Phùng Kính thu xếp xong thì nói với vợ: "Đưa cho anh."
Diệp Đình Thấm nhăn đôi mày đẹp: "Đưa gì cơ?"
"Em đừng giả vờ." Ông đanh giọng nói.
Bà khẽ thở ra, thả vào lòng bàn tay ông thiết bị theo dõi giấu ở phòng luyện đàn và phòng ngủ của con.
"Gia Yến đã phát hiện ra em gắn nó.
Trái lại, cậu ta đã không uống rượu mà lái xe."
Nội tâm của Phó Yến có phần thất thường.
Mỗi khi cảm xúc bất ổn hoặc cần trút giận thì dễ mất kiềm chế chính mình, có khuynh hướng vũ lực và tự hại.
"Em không biết phải làm gì cả." Diệp Đình Thấm đỡ trán, thì thầm: "Chuyện với Khương Nịnh nó chẳng nói với em lời nào mà cứ thế chia tay.
Bố biết liền gọi cho em, trách em tìm đối tượng không đàng hoàng cho con, nhưng em có biết vấn đề giữa hai đứa là gì đâu? Gia Yến không bao giờ kể với em bất cứ điều gì.
Em bức bối đến điên mất."
"Em xâm phạm sự riêng tư của con là sai rồi.
Chẳng ai vui vẻ khi bị lén lút theo dõi.
Bố cao tuổi nên có chút gấp gáp, em nói không lại thì để anh khuyên.
Dù sao em và Gia Yến cũng là mẹ con, chẳng nhẽ lại khó khăn đến mức không thể nỗ lực ngồi xuống nói chuyện?"
"Nói thì dễ..." Nếu bà có thể nói chuyện với con trai thì hai mẹ con đã chẳng xa cách dường này.
Diệp Đình Thấm thấy như bản thân đã đánh rơi cả mối quan hệ mẫu tử từ ngày rời khỏi Phó Yến năm hai tuổi.
Và Phó Yến mười lăm tuổi hoàn toàn không nhận ra bà là mẹ nữa.
Rất nhiều lúc, mỗi khi mối quan hệ của Phó Yến tan vỡ, bà lại có ảo giác là vì mình nên anh không có khả năng duy trì cảm tình với phái nữ.
Chẳng vậy, sao con trai bà lại có thể ở bên đàn ông? Việc này làm sao có thể xảy ra được?
"Em đừng nôn nóng quá." Phùng Kính dường như nhận ra vợ đang nghĩ gì, vỗ về bà: "Hãy cho con có thời gian nghỉ ngơi, cũng như em được thư giãn.
Chúng ta đều biết tình cảm gấp gáp đều không bền, còn em thì cần giữ cái đầu lạnh trên tòa án.
Bình tĩnh.
Anh sẽ điện cho bố, sắp tới em và con nên cho nhau không gian riêng."
Diệp Đình Thấm rầu rĩ mỉm cười: "Có lẽ anh nói đúng."
Ông hôn vợ rồi đứng dậy gọi cho bố.
Ông nội Phùng không rõ vì sao rất thương đứa con riêng của vợ chồng ông bà.
Hồi chưa kết hôn, Phùng Kính dẫn bà Diệp về ra mắt gia đình thì ông cụ còn mặt nặng mày nhẹ, cho rằng lấy phụ nữ một đời chồng thì chẳng có thể thống gì.
Nhưng ông cụ vừa thấy Phó Yến chơi cello thì liền đổi ý, cho phép ông bà lấy nhau.
Ông nội Phùng luôn rất thích gọi Phó Yến vào phòng diễn tấu cho mình nghe.
Sự nghiệp cello của anh không thể không kể tâm sức ông cụ nâng đỡ.
Thương thì thương thật, cái gì tốt cũng không quên chia cho đứa cháu không chung huyết thống, nhưng ông Phùng cũng là người trách móc nặng nề nhất khi biết Phó Yến qua lại với đàn ông.
Ông nội Phùng cương quyết không chấp nhận việc này.
Phó Yến cũng hầu như không bao giờ cự lại ông cụ.
Phùng Kính khuyên lơn bố xong thì mồi thuốc, cầm lý lịch gia đình của cậu trai họ Lâm ra đọc lần nữa.
Không sạch sẽ chút nào, ông chẳng muốn anh con riêng dây vào cậu này.
Nhưng ông có chút vấn vương giai điệu Phó Yến đã kéo đàn chiều nay, nhạy bén nhận thấy có gì đó khác biệt.
Làm trong ngành bao lâu, còn chuyện quái gở, vô lương tâm gì trên đời mà Phùng Kính chưa biết tới? Ông chẳng bận tâm anh con riêng thích nam hay nữ, miễn là không vi phạm pháp luật.
Ông không sinh thành, không dưỡng dục Phó Yến, đâu có quyền quản lý anh thương ai.
Vì thế tạm thời cứ để xem, nếu tình hình không ổn thì sút cậu Lâm đó một đi không trở lại.
Hôm sau Phó Yến lên cơn sốt, vừa đau đầu vừa mệt lả, nhức mỏi người.
Lỗ mũi đặc kịt rất khó chịu.
Anh co rúc trong chăn thò tay mò điện thoại, lười biếng nhắn tin cho Trợ lý Cố: Hôm nay tôi bị cảm.
Trợ lý Cố: Anh có đi làm không?
Phó Yến: Buồn ngủ, nghỉ.
Dời hết công việc lại.
Trợ lý Cố: Tuân lệnh Đại Phật gia!
Anh ta cất di động, tằng hắng thông báo với mọi người: "Đại Phật gia thấy hôm nay ngày lành tháng tốt, thích hợp dưỡng bệnh xua tai, rộng lượng giáng ân sủng dời lại công việc của chúng ta! Chúc mừng mọi người không phải tăng ca!"
Các nhân viên đồng thanh vỗ tay hoan hô.
Tại thời gian biểu của Phó Yến khác người nên mỗi lần anh tăng ca là bọn họ phải ở lại rất muộn, rất mệt.
Mà anh Yến chưa về thì không ai dám đi về.
May là anh cũng tốt tính, ít khi bắt tăng ca.
Lâm Xuân Tư thì không vui vẻ lắm, đứng dậy hỏi nhỏ anh Cố: "Anh ấy bệnh rồi sao anh?"
"Ừ, ảnh bảo là bị cảm.
Cậu chớ lo quá, anh Yến luôn dặn cậu tập trung học tập mà."
Lâm Xuân Tư nghĩ: hôm qua anh ấy nói khác.
Tối qua Phó Yến như hóa thành một chú koala con bám dính lấy cậu.
Anh hơi sốt, gò má không rõ là vì rượu hay vì ấm đầu mà đỏ ửng như dát hoa đào.
"Tinh Tinh, nhớ em quá." Anh đặt cằm lên vai cậu nỉ non, khẽ oán thán: "Giờ nghỉ trưa em cũng không tìm tôi."
"Em, em..." Lâm Xuân Tư lúng túng, nghĩ mà nghẹn cả họng.
Thầy Trịnh so bì nguyên văn là cậu hại nước, hại dân, làm cho Phó Yến 'không tảo triều', và 'quần thần' nhân viên thì chăm chăm tò mò hôm nay cậu nấu gì ăn trưa.
Lâm Xuân Tư bỗng nhiên bị ví với 'Dương Quý phi' cảm thấy rất oan, vì vậy ra sức làm việc gấp đôi công suất để lấy lại uy tín trước mặt thần tượng.
Phó Yến nhíu mày: "Em làm nhiều làm gì? Thầy cố tình mượn đao giết người đấy.
Chẳng nhẽ em không biết mọi bản nhạc thầy viết đều gửi cho tôi thực hiện chế tác? Nghĩa là em viết càng nhiều thì tôi phải làm việc càng nhiều.
Do đó tôi cũng không có thời gian tìm em.
Em bị lừa rồi.
Thầy đang âm mưu chia cắt chúng ta."
Lâm Xuân Tư: "..." Đầu óc không kìm được bắt đầu thêu dệt nên một vở cung đấu kịch tính có quân vương trầm mê trong nam sắc, và một vị lão thần bất khuất tính kế can gián.
Phó Yến càng nghĩ càng ghen với thầy Trịnh: "Em dành thời gian cho thầy nhiều quá, chẳng còn quan tâm tôi nữa rồi.
Em được nhận xong thì chẳng còn quan tâm đến tôi nữa."
Lâm Xuân Tư bị kẹp giữa một bên là thiên tuế gia thầy Trịnh, một bên là tổ tông gia trong lòng, cậu chẳng khác gì một tiểu thái giám bó tay bó chân.
Lúc tiễn Phó Yến đi về, cậu còn trằn trọc đợi tin nhắn anh xác nhận bình an rồi mới ngủ được.
Lâm Xuân Tư hạ quyết tâm, đến xin thầy Trịnh cho nghỉ sớm.
Thời gian qua Trịnh Minh Sư thấy thái độ và chuyên môn của cậu tốt nên cũng thoải mái gật đầu.
Trực tiếp làm việc với thầy rồi, cậu mới thấy ông cũng không khó tính như mọi người nghĩ.
Tại có nhiều người muốn vay mượn vận khí quá nên thầy mới hay cau có chứ ông đâu rảnh rỗi mà đi bắt bẻ người khác.
Trịnh Minh Sư dạy cậu: "Ở trong cái giới ngọc đá lẫn lộn này, cậu không biết tỏ ra đáng ghét một chút thì người người đều muốn làm thân với cậu, sau đó trèo lên cổ cậu ngồi luôn.
Thà có nhiều antifan còn hơn làm bàn đạp cho người ta."
Lâm Xuân Tư hiểu rất rõ thân thế của bản thân phức tạp, sớm muộn cũng bị đào bới.
Hiện tại thầy dìu dắt cậu dưới danh nghĩa 'học trò' thực ra cũng chỉ là nâng đỡ cậu đến đâu hay đến đó.
Hợp đồng của thầy không còn dài, trước khi thầy về hưu thì cậu phải độc lập.
Dạo này cậu ra sức làm việc có phần lớn là để báo đáp thầy.
Thầy giãi bày: "Tôi lớn tuổi rồi, không còn kiên trì được bao lâu.
Cậu nhận mình hâm mộ tôi cuồng nhiệt thì chắc phải hiểu âm nhạc của tôi dẫu từng nhận được bao nhiêu giải thưởng hay danh hiệu, đến thời nay cũng đã cổ lỗ sĩ rồi.
Phong cách của tôi không còn phù hợp với thời đại, tôi chỉ toàn đi viết nhạc phim chứ không còn ở thời kỳ cha mẹ cậu xếp hàng dài mua đĩa than.
Người khác có thể tung hô sáng tác của tôi bất hủ, trường tồn gì đó nhưng nó chẳng có mấy ý nghĩa với nền công nghiệp tư bản này.
"Thay vì gọi là tôi đỡ đầu cậu, chi bằng nói tôi đang dựa vào một nguồn lực trẻ trung, một hình mẫu cuốn hút là cậu để có thể thu hút lực lượng thanh niên, thiếu nữ chi tiêu cho tư bản hòng tìm lại giá trị của ông già tôi ở thời đại này.
Tôi nói vậy, cậu hiểu chứ?"
Hiểu.
Bởi rất hiểu nên Lâm Xuân Tư càng phải cố gắng.
Giới giải trí tồn tại dựa vào tư bản.
Cái nhà đầu tư muốn là lợi nhuận.
Hiện tại cậu không có gì trong tay, chỉ có thể vay mượn nhà đầu tư.
Có vay thì ắt phải trả lãi.
Bản thân thầy Trịnh cũng không phải muốn là được, huống chi con tôm cái tép là cậu.
Lâm Xuân Tư cũng biết là mình đã rất may mắn, không bằng cấp, không cần thi trình độ chuyên môn, không cần phải trầy trật đầu quân cho công ty từ cửa thực tập sinh mà được như hiện tại.
Cậu có phải làm Tiểu thái giám thì cũng sẽ hân hoan đội ơn hai vị Thiên tuế gia và Tổ tông gia.
Tổ tông gia của cậu đang rúc trong chăn ngủ mê man.
Phó Yến mơ màng nghe tiếng chuông cửa, nhíu mày tính mặc kệ nhưng đối phương kiên trì quá, nên đành rời khỏi giường.
Nhìn qua mắt mèo thấy chàng trai trong mộng mang vẻ mặt lo lắng, sốt ruột.
Phó Yến liền mở cửa, bất ngờ hỏi: "Sao em đến đây?"
"Em đến thăm anh." Lâm Xuân Tư vừa mừng vừa lo.
Thấy sắc mặt anh hơi ửng đỏ nhưng cũng không kém lắm, cổ áo ngủ bung nút lộ ra cặp xương quai xanh.
Mái tóc mềm mại chưa chải rối tung sau tai.
Dáng điệu tùy tiện biếng nhác, lại gợi cảm.
Cậu vừa nhìn liền nóng cả mắt.
"Em cứ tự nhiên, tôi đi rửa mặt." Phó Yến mỉm cười lấy dép lê cho cậu rồi rề rà đi vào nhà tắm.
Lâm Xuân Tư lần thứ hai ngắm nhìn căn hộ rồi vào bếp, rửa nguyên liệu nấu cháo.
Phó Yến đến bên cậu muốn giúp đỡ.
Lâm Xuân Tư đẩy vai anh ra, không hiểu sao có chút bực bội: "Em tự làm được."
Phó Yến chỉ đành ngồi trên sofa nhìn cậu làm, đôi mắt không rời khỏi cậu một giây, nghĩ thầm: chú sơn ca này sao lại khôn khéo, đảm đang làm người ta yêu mến như thế? Anh say sưa ngắm đến mức suýt ngủ gật.
Lâm Xuân Tư bê cháo trứng ra, thấy anh lim dim co người gà gật thì nhẹ nhàng sờ trán anh.
Phó Yến liền tỉnh, vui đến nỗi cười híp mắt thành trăng non.
Chút bực bội tàn dư từ hôm qua của cậu tức khắc bị nụ cười này đánh bay.
Anh bảo muốn cùng ăn với cậu.
Lâm Xuân Tư chiều theo.
Tâm trạng tốt kết hợp với thức ăn do Tinh Tinh nấu khiến Phó Yến thèm ăn hơn bình thường.
Nhưng cậu không cho anh ăn nhiều, nghiêm túc lấy thuốc ra, rót nước tận miệng cho anh.
Phó Yến bị cậu giám thị việc uống thuốc, rất muốn đùa: "Tiền lương sau này của tôi đều đưa em giữ, được không?"
"Anh ấm đầu đấy hả?" Lâm Xuân Tư hờn mát.
"Bất động sản của tôi sang tên cho em luôn được không?"
"Phó Yến, em đưa anh đi khám đấy."
"Tinh Tinh, tôi rất muốn đọc cho em mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi."
Lâm Xuân Tư đặt mạnh chén xuống bàn, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ hung hãn.
Phó Yến ngoan ngoãn ngậm miệng.
Anh quả thực rất muốn lợi dụng trận bệnh này để bù lại thời gian xa cách với cậu.
Thấy cậu rửa chén, dọn dẹp xong, anh liền dang tay: "Nào Tinh Tinh, tôi sưởi ấm cho em."
Lâm Xuân Tư ngượng xoắn tít lông mày, trong lòng thì mềm tim, mềm đến xương; ngoài thì hết sức bất đắc dĩ ngồi thẳng cho anh ôm.
Phó Yến nỉ non: "Em hát cho tôi nghe đi."
Cậu suy nghĩ đôi chút rồi quyết định chọn một bài đồng dao ru con nít: Twinkle, twinkle, little star.
Giọng của Lâm Xuân Tư là giọng nam trầm, hát bài thiếu nhi cũng lộ ra vài phần gợi cảm thấm vào xương cốt Phó Yến.
Anh vuốt cằm cậu: "Em làm tôi muốn hái sao."
Lâm Xuân Tư chưa hiểu.
Truyện Khoa Huyễn
Phó Yến hôn cậu cái 'chụt': "Hái được rồi."
Cậu chuếnh choáng luôn: "Phó Yến, mau mau khai thật, anh có uống say trước khi mở cửa cho em không đấy?"
Anh nhoẻn cười, nối lời hát tiếp đoạn sau: "Và người lữ khách trong đêm tối, tạ ơn tia sáng bé nhỏ của vì sao.
Tôi đã chẳng đi trên nẻo đường ngay, nếu thiếu em lấp lánh dẫn lối*..."
* Then the traveler in the dark.
Thank you for your tiny spark.
He could not see which way to go.
If you did not twinkle so.
Lâm Xuân Tư không kìm được giữ gáy anh hôn lên.
Chiếc lưỡi của anh mới nóng bỏng làm sao.
Hai người lôi kéo nhau một chút, áo ngủ Phó Yến xốc xếch lộ cả vai.
Cậu rất đứng đắn chỉnh áo anh lại.
Phó Yến ôm chặt lấy cậu, khẽ khàng thầm thì: "Tôi lo quá.
Em càng quan tâm tôi thì tôi cũng càng lo.
Tôi sợ em sẽ xem như mình đã trả nợ xong xuôi rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi mất.
Bây giờ em có chỗ đứng trong công ty rồi, tiền đồ tươi sáng đang mở rộng vì em.
Tinh Tinh, tôi lo rằng mình sẽ làm phiền em, lo em bắt đầu thấy sai trái vì đã ở gần tôi.
Em nói tôi biết mình có nghĩ như vậy không đi? Em nói tôi biết đi?"
Lâm Xuân Tư ngẩn người.
Anh đúng là rất thiếu cảm giác an toàn.
Dường như trong mắt Phó Yến, tất cả tình cảm đều dễ dàng gõ một cái là vỡ.
Cậu có thể cảm nhận được anh hoàn toàn không có một mối quan hệ nào đủ thân mật và thấu hiểu để làm điểm tựa.
Một chú cá voi cô đơn.
Cô đơn cùng cực.
Cô đơn đến mức nó không biết nên đi đâu, về đâu.
Thế gian này giống như không có chỗ dung thân cho nó.
Chú cá voi này rất thích cậu, từ tâm tư tới suy nghĩ đều bơi lội quanh cậu.
Trước mắt Lâm Xuân Tư tựa như nhìn thấy một vùng biển lớn, màu nước trùng với đêm đen.
Một chú chim bay trên bầu trời đột ngột bắt gặp một cột nước phun trào, nó hiếu kỳ sà cánh đậu xuống hòn đảo phun nước và bắt đầu hót réo rắt.
Chú chim không biết bề mặt dưới chân là sinh vật, nó chỉ nổi hứng ca hát cho vui.
Hát xong thì bay vút về bầu trời.
Đâu hay biết có một loài sinh vật khác đã nhung nhớ nó.
Cậu bé Lâm Tinh Tinh quả thật đã vô tư như vậy.
Lâm Xuân Tư hít sâu một hơi, rụt người ra khỏi vòng tay anh, đi mở cặp cầm ra một chiếc hộp xinh xắn đính nơ, đứng đối diện trao cho người kia, nghiêm túc bảo: "Đây là lời cảm ơn anh đã hết lòng giúp đỡ em trong thời gian qua."
Đôi mắt đối phương như thất thần, sau đó núp dưới hàng mi ủ rũ.
Phó Yến mở nắp hộp, nhìn thấy một mảnh gỗ khắc hình cá voi đơn sơ nằm trong giấy lót và một xấp tiền mới.
Tiền này có lẽ là lương của cậu trích ra trả nợ cho anh.
Phó Yến mím môi, chớp chớp mắt.
Lâm Xuân Tư có cảm giác anh sắp khóc, vội nói: "Anh nhìn kỹ nắp hộp đi."
Anh làm theo lời cậu, ngỡ ngàng thấy một mẩu giấy viết chữ nắn nót: Em nghiêm túc với anh được không?
Thấy Phó Yến ngẩng phắt đầu nhìn mình, Lâm Xuân Tư chân thành xen lẫn trịnh trọng nắm lấy tay anh, đề nghị: "Chúng ta bắt đầu một mối quan hệ nhé?"
Cậu kéo tay anh cẩn thận cầm mảnh gỗ khắc ra khỏi hộp.
Bấy giờ Phó Yến mới thấy ở trên lưng cá voi có một chú chim.
Để em làm điểm tựa cho anh.
Để chú sơn ca đậu lên lưng cá voi, hát cho nó nghe.
Lâm Xuân Tư ở lại với anh cả ngày, bữa tối cũng bởi cậu nấu.
Đang khi cậu rửa chén, Phó Yến ôm eo cậu từ phía sau, nói: "Bắt đầu từ tuần sau em lên thực đơn mỗi ngày cho chúng ta đi.
Em ăn gì, tôi ăn đó.
Em nấu ăn, tôi rửa bát được không?"
Lâm Xuân Tư nghĩ bụng: anh thiếu điều nói em qua ở với anh luôn rồi.
Cậu lau tay, sờ trán anh.
Âm ấm.
Gần khỏe lại rồi.
"Uống thuốc rồi ngủ sớm cho em.
Hôm nay em xin nghỉ bên cô Tần Cẩm vì anh đấy." Hôm nay cậu toàn trốn việc chơi với anh, một chàng trai đã quen với nhịp sống chăm chỉ thú thật là khó tránh khỏi cảm giác lãng phí thời gian.
Nhưng mà, đáng giá.
Phó Yến muốn tiễn nhưng Lâm Xuân Tư không cho.
Cậu cầm chìa khóa căn hộ anh đưa, cười tươi chúc ngủ ngon rồi ra về.
Anh cài xích cửa đoạn đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy ra ba lọ thuốc, cầm chúng vào nhà vệ sinh.
Chiếc gương phẳng phản chiếu hình ảnh Phó Yến quả quyết đổ sạch những viên thuốc vào bồn cầu.
Anh gạt cần xả nước, vô cảm nhìn tất cả trôi đi, đôi chân đột nhiên mất hết sức lực, gục xuống thở dốc.
Phó Yến quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, cái bóng méo mó hắt lên tường trắng, thì thào: "Nếu là em thì tôi sẽ làm được...".