Chín Cây Số Tình Nhân

“Cả linh hồn của tôi sục sôi như vậy, bởi vì yêu người.”

__________________

Cuộc sống của người đã “lấy mất bộ lông cừu” gần đây lâm vào những sự hỗn loạn không thể khống chế.

Trên chuyến bay bay đến Copenhagen, Nhâm Viễn làm những công việc theo thông lệ trước khi cất cánh sẽ kiểm tra dây an toàn của mỗi một vị hành khách. Đi trên lối đi nhỏ thật dài, lúc bước qua hành khách ngồi ở hàng 37 ghế C, cuối cùng lại bởi vì người ấy có điểm giống ai đó mà nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần. Chuyến bay đường ngắn từ Hà Lan đến Đan Mạch, rất ít khi nhìn thấy một khuôn mặt Châu Á bắt mắt như vậy.

Người đàn ông này hai tay thả lỏng đan vào nhau đợi máy bay cất cánh chú ý tới Nhâm Viễn nhiều lần nhìn lại, dùng tiếng Trung thành thạo cười hỏi: “Anh cũng là người Trung Quốc sao?”

Lúc nói chuyện phiếm vài câu sẽ thấy, khi hắn mỉm cười có thể thấy cả lúm đồng tiền, ánh mắt có chút giống người kia, khi nói chuyện đôi môi khép lại tựa hồ rất mỏng.

Nhâm Viễn nhìn hắn, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ người kia khi cười lên, dường như không có lúm đồng tiền rõ ràng, thế nhưng cũng rất bắt mắt. Nhưng trong trí nhớ, nét cười của y dường như cách giờ phút này quá xa. Đến tột cùng là như thế nào? Thật muốn lại đi đến trước mặt y nhìn một cái. Còn có đôi môi trên khoảng sân lúc hừng đông, đã từng hôn anh.

Thời gian dừng ở Copenhagen không lâu lắm, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà thôi. Sau đó lập tức lại lên máy bay quay về Am-xtéc-đam.

Ngồi đợi trong phòng nghỉ đến khó chịu, Nhâm Viễn đi trên đại sảnh chờ của  sân bay Copenhagen, đột nhiên nhớ tới mình cũng từng đứng ở chỗ này, cổ vũ một cậu trai hai mươi tuổi, anh nói nếu như cảm thấy đáng giá, vậy thì đi đi, nam tử hán đại trượng phu, đừng khóc.

Thằng nhóc Tôn Vũ Tân kia trước đó thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn cho anh, bay đến Thuỵ Điển, lúc an toàn về nước đều biết báo cho anh một tiếng bình an. Giờ đây đã về nước một thời gian rồi, nhưng lại không thấy tin tức, không biết cậu ta hiện tại sống thế nào, cùng người kia… ra sao.

Nghĩ tới đây, Nhâm Viễn thở dài, bỗng nhiên nghĩ những dũng khí lúc mình đi cổ vũ cho người khác sao đến lúc này lại không biết đi đâu hết rồi?

Những tâm tình kỳ quái dây dưa vướng mắc không ngừng dưới đáy lòng này, làm mấy ngày nay Nhâm Viễn lâm vào một trạng thái rất khó hiểu. Nếu như thằng cha Ông Hiểu Thần kia ở đây, e rằng sẽ lộ ra vẻ mặt xem thường cười nhạo anh có phải bước vào thời mãn kinh rồi hay không mất.

Bay trở về Am-xtéc-đam không bao lâu, liền có số điện thoại từ nước ngoài gọi vào điện thoại Nhâm Viễn.

Khi đó anh đang xem lịch bay của mình, nghi hoặc nhìn dãy số hiện trên màn hình, cuối cùng vẫn nghe máy.

Biết được là anh bạn học cũ Quý Vĩ Kỳ gọi đường dài tới, ít nhiều có chút kinh hỉ. Mà vào giây phút nghe thấy tin tức kết hôn, Nhâm Viễn vội vàng chúc mừng, ánh mắt theo bản năng quét đến lịch trình công tác bị sắp xếp dày đặc của mình vào hai tuần sau.

Đồng nghiệp mặc chế phục tương tự đi qua đi lại bên cạnh, cũng không ai chú ý tới tâm tình lúc này của anh.

Phần lớn mọi người thấy, đều chỉ là Nhâm Viễn vẫn luôn tươi cười, trước khi  ngắt điện thoại lưu loát đưa ra hứa hẹn: “Cậu kết hôn là việc lớn, sao cũng không dám sơ suất… 11 tiếng đồng hồ cũng bay về thăm cậu a! Ừm, nhất định.” Tuy là nói như vậy, nhưng lại có một tâm tư khác.

Anh nghĩ đến câu chuyện ngụ ngôn về loài cừu của Hứa Huệ ở quảng trường; nghĩ đến Tôn Vũ Tân ở sân bay Copenhagen quyết tâm ngoan cố nói tuyệt đối sẽ không hối hận; nghĩ đến người kia đã hỏi mình ” Tôi đợi cậu cả đêm ở Saint Ricardo, vì sao cậu không đến?”, nghĩ đến lời y nói sát bên tai, nếu chán ghét y, y sẽ từ bỏ.

Anh đột nhiên nhận ra chuyện mình cố gắng dùng những suy nghĩ không phân biệt lớn nhỏ đi cân nhắc tình cảm của bản thân là một việc buồn cười cỡ nào. Nếu dựa vào lý trí là có thể nghĩ được rõ ràng, nghĩ được thông suốt, vậy trên đời sẽ không có nhiều đôi tình nhân lỡ mất nhau như vậy, cũng sẽ không có nhiều tình cảm cho đi nhưng không được hồi đáp như vậy.

Lúc đầu nói không có tương lai, chẳng qua là bởi vì bản thân không dám bước ra đi thực hiện. Phần thận trọng này của mình, nói cho cùng lại chỉ là bởi nhu nhược bảo thủ tìm cớ mà thôi.

________

Gần như không dành ra được thời gian để bay về, cuối năm lại đúng lúc là mùa đông khách, tìm người đổi ca cũng không được. Nhâm Viễn cuối cùng bất đắc dĩ đành đến phòng nhân sự, đơn giản xin nghỉ phép.

Sau khi đã lo liệu xong xuôi, anh gọi một cú điện đường dài cho Ông Hiểu Thần.

Phỏng đoán tình hình của hắn gần đây nhất định tốt đến mức không biết đã chạy đi đâu, điện thoại gọi đi nửa ngày rốt cục mới thấy gọi lại.

Người đàn ông bên đầu kia rầu rĩ trêu đùa mình, “Cái gì gọi là âm soa dương thác (hiểu lầm liên miên)thiên ý trêu người, bây giờ coi như tôi ăn đủ rồi… Nhưng CMN tôi thật sự  không cam lòng. Tình cảm của hai người lúc đó là đúng, tôi và cậu ấy cũng không nhận lỗi, nếu như không có hiểu lầm này, có lẽ chúng tôi vẫn đang ở bên nhau. Chân tướng là trò đùa…”

Nhâm Viễn nghe đứt quãng được một ít, nghĩ thầm trong nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy ai khiến Ông Hiểu Thần thâm tình như thế.

Thời gian mấy năm trong mắt cũng chẳng là cái gì, luôn không thiếu những người nam có nữ có đau khổ chờ hắn hai ba năm, nhưng hắn cũng chưa từng một lần nghiêm túc như bây giờ, sự hối hận không kịp này, thật sự rất xúc động.

Loại cảm giác này, thật giống như bạn nghĩ đến việc nếu như lại tiếp tục bỏ qua người kia, cả đời này có lẽ đều sẽ vì thế mà hối hận.

“Cậu có cần ủ rũ như thế hay không a?” Nhâm Viễn lúc này chó chê mèo lắm lông nói với người bên đầu kia, “Aiz, nếu như quá cô đơn, đợi tôi qua đó cùng cậu trải qua năm mới được chưa.”

Ông Hiểu Thần đang kỳ quái tháng này anh dày đặc bay đường dài, chợt nghe thấy Nhâm Viễn dường như rất nhẹ nhàng buâng quơ nói: “Tôi đã đặt vé máy bay ba ngày sau rồi.”

【 Chú thích】: “Cả linh hồn của tôi sục sôi như vậy, là bởi yêu người.” —— ca từ trong《 Vì người vô điều kiện》


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui