi làng nhỏ này lại có một kẻ Thiên Nhân Kỳ Cấp Hai !
-Ngươi có muốn làm thuộc hạ của ta không !
-Ta sẽ bỏ qua cho ngôi làng của ngươi !
A Ngưu nhìn tên Đại Vương kia rồi nói
-Tại sao ngươi không làm thuộc hạ của ta đi !
-Biết đâu ta sẽ tha mạng cho đội quân của ngươi !
Tên Đại Vương kia nghe A Ngưu nói vậy thì không giận mà cười lớn
-Tiểu tử ngươi nhìn xem đội quân phía sau của ta có bao nhiêu người !
-Ngươi nghĩ mình ngươi là có thể thắng hay sao ?
Ngay khi tên Đại Vương kia vừa nói dứt lời thì sáu người phía sau A Ngưu liền niệm ấn chú, ngọn kỳ hồn của họ liền xuất hiện năm con hồn thú.
Tên Đại Vương kia nhìn thấy cảnh tượng này thì liền giật mình, hắn thầm nghĩ
-Chỉ là một ngôi làng nhỏ tại sao lại có một kẻ Thiên Nhân Kỳ cấp hai, sáu kẻ cấp một.
-Không lẽ phía sau bọn chúng có một vị tiền bối nào đó không xuất hiện !
-Trước mắt tốt nhất vẫn không nên đối đầu với bọn chúng, nếu không dù có thắng thì quân lực của mình sẽ bị hao tổn nặng !
Tên Đại Vương đó liền mĩm cười rồi nói
-Các ngươi ...
Nhưng hắn chưa kịp dứt lời thì A Ngưu hướng ngọn kỳ hồn của mình vào tên Đại Vương kia, ngay lập tức cả mười con hồn thú liền phóng đến về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Ngay lập tức tên Đại Vương kia phóng ngược về phía sau để tránh né
Bùm !!!
Một vụ nổ mạnh vang lên, tên cưỡi hổ kia không thể tránh né nên đã bị vụ nổ kia làm cho tan xác.
A Ngưu liền hô to lên
-Giết !!!