Thời gian cứ như vậy trôi qua một năm.
Lúc này Tiểu Thiên đã có thể nhúc nhích được đôi chút rồi, trong khoảng thời gian này cậu cảm nhận được dường như nhờ có áp lực này nên nhục thân của cậu đã có sự thăng tiến rõ rệt.
Nhưng cậu cảm giác được như vậy vẫn là chưa đủ, số lượng thần thạch trong một năm này đã nhiều hơn trước vài lần.
A Ngưu hiện tại cũng đã thành trưởng làng từ nửa năm trước, sau khi cậu thành trưởng làng thì liền củng cố lại an sinh cho người dân trong làng và sức mạnh quân sư.
Trong vòng nửa năm cậu đã chỉ huy mọi người đánh chiếm được các ngôi làng bên cạnh, đó là những ngôi làng ngày trước đã ức hiếp làng mình.
Cậu cũng liên kết với các làng nhỏ khác để lớn mạnh hơn, trong nửa năm nay cậu vẫn luôn đem thần thạch đến chổ của Tiểu Thiên.
Cậu cũng đã cho người tạc một bức tượng Tiểu Thiên đang ngồi xếp bằng cao hơn mười trượng.
Tiểu Thiên nhìn số thần thạch trước mắt mình thì ngẫm nghĩ
-Chắc đến lúc mình nên hấp thu thần thạch rồi !
Vô Danh :
-Áp lực này có vẻ hơi ít !
-Nên tăng thêm không nhỉ ?
Tiểu Thiên vừa định hấp thụ thần thạch thì cổ áp lực mà cậu cảm giác dang dần dần thích nghi được với nó thì cậu lại lần nữa nằm bẹp xuống mặt đất.
Không những vậy cậu còn nghe được tiếng xương trong cơ thể mình dường như đang muốn vở vụn ra.
Vô Danh :
-Có vẻ mình tăng hơi cao nhưng thôi kệ vậy !
Nếu như cậu bị cổ áp lực này đè ngay từ đầu thì e rằng cậu đã thịt nát xương tan rồi, cậu gắng gượng kêu lên
-Chết...!tiệt...!!
Vô Danh :
-Vẫn còn nói được !
Tiểu Thiên vừa nói xong thì áp lực lại thêm lần nữa tăng lên, lần này xương cốt trong người cậu đã thật sự nứt vỡ.
Từng cơn đau nhức kịch liệt truyền thẳng lên não cậu khiến cho cậu muốn hét lên nhưng lại không thể hét được.
Cổ áp lực này lớn đến mức ngay cả mở mắt cũng là một việc vô cùng khó khăn với cậu, vì cổ áp lực này đã kéo mi mắt của cậu xuống.
Giờ đây cậu chỉ có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng thính giác và xúc giác của mình.
Vô Danh :
-Cổ áp lực này chắc đã đủ rồi !
-Vậy đây sẽ là mức áp lực cơ bản dành cho những kẻ muốn cưỡng chế phi thăng lên kể từ bây giờ !
Cứ như vậy Tiểu Thiên chịu đựng cổ áp lực này suốt ba năm, cậu cũng không hề sử dụng quá nhiều thần thạch để tăng nhanh quá trình thích nghi.
Nhờ cổ áp lực này mà suốt ba năm qua cậu đã phải chịu đựng một sự dày vò và thống khổ thấu tận mây xanh.
Những lúc xương cốt trong người cậu vỡ vụn thì cậu lại cố kìm nén lại cơn đau và hấp thu thần thạch để hồi phục.
Cứ như vậy không biết bao nhiểu lần, giờ đây nhục thể của cậu đã vượt xa so với trước đây và khả năng phục hồi của cậu cũng tăng mạnh hơn bao giờ hết.
Lúc này phạm vi ảnh hưởng của A Ngưu ở bên ngoài cũng đã vượt xa so với khi trước.
Hàng tháng A Ngưu đều mang về một lượng lớn thần thạch cho Tiểu Thiên.
Nhìn thấy A Ngưu như vậy cậu cũng đã truyền cho A Ngưu một bộ luyện thể đó là Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công.
Mặc dù đi đánh chiếm khắp nơi nhưng chủ trương của A Ngưu vẫn là lấy đức phục nhân, cậu vẫn luôn đặt việc lo cho người dân lên hàng đầu.
Hiện tại vùng đất mà cậu đang nắm giữ đã rộng đến trăm dặm, bức tượng của Tiểu Thiên sau ba năm cũng đã to hơn trước, bây giờ nó đã như một ngọn núi vậy.
A Ngưu đứng trên một đài cao, đứng bên cạnh là một nữ nhân nếu nhìn kỹ thì đó chính là Thái Hà nàng đang nắm tay A Ngưu và nhìn về phía trước
-Đợi đến khi sư phụ ra khỏi hang động thì người sẽ kinh ngạc trước những gì mà ta đã đạt được trong ba năm nay !
-Nàng có nghĩ sư phụ sẽ vui mừng không ?
Thái Hà nhìn A Ngưu mĩm cười nói
-Thiếp nghĩ Người sẽ rất là vui mừng vì đệ tử của mình đã có được một vùng đất rộng lớn đến như vậy !
A Ngưu nắm chặt tay Thái Hà rồi nói
-Ta còn có một người vợ như nàng nữa, ta tin chắc sư phụ sẽ rất vui !
Khi nghe A Ngưu nói vậy thì khuông mặt nàng liền đỏ bừng lên
-Không nói chuyện với chàng nữa !
-Thiếp đi vào trước đây, chàng ở ngoài này ngắm cảnh tiếp đi !
Nói rồi Thái Hà quay người bước vào trong, A Ngưu ở bên ngoài ngắm nhìn khung cảnh chiều tà.
Lúc này mọi người đang sinh hoạt buổi chiều, phía xa xa một tiếng khóc của em bé cất lên
-Đây đúng là khung cảnh mà mình ao ước, không còn những lúc khi mở mắt thức dậy thì thứ nhìn thấy không phải là vách núi mà là ánh mặt trời.
-Những đứa trẻ cũng không phải sống trong những hang động và sợ trước sợ sau nữa mà có thể chạy nhảy vui đùa.
A Ngưu nhìn bao quát một vòng thành trì này lần nữa, hiện tại cậu cũng không còn là trưởng làng nữa mà đúng hơn là Thành Chủ.
Cậu là Thành Chủ của một tòa thành trì phạm vi trăm dặm, cậu cũng đặt tên thành này là Lôi Sát Thành.
Số lượng chiến hồn sư hiện tại đã lên đến hàng trăm người, bọn họ đều được chỉ huy bởi những đồng đội cũ của cậu, cũng là đội chiến hồn sư đầu tiên.
A Ngưu nhìn ánh mặt trời đang dần khuất bóng sau dãy núi thì mĩm cười rồi quay người vào trong phòng.
Lúc này Tiểu Thiên hoàn toàn không biết được sự việc ở bên ngoài như thế nào cả, vì nơi của cậu hiện tại đã là cấm khu.
Bất cứ ai cũng không được bước vào kể cả Thành Chủ nếu không được sự cho phép từ Tiểu Thiên, nhưng cứ độ khoảng một tháng thì A Ngưu sẽ tự mình đem đến một lượng thần thạch đưa cho cậu.
Hiện tại thì số lượng thần thạch đã rất nhiều, Tiểu Thiên đã thu một số vô túi trữ vật và đặt ở bên ngoài một viên to cở một thước.
Vì cậu không rõ áp lực kia sẽ tăng lên nữa hay không nên cậu cần có sự đề phòng trước.
-Hiện tại thì mình đã dần quen với áp lực này rồi !
-Lực lượng thân thể của mình cũng tăng lên rất nhiều rồi, chắc cũng đến lúc hấp thụ thần thạch để đẩy nhanh quá trình thích nghi mới được.
Sau đó cậu lấy từ túi trữ vật ra từng khối thần thạch to lớn hiện ra trước mặt cậu, ngay lập tức hỗn độn trong người cậu liền xoay chuyển.
Từng làn khói trắng xóa tỏa ra từ thần thạch rồi chui thẳng vào người cậu
-Cảm giác này đúng thật là thoải mái, giống như thoát thai hoán cốt vậy.
-Nó tăng trưởng một cách toàn diện, mình cần phải hấp thụ nhiều thần thạch mới được để cái biến Linh Lực thành Tiên Lực.
-Như vậy mới có thể xem là thoát thai hoán cốt.
Vào buổi sáng sớm cách phạm vi thành trì khoảng năm mươi dặm về hướng Bắc có một con đại bàng lông vàng to chừng năm trượng đang bay hướng về Lôi Sát Thành.
Trên đầu nó có hai người một nam, một nữ đang đứng tại đó, trên tay người nữ cầm một chiếc hộp gỗ nhìn khá là cổ kín.
Họ bay đến cách thành trì mười dặm thì có một tiểu đội cưỡi hồn thú của riêng mình ra chặn đường
-Người phía trước xin dừng lại !
Hai người họ liền khống chế con đại bàng kia dừng lại và bay giữa không trung, vị nam tử bước về trước một bước và chấp tay
-Tại hạ là sứ giả của Tam Vương Thành !
-Đây là lệnh bài !
Nói rồi hắn lấy ra một lệnh bài to cở bàn tay trên đó có khắc ba đầu rồng trên đó, vị Tiểu Đội Trưởng thấy lệnh bài thì liền hỏi
-Không rõ hai sứ giả đến có chuyện gì ?
Vị sứ giả nam mĩm cười nói
-Do trong thành có quá nhiều việc nên Thành Chủ chúng ta chưa thể chuẩn bị quà cáp kịp thời để tặng lúc mọi người Khai Thành.
-Nên hôm nay Thành Chủ cử chúng ta đến để trả lễ !
Vị Tiểu Đội Trưởng kia nhìn vào chiếc hộp gỗ trên tay vị nữ sứ giả kia rồi nói
-Vậy hai vị vào trong ngồi chờ một lát để ta bẩm báo !
Vị sứ giả nam kia mĩm cười gật đầu, rồi vị Tiểu Đội Trưởng kia dẫn hai người vào trong một ngôi nhà nhìn khá là sang trọng
-Hai vị chờ tại đây một lát !
Nói rồi vị Tiểu Đội Trưởng kia rời đi, hai người vừa bước vào bên trong ngồi thì vị nữ sứ giả kia lên tiếng
-Đây chẳng qua chỉ là một thành trì nhỏ, lại mới thành lập vậy mà Thành Chủ lại phải phái hai chúng ta đến tặng quà chứ !
Nàng ấy nói xong rồi rót một ly trà rồi uống sạch, vị sứ giả nam kia thì chỉ im lặng và nhắm mắt chờ đợi.
Nàng thấy người kia không trả lời thì lại càng thêm giận dữ liền lớn tiếng nói
-Ta nói ngươi không nghe hay sao mà im lặng !
Vị nam tử kia vẫn không mở mắt mà nói
-Ngươi có thấy bức tượng cao trăm trượng kia không ?
-Đó không phải Thành Chủ của Lôi Sát Thành này đâu !
Nữ tử kia nhíu cặp mày thanh tú của mình lại
-Ý ngươi là sao ?
Vị nam tử kia thở dài một hơi rồi nói
-Vị Thành Chủ kia không cho xây tượng của mình mà lại đi xây một pho tượng hình kẻ khác điều này chứng tỏ đó là một vị thế lực đứng phía sau thành trì này.
-Pho tượng kia mặc dù chỉ là tượng nhưng lại tỏa ra một luồn khí chất vô thượng mà chỉ có những bật tiên nhân trong truyền thuyết mới có !
Nữ tử kia liền giật mình nhớ lại lúc khi nhìn pho tượng này thì lại có cảm giác như có ai đó nhìn mình từ phía trên vậy.
Đó không phải nói đến độ cao mà là một đẳng cấp cao hơn so với bọn họ.
Chừng nửa canh giờ sau thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, vị nam tử kia liền bước ra mở.
Bên ngoài là một vị chiến hồn sư thân mặc giáp sắt khí thế bừng bừng
-Hai vị chắc hẳn là sứ giả của Tam Vương Thành !
-Tại hạ là Nạp Dương, là chiến hồn sư trung cấp của Lôi Sát Thành này !
-Mời hai vị đi theo ta để gặp Thành Chủ !
Sau đó vị Hồn Sư kia mời cả hai người họ lên một con voi to ba trượng, con voi này liền bay về phía một tòa cung điện lớn, tại phía trước là một pho tượng của Tiểu Thiên cao trăm trượng đang ngồi thiền.
Vị hồn sư kia liền hướng về pho tượng mà cúi đầu thật sâu.
Phía trước pho tượng khoảng trăm trượng là một tòa nhà lớn đầy xa hoa và tráng lệ, cả ba người họ đáp xuống một tấm thềm được làm bằng thần thạch.
Vị Hồn Sư kia nhìn vẻ ngạc nhiên của họ thì mĩm cười
Rồi vị hồn sư kia dẫn hai người họ đi đến chổ một cầu thang dẫn đến chính điện, cầu thang này cũng được làm từ thần thạch.
Vị nam tử kia liền nghĩ
-Quá mức xa hoa rồi !
-Không lẽ tin tức là có thật, bọn họ có một khu mỏ thần thạch khổng lồ !
Vị hồn sư kia sau khi dẫn họ lên bật thang xong thì xin phép cáo từ, sau đó liền có một vị tỳ nữ bước đến dẫn họ vào trong chính điện.
Khi vào trong chính điện thì họ thấy A Ngưu đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ Huyết Long Mộc đây là một loại gỗ ngàn năm mới mộc một lần.
Cả hai người liền cúi mình
-Chúng ta là Âm Dương Sứ Giả của Tam Vương Thành !
-Thành Chủ của chúng ta có một món quà muốn dành tặng cho Thành Chủ ngài đây !
A Ngưu liền cười nói
-Hahahaha !
-Vậy thì hãy gửi lời cảm tạ của ta về cho Thành Chủ các người !
-Mời hai vị ngồi !
Hai người họ đi đến vị trí dành cho mình ngồi, phía đối diện là một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt thì có một sức hút mãnh liệt khiến cho bất cứ nam nhân cũng không muốn rời đi.
Phía sau lưng nàng ấy vậy mà có ba chiếc đuôi hồ ly, vị sứ giả nam tử kia vừa nhìn thấy nàng đấy thì đứng dậy thi lễ
-Thì ra là Bích Ngọc Hồ muội !
-Đã lâu không gặp !
Nàng đấy cũng nhẹ nhàng đứng dậy và mĩm cười thi lễ
-Xin chào Dương sứ giả !
-Không biết món quà của Thành Chủ các vị gửi cho Ngưu Thành Chủ là gì vậy !
-Liệu có bì kịp với món quà của Tộc Yêu Hồ chúng ta hay không ?
Dương sứ giả liền cầm lấy hộp gỗ và mở ra
-Tại hạ biết Ngưu Thành Chủ là một người dùng hồn để chiến đấu nên Vương Thành Chủ chúng ta cũng tặng cho ngài một hồn thú !
-Đây là một hồn Tam Thủ Thanh Xà nghìn năm, chắc hẳn Bích Ngọc muội không xa lạ nhỉ ?
Phía bên này nàng yêu hồ kia đã nắm chặt nắm tay của mình sẳn sàng lao đến bất cứ lúc nào nhưng vì thể diện nên nàng nhẫn nhịn mà mĩm cười
-Món quà của Vương Thành Chủ thật sự là làm người khác nhờ mãi không thôi !
-Sẳn đây tiểu nữ cũng có một món quà muốn dâng lên cho ngài !
-Nàng lấy ra một viên thủy tinh !
-Bên trong là một kẻ thuộc Tam Nhãn Tộc Nhân tu vi đã là Thiên Nhân Kỳ Bát Cấp !
Vị nữ tử sứ giả kia liền đứng dậy nhưng lại bị Dương sứ giả ngăn lại, lúc này A Ngưu liền cười lớn lên và nói
-Tại hạ xin cảm tạ món quà từ Hồ Tộc và Tam Vương Thành !
-Người đâu ! Nhận quà !
Sau đó liền có hai vị hồn sư bước đến và tiếp nhận hai món quà từ hai bên thế lực, A Ngưu cũng nói tiếp
-Chắc hẳn các vị đến cũng không phải vì chuyện quà cáp đâu nhỉ ?
Vị Dương sứ giả kia chấp tay với A Ngưu rồi nói
-Vương Thành Chủ chúng ta có ngỏ ý muốn liên minh với Ngưu Thành Chủ không biết ý của ngài như thế nào ?
-Khi mà các thế lực không liên mình thì họ lại cực kỳ lớn mạnh, còn những người liên minh thì lại muốn thâu tóm chúng ta !
-Chỉ khi hai thành của chúng ta liên minh với nhau thì sẽ không cần phải sợ bọn họ nữa !
A Ngưu nghe vậy thì lên tiếng
-Vị Hồ Yêu kia cũng đến là muốn liên minh với ta, vậy nếu hai thành một tộc chúng ta cùng nhau liên minh với nhau thì không phải mạnh càng thêm mạnh sao !!!
Dương sứ giả liền lên tiếng
-Hồi Ngưu Thành Chủ !
-Tại hạ chỉ nói hai thành chúng ta cùng liên minh, còn về phần Hồ Tộc kia có thể dùng làm hồn thú trợ chiến cho thành của ngài !
Vị Yêu Hồ kia liền mĩm cười
-Ta nghĩ Ngưu Thành Chủ thích sử dụng nhân hồn hơn, đặc biệt là Tam Nhãn Tộc Nhân các ngươi !
Vị nữ tử sứ giả kia liền tức giận lên tiếng
-Con cáo kia !
-Ngươi có tin là lột da ngươi làm áo choàng lông thú hay không !
Nữ Yêu Hồ kia nghe vậy chỉ mĩm cười liếc nhìn nữ sứ giả kia
-Âm Sứ Giả có hiểu thế nào là trứng chọi đá không !
Âm Sứ Giả liền định xông đến động thủ, Hồ Yêu kia cũng thủ thế sẳn sàng tiếp chiến thì vị Dương Sứ Giả kia nhẹ nhàng dùng tay đặt lên vai Âm Sứ Giả khiến cho nàng ấy liền ngồi xuống ghế nhưng chiếc ghế lại không tý tổn hại nào.
Vị Yêu Hồ kia thấy vậy thì cũng kinh hãi, sau khi ấn Âm Sứ Giả ngồi thì Dương sứ giả liền chấp tay cúi mình về phía A Ngưu
-Tại hạ thật sự xin lỗi Thành Chủ vì Âm Sứ Giả muốn kiểm tra thực lực của mình với vị Yêu Hồ kia nên mới như vậy !
-Nhưng chỉ e rằng vị Hồ Yêu kia không dám ứng chiến !
Vị Yêu Hồ kia nhìn Dương sứ giả với vẻ đầy thâm ý thì che miệng cười
-Tiểu nữ chỉ sợ mình quá tay đánh chết Âm Sứ Giả thôi !
A Ngưu cũng cười lớn rồi nói
-Nếu các vị đã có chiến ý như vậy thì bên dưới tượng Sư Phụ ta có một đấu trường cho các Hồn Sư giao thủ !
Dương Sứ Giả vừa nghe được lời nói của A Ngưu thì liền khẳng định phía sau Lôi Sát Thành này thật sự có thế lực phía sau.