Biên tập : Điềm + Lam Ying
“Câu nói ‘Anh chờ em’, còn thâm tình hơn câu ‘Anh yêu em’ rất nhiều.”
Gói bưu kiện được gửi đi vượt muôn trùng mây, không biết lưu chuyển qua bao nhiêu lộ trình, cuối cùng cũng đến được tay người nọ.
Trước đó qua điện thoại đã báo cho Nhâm Viễn biết mình công việc rất bận rộn, cả ngày hơn mười tiếng đồng hồ ngâm mình ở công ty, cho nên bưu kiện được gửi thẳng tới đấy.
Một vé VIP của buổi diễn cuối cùng HANDSOME FURS ARENA, kèm theo một vé máy bay điện tử tới Am-xtéc-đam.
Đồng nghiệp trong phòng thu nhân lúc rảnh rỗi, ghé mắt nhìn qua mà nói, “Mời anh tới xem, lại còn gửi cả vé máy bay cơ à? Tốt ghê nha.”
Tốt con khỉ, Lạc Kiều Xuyên nghĩ trong lòng, bản thân tên kia chính là làm việc trong ngành hàng không, muốn kiếm được vé máy bay quá là đơn giản.
Bận bịu cho đến giờ cơm trưa, Nhâm Viễn gọi điện thoại đến, vừa tiếp cuộc gọi đã nghe anh hỏi: “Nhận được chưa?”
“Ừm, buổi sáng nhận rồi.”
“Kể ra cũng đúng giờ, à thời gian như thế, được không?”
Lịch công tác trong tháng Hai vốn đã được sắp xếp rõ ràng, Lạc Kiều Xuyên đi ra bên ngoài hành lang, “Không biết được. Này, anh đặt vé máy bay sớm như thế để làm gì?”
“Mấy ngày đó đúng lúc anh cũng không phải bay, nghĩ muốn đưa em sang bên này sớm một chút, không được à?”
Thấy mấy người trong phòng thu âm đang đợi, Lạc Kiều Xuyên không nói được mấy câu lại vội vàng tắt máy.
Nhâm Viễn không có lịch bay nên đang nhàn rỗi nằm ở nhà đặt điện thoại xuống, đi xuống nhà bếp nấu bữa trưa cho mình. Phía sau điện thoại di động đang để trên bàn là quyển lịch để bàn mới toanh, tháng Hai còn chưa đến, thế mà đã dùng bút đen đánh dấu mấy ngày quan trọng rồi.
Lọ tương salad vừa mới mở ra thì một tiếng điện thoại cắt ngang. Hai cuộc gọi cách nhau gần như vậy, nếu không phải trùng hợp, Nhâm Viễn thật sự sẽ cho rằng có phải Lạc Kiều Xuyên đã quên nói gì đó trong cuộc gọi trước không.
Nhìn thoáng dãy số hiển thị liền nghe máy, “Thế nào, báo cho tôi biết để đón cậu hả?”
” 11 giờ sáng ngày kia sẽ tới, vừa mới quyết định.”
Nghiêng đầu dùng bờ vai và đầu kẹp lấy điện thoại, hai tay bận rộn tiếp tục làm salad, ” Ra viện khi nào thế?”
“Cũng mới thôi, aizz, cuối cùng cũng thoát được chỗ quỷ quái đó.”
“Chả trách… Chương trình bình chọn ngôi sao KLM lại trì hoãn, hóa ra là cố tình chờ cậu quay lại. Tiếp viên hàng không hậu cần mặt đất, mỗi người đều nhắc đến… Ây, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
“Cái gì, cậu nói fan tôi tăng gấp đôi sao?” Nghe có vẻ tâm trạng tên này không tốt cũng không xấu, mang theo chút mệt mỏi nói đùa.
“Sao lại chỉ có gấp đôi…” Nhâm Viễn cười hắn, đặt độ cầm trong tay xuống cầm lại điện thoại: “… Nói chuyện với ba cậu chưa?”
“Ừ, biết rồi ” người đầu bên trầm ngâm dừng lại vài giây, “Còn có hai ngày, rồi sẽ trở lại.”
Sau khi quay về Am-xtéc-đam, đúng hẹn đi thăm hỏi mẹ Ông hiểu Thần. Thể trạng của bà ngày càng sa sút, bệnh teo mạch máu đột nhiên ập đến kéo theo bị liệt do đột quỵ, cuối cùng diễn biến thành như thế nào, Ông Hiểu Thần không nói gì nhưng trong lòng hẳn là biết rất rõ.
“Này, không còn gì thì đừng lãng phí tiền điện thoại, tắt máy đây.”
“Chuyện của cậu, giải quyết đến đâu rồi?”
Biết rõ Nhâm Viễn hỏi cái gì, cũng không muốn anh vướng vào vòng lẩn quẩn này, Ông Hiểu Thần nói, “Không biết nữa… Trước khi đi có thể còn gặp một lần, có đồ vẫn chưa trả lại cho cậu ấy.”
Nghe hắn nói chuyện thận trọng mà không chút lo lắng, mới nghĩ tình yêu có phải thật sự có thể làm thay đổi một người hay không, “Nói không được thì trực tiếp làm, gây khó khăn không phải là lý thuyết của của cậu sao?”
Ông Hiểu Thần đầu này điện thoại buông tiếng than thở, “… Tôi đây thật sự không đáng tin lắm à?” Chơi đùa mấy năm như thế, đột nhiên phát hiện đã không kịp hãm phanh lại, đã vượt quá mất rồi, thế cho nên sự chân thành vẫn cứ bị coi là đùa bỡn.
Anh nhất thời không nói được tiếp nữa, nghĩ tên này thật là khó hiểu, máy bay phức tạp như vậy mà còn có thể điều khiển có bài có bản, người đã phát triển còn vượt qua cả số tuổi của mình, IQ và EQ như vậy, không biết hiện giờ đã đi đâu hết. Muốn dùng chính cảm nhận của bản thân mình để an ủi hắn, nhưng lại phát hiện cả hai không chênh lệch nhau là bao, chẳng qua là kém nhau một người yêu sẵn lòng chờ đợi bạn, tin tưởng bạn, có thể vứt bỏ những so đo tính toán để ở bên bạn một lần nữa.
Đều nói ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ (), chứ đâu nói quay đầu là thoái nhượng, là yếu đuối, anh vẫn cứ cảm thấy cái tính cố chấp này thật đáng yêu. Hóa ra, vô tình mình lại nhặt được món hời lớn, trước kia không biết phải nói Lạc Kiều Xuyên có chỗ nào tốt, nhưng mà sẽ không ai có thể thay thế được y.
() Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ chỉ người đã lập chí thì quyết tâm tiến tới, không vì khó khăn mà lùi bước
Cái tên bị ‘giam cầm’ lâu như vậy cuối cùng cũng được ra viện, vừa ra được thế giới bên ngoài liền hăng hái bừng bừng.
Buổi tối thứ nhất cắm cọc tại BLEIB, không gặp được người kia như ý nguyện, một đêm công cốc.
The Artful Dodger trên tay là cái cớ duy nhất để gặp, nếu không sau mấy lần bị người ta lạnh lùng từ chối, Ông Hiểu Thần không thể tìm ra được lý do nào nữa để gặp cậu.
Nghĩ đến ba ngày sau mình sẽ bay về, nếu như ôm cây đợi thỏ không được, thì chỉ đành thay đổi phương pháp, trực tiếp ngồi dưới lầu quán bar. Đêm thứ hai, thế mà lại gặp được cậu hết giờ diễn.
Cố nhịn không dám động vào rượu, đợi cho đến rạng sáng Lê Hân kết thúc công việc, bám đuôi theo sau cậu về nhà. Ông Hiểu Thần hiểu rõ, đây chính là cơ hội cuối cùng.
Phòng cậu thuê vẫn là ở chỗ đó, giống với lúc trước. Cậu có chút luyến tiếc đến cố chấp chuyện cũ, cũng có thể do trời sinh tính lười biếng, đã ổn định ở chỗ nào rồi là không muốn dọn đi nữa.
Đi tới dưới lầu quen thuộc, cuối cùng tăng tốc độ đuổi theo, hô một tiếng sau đó nhìn người trước mặt dừng lại.
Lê Hân đứng dưới ánh đèn mờ mịt đợi hắn lên tiếng.
“Này, anh ra viện rồi.”
“Chúc mừng.”
“CD kia vẫn chưa trả lại cho em, ” hắn cố gắng để tránh cho nụ cười quá miễn cưỡng, “Không mời anh vào nhà uống ly cà phê sao?”
“Xin lỗi, bạn trai tôi đang ở đây, không tiện lắm, ” Lê Hân đánh cược, tốc độ quay của bộ não cậu chưa từng nhanh như vậy. Một căn phòng ở tầng bốn thật sự vẫn sáng đèn, cậu nâng cằm ý chỉ chỉ về phía bên phải, hỏi: “Có thấy không?”
Qua cửa sổ phòng bếp sáng đèn, thực sự có thể thấy bóng người, hình như đang hút thuốc.
“Vì vậy, cứ đưa cho tôi ở đây là được rồi, cảm ơn.”
Biết rõ gọn gàng dứt khoát mới là phương pháp tàn nhẫn nhất, nhưng vẫn tránh không được phải tìm một cái cớ cũ rích thối nát như thế, bởi vì đứng ở trước mặt người ấy, cậu cuối cùng vẫn phải chịu thua, thừa nhận bản thân không thể bình tĩnh mà nói không yêu được. Cũng chỉ có người này.
Tuy nhiên càng là cái cớ rách nát thì lần nào cũng có hiệu quả
Vỏ đĩa CD, vẫn còn độ ấm của người kia lưu lại, mà vẻ mặt của người sau lưng cậu đang biểu lộ như thế nào, cậu đã không thể biết được.