Chìm Trong Cuộc Yêu

Mạch Tương Tư sợ hãi liên tục kêu lên, "Cứu tôi với. . . . . ."

Đôi tay cô ta dùng sức bám lấy phía dưới xe lăn, nhưng tốc độ quá nhanh, tay cô ta căn bản không chạm vào được, tấm thảm mỏng ở chân bởi vì quán tính mà căng lên, Sanh Tiêu bị hoảng sợ tới mức cơ hồ ngay lập tức lăn một vòng từ trên cầu thang xuống. Mạch Tương Tư tuy kinh sợ nhưng trong đầu lại dị thường thanh tỉnh, cô ta biết đây là Duật Tôn cố ý thăm dò mình.

Người đàn ông đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn phía trước.

Mạch Tương Tư nhắm chặt hai mắt, mồ hôi từng giọt lớn nhỏ thi nhau chảy ra hai bên thái dương.

Sanh Tiêu chạy nhanh qua, mới vừa xuống cầu thang, chỉ kịp thấy Mạch Tương Tư cùng chiếc xe lăn đụng vào cột nhà phanh một tiếng, Tương Tư dùng sức bảo vệ đầu, cánh tay bị va đập tổn thương nghiêm trọng, cả người cùng bánh xe phụ trên ghế văng ra.

"Chị, chị. . . . . ." Mạch Sanh Tiêu kêu lên hết sức đến khàn cả giọng, dì Hà nghe thấy tiếng ầm ĩ, cũng vội chạy tới.

"Sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Sanh Tiêu dùng sức đem xe lăn đang đè ở trên người Tương Tư kéo lên, nước mắt cô nhanh chóng cũng chảy ra, vội đỡ nửa người Tương Tư lên, "Chị, chị, chị có sao không?"

"Đau quá, Sanh Tiêu, tay của chị. . . . . ."

Cả cánh tay như rời ra, Mạch Tương Tư đau đến liên tục thét chói tai, Sanh Tiêu vội gọi dì Hà, hai người thật vất vả mới đỡ được Tương Tư trở lại xe lăn.

Mạch Sanh Tiêu sờ sờ túi, thấy điện thoại di động đặt trên bàn ăn cách đó không xa, cô vội vàng đứng dậy muốn đi lấy.

Duật Tôn thấy thế, giữ chặt cổ tay cô, kéo quay trở lại, Mạch Sanh Tiêu sững sờ nhìn y đẩy Tương Tư ra ngoài, không bình tĩnh, cô vung tay đánh vào ngực Duật Tôn, "Anh làm gì vậy? Anh đến tột cùng là muốn làm gì?"

"Mạch Sanh Tiêu" Duật Tôn đem bắt lấy hai tay cô, "Em nên biết, đĩa CD kia không phải em đổi, thì chỉ có cô ta động tay chân, em nói thật một chút xem, là ai?"

"Anh điên rồi!" Mạch Sanh Tiêu định cắn y, Duật Tôn nhanh tay lẹ mắt, túm hai cánh tay Sanh Tiêu bắt chéo ôm vào trong ngực, Mạch Sanh Tiêu đưa lưng về phía y, chỉ có thể dậm chân, "Mau để cho tôi gọi xe cứu thương."

Nói không chừng chuyện đĩa CD lần này chính là Duật Tôn tính sai, tại sao mọi tội lỗi lại rơi trên người của chị tôi?

Mạch Tương Tư ngồi ở xe lăn, kìm nén tiếng khóc, đang nhẹ giọng khóc sụt sùi, Sanh Tiêu giãy giụa nhưng mà y, cắn lại cắn không tới, đá lại đá không tới, cô đành dùng đầu cụng về phía sau, Duật Tôn chỉ cảm thấy mắt bị đụng phải nổ đom đóm, vội vàng buông tay ra, đỡ trán.

Mạch Sanh Tiêu tóc dài xổ tung, muốn chạy đi lấy điện thoại.

Duật Tôn lần nữa lôi cô trở lại, "Tôi đưa bọn em đi."

"Không cần anh phải giả mù sa mưa ." Sanh Tiêu tức giận, hai mắt đỏ bừng hướng Duật Tôn quát, "Tôi biết anh không thích chị tôi ở đây, ngày mai chúng tôi liền dọn đi đã được chưa? Chị ấy là chị của tôi, Duật Tôn, anh nếu còn dám đối xử với chị tôi như vậy, tôi sẽ liều mạng với anh!" Cô gào thét ra tiếng, quơ múa hai tay mình giống như là móng vuốt của con thú nhỏ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng y sống chết.

Thật ra thì Duật Tôn không chỉ là thử dò xét Tương Tư, y muốn nói cho cô ta biết, bất kể cô ta là tàn tật thật hay giả vờ, nếu đã định ngồi ở trên xe lăn, thì vĩnh viễn cũng đừng có đứng lên.

Mạch Sanh Tiêu nhớ tới lần Duật Tôn đem chén cháo đổ lên chân Tương Tư, hơn nữa lần này chính mắt thấy, cô càng thêm tin chắc Duật Tôn là cố ý , Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng bừng lửa giận, hai tay đẩy mạnh về phía Duật Tôn, người đàn ông lảo đảo mấy bước, sửng sốt vì bị cô đẩy bất ngờ thiếu chút nữa ngã nhào.

"Em. . . . . ." Duật Tôn sắc mặt trầm xuống, "Mạch Sanh Tiêu, lá gan cô cũng lớn vậy sao?"

Không quay đầu đi tới trước bàn ăn, lấy điện thoại di động cầm ở trong tay.

Duật Tôn cầm lấy cái cổ tay trắng nõn của cô, đoạt lấy điện thoại di động xong, buông tay Sanh Tiêu ra, "Có đi hay không?"

Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn phí sức, vội cùng dì Hà hai người đẩy Tương Tư đi ra ngoài.

Từ bệnh viện trở về đã gần đến rạng sáng, may mắn tay Tương Tư chỉ bị bầm tím, không bị thương gân cốt, bôi chút thuốc chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng, không hề nghiêm trọng, không bao lâu sau là có thể khôi phục.

Sanh Tiêu đỡ cô ta trở về phòng ngủ, cho uống thuốc tốt nhất, bận rộn xong thì đã mệt không đứng lên nổi.

"Chị, " cô cầm tay Tương Tư bỏ vào trong chăn, "Thật xin lỗi, ngày mai em sẽ đi tìm phòng, chị, chúng ta rời khỏi đây nhé?"

"Sanh Tiêu" Mạch Tương Tư vô lực tựa vào mép giường, "Em còn đi được nữa sao? Em không phải đi, chị cũng không đi, chỉ cần y không đối xử với em như vậy, chị cái gì cũng có thể chịu được."

Sanh Tiêu đem gối lên chân Tương Tư, mặt hướng về phía chị, một tay ráng sức lau nước mắt đang tràn ra, "Chị,em thật sự nhớ cha, mẹ, nghĩ tới ngôi nhà nhỏ của chúng ta."

Tương Tư nghe vậy, ngẩng đầu lên, mũi cô ta ê ẩm, cũng không làm sao nhịn được nước mắt, "Sanh Tiêu, chị cũng vậy, rất nhớ ba mẹ, chúng ta bây giờ đang ở trong căn phòng lớn như vậy, nhưng nơi này, nào có phải mái nhà ấm áp của chúng ta?"

Mạch Sanh Tiêu cắn khóe môi, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, dì Hà đưa đầu vào dò hỏi, "Mạch tiểu thư, Duật thiếu bảo cô về đi nghỉ."

Sanh Tiêu lau nước mắt, "Hôm nay cháu muốn ngủ cùng chị."

Tiếng Duật Tôn vang lên ở ngoài cửa, "Có phải muốn tôi đi vào xách em ra ngoài hay không?"

Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt, khóe mắt vẫn còn ướt át, cô dùng tay áo dùng sức lau mấy cái, xác định đã lau khô, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài, dì Hà nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, chúc ngủ ngon xong, liền đi về phòng của mình.

Sanh Tiêu đi tới đầu cầu thang, hướng về người đàn ông ở phía sau nói, "Chẳng lẽ anh cứ thích cưỡng bách người khác như vậy sao? Anh có bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày anh thích một người, anh cũng đối xử với người đó như vậy hay sao? Thủ đoạn này của anh, không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được. Duật Tôn, anh sớm muộn sau này cũng sẽ yêu, thật sự, nên sửa đổi đi một chút."

Gương mặt tuấn tú của Duật Tôn nâng lên, vẻ ương ngạnh trên mặt đã bị trầm mặc thay thế, y khẽ động khóe miệng, vừa muốn mở miệng, lại bị Mạch Sanh Tiêu đoạt lời, "Tôi hiểu rõ người anh thích không phải là tôi, tôi chỉ muốn nghiêm túc nói cho anh biết, bằng không, đến lúc anh hối hận cũng không kịp."

Cô nói xong, trực tiếp đi lên lầu.

Duật Tôn cũng không đột nhiên phát giận, chỉ nghĩ, gần đây đối với cô bao dung hơn, cô lại càng ngày càng to gan hơn.

Lên lầu, Mạch Sanh Tiêu cầm quần áo treo vào tủ, Duật Tôn ngồi ở mép giường, "Em cứ một mực tin tưởng chị em như vậy hay sao, đĩa CD nói không chừng là do cô ta đổi."

"Không thể nào!"

"Tại sao không thể nào?" Nghe cô khẳng định chắc chắn như vậy, Duật Tôn không khỏi tức giận.

"Chị ban đầu vì cứu tôi, ngay cả hai chân của mình cũng không cần, chị ấy còn có thể lừa tôi sao?" Mạch Sanh Tiêu nói gì đều không tin.

Duật Tôn đứng dậy đi tới bên ngoài ban công, cách nói của Sanh Tiêu cũng không phải không có lý lẽ, nếu Mạch Tương Tư có thể vì cứu cô mà hy sinh đến mức bị như thế này, cũng không đáng để tiếp tục làm những việc mờ ám ở sau lưng. Duật Tôn càng không thể đoán ra nổi, nếu như thực sự là cô ta làm, vậy mục đích là vì cái gì?

Mạch Sanh Tiêu tắm xong đi ra ngoài, lên giường nằm.

Duật Tôn lúc đi vào chỉ thấy cô lộ ra cái đầu, y vén chăn lên chui vào, Sanh Tiêu cũng không ngủ, cũng không muốn nằm sát cạnh y, ý thức được cô cố tạo khoảng cách, người đàn ông vươn cánh tay, đem cô kéo lại gần.

Mạch Sanh Tiêu nhớ tới những chuyện y làm lúc trước, sau lưng liền căng thẳng, cô xoay người, "Nếu như anh không thể chấp nhận được chị, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng."

Duật Tôn bàn tay đặt trên bả vai cô khẽ vuốt, cằm gối lên đỉnh đầu Sanh Tiêu, nghĩ một lát, liền lắc đầu nói, "Không cần." Chỉ sợ cô không tin, Duật Tôn lại cúi xuống, tầm mắt cùng cô ngang nhau, "Từ nay trở đi, tôi không để ý đến cô ta là được."

Nghe giọng điệu của y, như thể Tương Tư là miếng keo dán phiền toái cô dán lên người y để đối phó y vậy.

Mạch Sanh Tiêu lại xoay người, những nụ hôn nóng bỏng của Duật Tôn chặt chẽ phủ kín trên lưng Sanh Tiêu, cô nhắm mắt lại, một chút phản ứng cũng không có. Duật Tôn thấy thế, nắm bả vai kéo cô quay lại, "Phản ứng như đêm hôm đó tại sao lại không có nữa rồi?"

Mạch Sanh Tiêu ngậm miệng, không trả lời.

Duật Tôn đương nhiên biết trong lòng cô không thoải mái, tay phải y luồn vào trong áo ngủ của cô di chuyển, quạt gió thổi lửa, thấy cô mắt vẫn không mở ra, hứng thú liền bị dập tắt một nửa, "Tôi không phải để cho cô ta ở lại sao?"

"Nhưng đó là chị của tôi, nếu tôi cũng đối xử như vậy với người thân nhất của anh, anh có chịu được không?" Mạch Sanh Tiêu một hơi nuốt không trôi, không khỏi cao giọng.

Duật Tôn chóp mũi cơ hồ chạm vào mặt Sanh Tiêu, cô rõ ràng trông thấy đáy mắt y như đầm sâu trầm xuống, dâng lên một cơn thủy triều mãnh liệt quỷ quyệt nhào tới nhấn chìm cô, gương mặt tuấn tú của y âm trầm, cánh tay chống xuống quay người, "Tôi không có người thân, càng không có người thân nhất." Nói xong, liền cuốn chăn đem phía sau lưng ném lại cho cô.

Mạch Sanh Tiêu giật mình, cô chưa từng nghe Duật Tôn nói về gia thế của y, cô không nghĩ tới, y có được bối cảnh khổng lồ như vậy, nhưng lại không hề có đến một người thân?

Sanh Tiêu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi cô đối với Nghiêm Trạm Thanh đã chấm hết (chết tâm), thái độ của Duật Tôn đối với cô cũng thay đổi, nếu là trước kia, chọc giận y như vậy, không biết sẽ phải hứng chịu cuồng phong bạo vũ như thế nào.

Hôm sau, mãi cho đến lúc ngồi ở trước bàn ăn, hai người cũng vẫn không nói chuyện.

Tương Tư không ra khỏi phòng, dì Hà múc cháo bưng vào cho cô ta, Sanh Tiêu ăn sơ qua mấy miếng cũng đi vào phòng của Tương Tư, Duật Tôn cũng có việc gấp phải đi làm luôn.

Buổi chiều, Sanh Tiêu đang ở giữa giờ học thì bị điện thoại của Duật Tôn gọi tới bảo ra ngoài trường.

Bây giờ đã là mùa xuân ấm áp, gặp phải hôm nay nhiệt độ thoải mái, Sanh Tiêu mặc một chiếc sơ mi cộc tay kiểu dáng đơn giản, mặc dù rộng thùng thình, nhưng phối hợp cùng quần jean màu lam đậm lại toát lên vẻ sảng khoái tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Đuôi tóc Mạch Sanh Tiêu buộc vổng cao, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh xe Duật Tôn, "Có chuyện gì vậy?"

"Lên xe."

Trong tay cô còn cầm sách vở, lúc ngồi vào ghế cạnh tài xế thì mùi thơm của nước giặt quần áo tỏa ra ập vào mũi Duật Tôn, y khởi động xe, đi thẳng về phía trước.

Tô Nhu hôm nay cố ý chọn một bộ lễ phục váy ngắn, cô ta đồng ý để Nghiêm Trạm Thanh dời lại chuyến đi hưởng tuần trăng mật, liền đặc biệt chuyên tâm hướng về sự kiện này.

Cô ả tới hội trường sớm một chút, cách đó không xa, đặt một chiếc Piano màu trắng, vô luận từ bề ngoài đến khí chất, đều ở đẳng cấp xa xỉ, Tô Nhu đôi tay kích động nắm chặt lại, cô ta đã cùng Nghiêm Trạm Thanh bàn bạc, hôm nay, cô ả nhất định phải có được nó.

Mạch Sanh Tiêu bị Duật Tôn lôi xuống xe, sách trong tay cô vẫn chưa từng rời tay, "Đây là đâu?"

Duật Tôn mang theo cô đi thẳng vào trong hội trường, nghi thức bán đấu giá đã bắt đầu, y ôm hông của Sanh Tiêu, đi tới hàng thứ nhất. Nghiêm Trạm Thanh sốt ruột nhìn đồng hồ trên cổ tay, bên cạnh vang lên một hồi lao xao, y lơ đãng quay đầu lại, đã nhìn thấy Sanh Tiêu cùng Duật Tôn phía bên kia lối đi, ngồi xuống chỗ của bọn họ.

Chiếc Piano ở rất gần Sanh Tiêu, cô không khỏi giật mình, đây chính là chiếc Piano tốt nhất trên thế giới, Piano nghệ thuật của Steinway, cho tới nay nó là chiếc duy nhất ở Trung Quốc Đại Lục, Sanh Tiêu hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đàn, có thể cảm giác tiếng tim đập mãnh liệt càng lúc càng nhanh của cô.

Tô Nhu nhìn qua gò má Nghiêm Trạm Thanh, trông thấy hai người, hai tay cô ta không khỏi siết chặt, xem ra, mục đích của bọn họ cũng là chiếc Piano này.

Người chủ trì đấu giá thông báo, lên giá chính xác 100 vạn.

Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Trạm Thanh nghiêng sang, không ngừng nhìn về phía Sanh Tiêu.

Sau khi đến cô đã nhìn thấy hắn, nhưng thần sắc hờ hững, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đàn trước mặt.

Tô Nhu muốn có nhất, chính là chiếc Piano này, cô ta thấy Nghiêm Trạm Thanh bất động, liền tự mình giơ thẻ đấu giá, nhất định phải giành được chiếc Piano về tay mình.

"Thích không?" Môi Duật Tôn nhẹ nhàng chạm vào bên tai Sanh Tiêu, "Tôi tin, thứ tất cả những nghệ sĩ dương cầm đều muốn có được nhất, chính là nó."

Tay phải Mạch Sanh Tiêu đặt ở trên đầu gối giống như đã tìm được tri âm, đang phối hợp với âm nhạc lên xuống trong hội trường, "Anh muốn đấu giá được nó?"

"Đúng, tôi chắc chắn, để tặng cho em."

Năm ngón tay Mạch Sanh Tiêu dừng lại, tiếp theo chậm rãi nắm chặt, "Không cần, tôi không thể đánh đàn trên chiếc Piano quý giá như thế này được."

Duật Tôn cầm chai nước suối trên bàn lên, mở nắp, y nhìn nhìn, nghĩ đến mình chưa bao giờ uống thứ gì không rõ nguồn gốc, liền đem bỏ chai nước trở trở lại chỗ cũ, y dựa nửa người trên vào thành ghế, thân thể khẽ nghiêng, cơ hồ đem đầu tựa ở trên vai cô, "Tôi chỉ muốn thử xem, lúc chúng ta ân ái ở trên kệ đàn Steinway, sẽ hợp tấu lên âm thanh như thế nào mà thôi?"

Hai tai Mạch Sanh Tiêu như bị thiêu cháy, cô mím môi, không nói thêm gì nữa.

Giá đấu giá đã lên 500 vạn.

Tô Nhu cầm bảng hiệu tay đang run run, mặc dù cô ta cùng Nghiêm Trạm Thanh hai bên trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng nếu thật sự bỏ ra hơn một ngàn vạn mua một chiếc Piano cũng là chuyện không nhỏ.

Bà Nghiêm vốn đã lúc lạnh lúc nóng không nói. Lại thêm, bọn họ lúc ra ngoài, ông Nghiêm cũng đã nhắc, giá cả vừa phải có thể suy tính, nếu giá trên trời, thì Nghiêm Trạm Thanh không cần tự tìm phiền toái, dù sao đối với hắn sẽ ảnh hưởng không tốt.

Tô Nhu bị chiếc Piano trơn bóng làm cho không mở ra được mắt, cô ả có năng khiếu đánh đàn, nếu được đàn Steinway, tiếng đàn nhất định là không chê vào đâu được.

Cô ả giơ thẻ lên, 550 vạn.

Có người vẫn còn muốn tranh, Duật Tôn bỏ thẻ mã số trong tay lên bàn, y thấy Mạch Sanh Tiêu không chú ý, liền kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình.

Kéo dài tranh chấp không xong, Tô Nhu cắn răng một cái, đã đem giá tiền tăng lên 950 vạn.

Cô ta thấy Duật Tôn không tiếp tục ra giá, trong lòng không khỏi một hồi nhẹ nhõm, nói không chừng y cũng chỉ dẫn Mạch Sanh Tiêu tới xem một chút náo nhiệt, dù sao, ai có thể vì một người phụ nữ được bao nuôi bỏ ra số tiền lón như thế để mua một chiếc Piano?

Nghiêm Trạm Thanh từ đầu đến cuối không nói gì, hắn chỉ cảm thấy, chiếc Piano này xứng với Mạch Sanh Tiêu hơn.

"Xem ra chiếc Steinway của chúng tôi quả thật là danh bất hư truyền, vị tiểu thư số 23 này đã ra giá 950 vạn, có ai ra giá cao hơn 950 vạn không, 950 lần thứ nhất, " người đàn ông chủ trì bán đấu giá cố ý kéo dài âm điệu, "950 vạn lần. . . . . ."

Khóe miệng Tô Nhu nâng lên mừng rỡ, cặp mắt đã phủ một tầng kích động, tay cô ta khoác trên cánh tay Nghiêm Trạm Than, cả khuôn mặt thấm trong hào quang chiến thắng.

"950 vạn 3. . . . . ."

"Khoan đã." Mạch Sanh Tiêu không hiểu nổi dụng ý của Duật Tôn, cũng đang chờ công bố, y cầm lên thẻ đấu giá, người chủ trì kia vừa nhìn thấy, nhất thời trên mặt cười tươi như hoa, "Vị tiên sinh này. . . . . .

"1500 vạn."

Mạch Sanh Tiêu hoài nghi mình có phải đang ở trong studio của một bộ phim truyền hình nào đó, loại tình huống như thế này, rõ ràng chỉ có trong ti vi mới có, cả hội trường nhất thời vang lên tiếng kinh hô không nhỏ, giọng người chủ trì bán đấu giá cũng vang lên chói lói, "1500 vạn, trời ạ, 1500 vạn. . . . . ."

Thẻ đấu giá trong tay Tô Nhu rơi xuống nằm ở bên chân.

Duật Tôn ra tay, trực tiếp chặn luôn đường của Tô Nhu, Mạch Sanh Tiêu xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, tựa hồ còn có chút khó có thể tin.

Buổi đấu giá đã chấm dứt như thế, Duật Tôn ký chi phiếu ngay tại chỗ, Piano sẽ do công ty bảo hiểm đảm bảo vận chuyển, trực tiếp đưa tới Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Tô Nhu đầy mặt không cam lòng, cô ả không biết, Duật Tôn có phải là tiền nhiều quá ném qua cửa sổ hay không.

Sanh Tiêu bị y nắm tay đi khỏi hội trường, cô nhớ tới đấu giá lúc trước, không khỏi mở miệng nói, "Thật ra thì, anh đại khái chỉ cần tăng thêm 50 vạn nữa thôi."

"Tôi không thích cò kè mặc cả, hoặc là không ra tay, hoặc là, làm đối phương không kịp trở tay, đúng không?" Y hỏi ngược lại, mặt cũng không hướng về phía Mạch Sanh Tiêu, cô dựa theo ánh mắt của Duật Tôn mà nhìn lại, thấy Tô Nhu đang đứng ở cửa.

Tô Nhu vẻ mặt nhịn không được, tức giận tới mức hận không thể dậm chân tại chỗ.

Nghiêm Trạm Thanh lấy xe tới, tay Mạch Sanh Tiêu khoác lên cánh tay Duật Tôn khẽ động, không kịp nói gì, Duật Tôn đã mang cô rời đi. Nghiêm Trạm Thanh đi tới cạnh Tô Nhu, ánh mắt vẫn còn dính trên lưng Mạch Sanh Tiêu, cô thật sự ghét hắn như vậy sao, ngay cả một cơ hội đối mặt cũng không cho hắn.

Hai người trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì vừa cũng là lúc Piano được đưa đến.

Mạch Sanh Tiêu ngồi trước đàn, hai tay lại lúng túng không biết làm như thế nào đặt xuống.

Dì Hà làm xong cơm tối, đang chờ bọn họ. Duật Tôn cũng không thúc giục cô, Tương Tư nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra ngoài. Duật Tôn thả lỏng hai tay, không biết như thế nào cho phải, y đứng dậy đi tới cạnh dì Hà, cúi người xuống phân phó mấy câu.

Dì Hà gật đầu một cái, liền đi làm theo những gì Duật Tôn phân phó.

Y trở lại bên cạnh Sanh Tiêu, cùng cô ngồi chung một chỗ.

Toàn bộ đèn bên trong phòng khách bất chợt tắt hết, xung quanh đang sáng rỡ biến thành tối đen, Mạch Sanh Tiêu tưởng là bị cúp điện, nhưng trước mắt bỗng lại bừng sáng lên ấm áp, chỉ thấy dì Hà thắp nến xung quanh đàn dương cầm, cảm giác không khí của một bữa tối lãng mạn dưới nến tràn ngập đến từng góc trong Hoàng Duệ Ấn Tượng. Cửa sổ sát đất được nhẹ nhàng kéo ra, lúc đó gió nhẹ từ từ, dưới ánh nến vụt sáng, bên cửa sổ, còn có mùi hương đất được tưới thấm ướt nước đưa tới.

Duật Tôn đầu ngón tay vuốt nhẹ, ngón tay của y thon dài, lướt trên những phím đàn đen trắng, có một vẻ đẹp đặc biệt.

Mạch Sanh Tiêu như bừng tỉnh rạng ngời, đuổi theo tiết tấu của y, nắm bắt, hài hòa ăn ý.

Dì Hà tựa vào trước bàn ăn, bà không hiểu âm nhạc, nhưng có thể cảm nhận được trong đó sự thư thái, linh hồn Steinway được khống chế dưới đôi tay, Mạch Sanh Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt, hoàn toàn thả lỏng, hòa mình vào bản nhạc.

Sự kết hợp của bọn họ dường như rất tự nhiên, hài hòa, giống như âm thanh của đất trời. Sanh Tiêu mở mắt ra, chỉ thấy Duật Tôn tầm mắt khẽ khép hờ, bộ dáng này, cùng với y lúc bình thường quả nhiên rất khác biệt.

Vẻ mặt y yên bình, phảng phất như có một loại yên tĩnh không nói lên lời thấm vào từng nét trên khuôn mặt đẹp như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, cô cứ nhìn tới xuất thần, tận đến khi Duật Tôn xoay mặt sang nhìn cô, Sanh Tiêu liền quay người thu hồi ánh mắt, vội chôn đầu xuống đất.

Tương Tư ngồi trên xe lăn, cô ta biết chiếc Piano này rất đắt tiền, nhìn hai người ngồi ở trước mặt, sắc mặt lo lắng của cô ta ở trong ánh nến càng phát ra lạnh lẽo, Sanh Tiêu vô tình nhìn thấy, trong lòng quay cuồng chấn động.

Dì Hà cười híp mắt đem đèn của phòng khách bật lên, cánh môi Tương Tư giương nhẹ, trên mặt là nụ cười ấm áp, Mạch Sanh Tiêu tự nhận mình nhìn lầm rồi, chị từ trước đến giờ ôn hòa, làm sao có thể xuất hiện vẻ mặt như vậy?

"Tiếng đàn hay quá." Dì Hà thu lại đồ, hai người đứng dậy, Duật Tôn đi phía trước, đến trước bàn ăn, nói với Sanh Tiêu bên cạnh, "Thành phố Bạch Sa sắp tổ chức cuộc thi đàn dương cầm có biết không?"

"Có" Sanh Tiêu gật đầu, "Thầy giáo ở trường đã đăng ký cho tôi tham gia rồi."

"Quy mô mặc dù nhỏ hơn so với cuộc thi ở Paris lần đó, nhưng cũng là một cơ hội" Duật Tôn cầm lấy bát đũa, "Cuộc thi ở Paris tôi có xem qua báo cáo, tay của em lúc ấy làm sao vậy?"

Mạch Sanh Tiêu không khỏi nắm chặt đũa, "Lúc ấy bị Tô Nhu chạm nhẹ vào, tới lúc biểu diễn mới phát hiện cánh tay tê dại không nhúc nhích được, sau đó tôi muốn đi bệnh viện, nhưng sau khi kết thúc biểu diễn không bao lâu, lại khôi phục cảm giác."

Duật Tôn nghe vậy, đại khái đã đoán được mấy phần.

Mạch Sanh Tiêu không ngờ, Duật Tôn không chỉ bỏ ra món tiền khổng lồ mua Piano, hơn nữa còn mời cho cô một giáo viên.

Trước đây ở Hoa Nhân được học qua một buổi của người giáo viên này, Mạch Sanh Tiêu lúc ấy đã muốn học ở lớp luyện đàn của cô ấy, nhưng học phí cao quá, cô không kham nổi.

Sanh Tiêu có thiên phú cực cao với piano, được luyện tập mấy buổi, càng thêm thay da đổi thịt.

Mạch Sanh Tiêu đi tham gia cuộc tranh tài dương cầm với danh nghĩa sinh viên Hoa Nhân, ở nơi này lại gặp gỡ Tô Nhu, cô tuyệt nhiên không cảm thấy kỳ quái.

Lần trước bị dính buồn bực thua thiệt, cho nên nhìn thấy Tô Nhu cô đi sang đường khác, nếu so tài một cách công bằng, Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn tràn đầy tự tin.

Tô Nhu thấy cô ngồi ở hành lang bên ngoài, trên mặt cố gắng giữ nụ cười, "Mạch Sanh Tiêu, xin chào." Tô Nhu vươn tay.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, càng không có ý đưa tay ra.

Duật Tôn từ bên ngoài đi vào, vừa lúc thấy một màn như vậy, Sanh Tiêu thấy thế, vừa muốn hỏi y làm sao lại ở đây, chỉ thấy người đàn ông đã vươn tay, bắt lấy tay Tô Nhu, "Hôm nay thật đúng là náo nhiệt, mọi người đều ở đây."

Tô Nhu chỉ cảm thấy tay bị nắm rất chặt, một cơn đau rất nhỏ đâm vào trong lòng bàn tay.

Duật Tôn thản nhiên buông tay ra, ngồi vào bên cạnh Sanh Tiêu, "Cuộc thi lúc nào thì kết thúc?"

Mạch Sanh Tiêu nhìn một chút lên đồng hồ treo tường ở phía xa, "Hiện tại mới 2 giờ, mới thi vòng đầu tiên, ít nhất cũng phải 6 giờ."

"Tôi còn có mấy việc phải làm, 6 giờ sẽ tới đón em."

"Thôi, tôi có thể tự về được."

"Chờ tôi, đừng đi lung tung." Duật Tôn nói xong, liền đứng dậy đi ra phía ngoài.

Tô Nhu không muốn ở đây tự tìm mất mặt, thấy Mạch Sanh Tiêu không để ý, cũng liền đi ra ngoài.

Vòng đầu tiên rất dễ dàng liền thông qua, Mạch Sanh Tiêu không nghĩ tới, Tô Nhu lại giống như mình lúc trước biểu diễn trên khan đài không tốt, một cánh tay cô ta dường như vô lực, tiếng đàn đánh lên hỗn loạn lơ lửng, lúc ấy cô ta liền dừng hản buổi biểu diễn, tự động bỏ cuộc.

Nghiêm Trạm Thanh nhận được điện thoại xong chạy tới đón, một mình Tô Nhu núp ở trong góc hành lang khóc rất lâu, Sanh Tiêu nghĩ thầm, có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng.

Mạch Sanh Tiêu thi xong vòng bán kết, chỉ còn đợi tuyên bố kết quả, cô đi ra phía ngoài đại sảnh cuộc thi, định đi rửa tay, mới vừa được mấy bước, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Đúng. . . . . . Nhất định phải ngăn cản y, ra tay diệt trừ y trước, đừng hỏi tôi, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, nếu không phải là tôi bí mật tiết lộ tin tức cho anh, sợ rằng, chỗ anh ngồi không phải một lần bị cảnh sát sờ tới? Đúng, ngay hôm nay, lập tức lúc trời tối, yên tâm đi, Duật Tôn đi ra ngoài không thích mang theo vệ sĩ. . . . . ."

Sanh Tiêu kinh sợ tới mức mặt trắng bệch, đó là giọng của Nghiêm Trạm Thanh, Mạch Sanh Tiêu vội lấy điện thoại di động ra, xoay người, vừa gọi điện thoại, vừa nhẹ rời đi.

Tút… tút…tút . . . . . .

Cô sốt ruột tới mức tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, “Mau nhận điện đi. . . . . .”

Điện thoại di động bất ngờ bị người phía sau giật lấy, Nghiêm Trạm Thanh nhanh hơn cô một bước đã đứng chắn ở trước mặt cô, hắn giơ giơ lên điện thoại ở trong tay, "Sanh Tiêu, em định gọi cho ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui