Chín Cây Số Tình Nhân

Biên tập: Điềm + Lam Ying

“Luôn nhắc bản thân phải nhớ kĩ tất cả những vô tình của anh, để kết thúc một lần thật dứt khoát.”

Trong nhà có một máy quay đĩa đã hỏng từ rất lâu, cuối cùng nhờ một người bạn thân đến sửa. Bởi vì vốn quen biết nhau cho nên đưa chìa khóa nhà riêng cho người ta cầm.

Tên kia đi vào bếp hút điếu thuốc rồi đứng nói chuyện, không biết là vì sao, lúc gã đi qua bên người lại lựa chọn ôm lấy gã.

Cánh tay càng ôm càng chặt không phải vì khát vọng thân cận, mà là sự khinh thường bản thân đến từ nơi sâu nhất đáy lòng.. Mánh khóe buồn cười như vậy, kỹ thuật diễn xuất vụng về như vậy, chẳng qua là muốn giành lại cho mình chút thể diện, chứng minh rằng không có hắn mình vẫn sống ổn. Hóa ra, bản thân đã rơi vào tình trạng ấu trĩ đến buồn cười như vậy.

Cậu biết rõ người dưới tầng có thể nhìn thấy  được

Người bạn kia không hiểu gì cứ mặc cậu ôm sau một hồi bắt đầu hôn cậu, Lê Hân kịch liệt đáp trả, nhưng lại vẫn chỉ cảm thấy xa lạ. Cho đến khi hai người di chuyển đến phòng khách, cánh tay ái muội dính sát vào eo cậu, bên tai nghe thấy giọng gã đang rất kích động hỏi “ Muốn làm không?”

Bỗng nhiên cánh tay giơ lên dùng sức dễ dàng đẩy người đang dựa vào mình ra một khoảng cách, cậu biết nơi này đã an toàn.

Trong nháy mắt bị cậu khước từ lạnh lùng, tên kia không hiểu gì “Sao vậy?”

Thoát ra khỏi tình trạng đang dây dưa lẫn nhau, nhìn thấy máy quay đĩa đã được sửa chữa, Lê Hân cúi đầu, chỉ nói một câu xin lỗi

Nhưng mà người này lại lần nữa xông lên hôn bừa bãi, kịch liệt đến thô bạo, tư thế dựa vào cạnh bàn khiến cho cậu sinh đau, “… Anh phát điên à!?”

Tất cả kinh hoàng vào giây phút cậu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên tức khắc bị phóng đại. Người trước mặt đột nhiên trở nên hung hăng kích động đến xa lạ, trong nụ hôn ép buộc, không biết là vết thương của ai khiến cho mùi máu tươi lan tràn nồng nặc trong khoang miệng cả hai.

“… MN, buông ra!” Gã kia sau khi bị một cú đá thật mạnh vào bụng mới chịu buông ra, theo đà ngã xuống đất va vào cái ghế dựa phát ra một tiếng động lớn.

Mắt Lê Hân đầy lửa giận, đầu ngón tay cọ qua đôi môi nhìn liền thấy một vệt màu đỏ nhàn nhạt

Cơn phẫn uất không có chỗ nào giải tỏa trong lòng cũng không phải do gã kia cố chấp dây dưa, mà là bởi bản thân sao lại lâm vào tình trạng đầy ý muốn trả thù đáng xem thường thế này. Lúc này, cậu không có lập trường để nói Ông Hiểu Thần càn quấy, mà là do bản thân cố tình gây sự tự khiến mình tức giận.

MN, gặp quỷ mà!

Cậu cúi đầu chửi bới một tiếng, rồi đi ra mở cửa. Thấy ngoài cửa là chính là cái người mà mình kiên quyết phải trả thù, ngạc nhiên không nói được tiếng nào.

Cậu còn chưa mở, hắn đúng lúc đập bung cửa nhà cậu.

Nhưng mà môi dưới còn đang bị thương chảy máu, quần áo trên người xộc xệch… Tất cả mọi thật sự là vô cùng tệ hại

Lúc cậu đang để ý việc này, thì gã trong phòng đã ăn phải một cú đấm cực mạnh.

Bộ dạng Ông Hiểu Thần giận dữ hung tợn này, Lê Hân chưa bao giờ thấy qua.

Không hề có một chút suy nhược nào của người vừa xuất viện, hắn nâng ngón tay lên chỉ vào mũi đối phương, “Tao cảnh cáo mày, đừng có đụng vào cậu ấy.” Giọng điệu lạnh như băng khiến người khác không rét mà run, không phải cái giọng  tán tỉnh như mọi khi, cũng không phải giọng ngọt ngào mỗi lúc dỗ dành ai, nói những lời không hay, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại là trong đáy lòng nói ra.

Tất cả mọi thứ, toàn bộ đều bị phá rối.

Người đàn ông bị đánh khóe miệng rách ra, mang vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra với vị khách không mời mà đến này.

Lê Hân định qua đỡ lấy người bị thương kia cho có lệ, người nọ tức giận chịu chửi rủa một tiếng, lạnh lùng mặt nghênh ngang rời đi. Vốn là người anh em có giao tình tốt, xem ra cũng thực sự bị trò khôi hài này chọc giận rồi.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, nhiệt độ không khí thấp đến quỷ dị

Lê Hân quay lưng, lấy tay lau đi vệt máu vẫn còn ở trên môi “Anh đi đi.”

Trong lòng có yếu đuối nhẹ dạ như thế nào thì vỏ ngoài cũng phải cứng rắn, nếu không làm sao có thể tiến về phía trước.

Cậu nghĩ sẽ có ngày mình đánh bại được người kia, sẽ không bị hắn dắt mũi mà đi nữa. Cậu luôn nghĩ phải thoải mái hơn, phải đối xử tốt với bản thân mình hơn, thế nhưng trong tình yêu có ai quan tâm thắng thua, xét đến cùng không thoải mái vẫn là chính mình, không buông xuống được cũng là chính mình.

“Anh cũng hi vọng có thể đơn giản mà đi như vậy,” Ông Hiểu Thần lúc này đang đứng sau lưng cậu, “Anh vốn đã định ép bản thân buông tay, sau khi bay trở về Am-xtéc-đam thậm chí cũng không muốn quay trở lại đây nữa, thế nhưng em biết không, có biết giây phút máy bay phải hạ cánh khẩn cấp, anh lại đột nhiên rất muốn gặp em.”

Biết rõ sở trường của hắn là nói những lời đường mật dễ nghe, chỉ cần một chút yếu lòng, trong tích tắc sẽ lại bị vùi sâu vào đáy bùn.

“Lê Hân…”

Cậu dường như bị ép đến góc chết, không còn có đường lui, thế là chỉ có thể chuyển qua cùng hắn giằng co: “Anh có ý gì, dây dưa đau khổ mãi như vậy… Nếu như anh thấy bức người khác đến đường cùng là việc rất sung sướng đáng để hưởng thụ, thì tôi không còn lời gì để nói nữa… Nhưng tôi không có gì có thể cho anh và cũng cầu xin anh để lại cho tôi một chút tôn nghiêm. Tha cho tôi đi.”

“Lê Hân, em nhìn anh này.”

Giọng nói của người kia truyền tới, thanh âm rất thấp, nhưng mỗi một âm tiết đều như gõ vào trong tim.

Xin anh đấy, đừng có dùng giọng điệu này gọi tên tôi, đừng làm tôi lung lay.

Cậu đứng đối lưng với hắn, trong nháy mắt nghe thấy câu nói ấy, đột nhiên yếu đuối đến muốn khóc.

Nếu tôi là thứ anh đã vứt bỏ, dù là tốt hay xấu, trải qua hạnh phúc hay đau khổ, đối với anh mà nói đã chẳng còn gì quan trọng nữa, không phải vậy sao?

“Anh đi đi, cút về Hà Lan và đừng bao giờ quay lại gặp tôi nữa! Tùy anh có kết hôn với phụ nữ, hay phóng đãng với đàn ông, cũng không hề liên quan đến tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui