Chín Cây Số Tình Nhân

• Đông •

Ngày Ông Hiểu Thần trở về từ Adelaide, đúng hôm Lê Hân diễn ở TRIVLIT. Bốn người hiếm khi có dịp tụ lại, nhưng lại bởi vì chuyến bay của người nào đó tạm thời có chút vấn đề mà phải biến thành còn ba thiếu mất một.

Nhìn tình hình đêm đó, Lạc Kiều Xuyên biết Lê Hân ở đây cũng khá tốt. Khách quen của TRIVLIT  khá nhiều, trong đó không thiếu một vài phần tử cuồng nhiệt, sớm đã quen thuộc với Lê Hân. Mấy tháng không gặp, cậu vẫn là dáng vẻ đó, thích mặc T-shirt bó sát màu đen chơi nhạc. Lúc chơi đến cao trào, liền nhếch miệng vừa cười vừa chỉnh nhạc.

Tên kia đến muộn gần hai tiếng đồng hồ, lúc đẩy cửa vào, sàn nhảy đang HIGH vô cùng.

Gửi áo khoác vừa dày vừa nặng xong, Ông Hiểu Thần liền ngồi xuống bên cạnh Nhâm Viễn, nhìn DJ trên sân khấu một cái, phất phất tay chào cậu. Tuy rằng cả quán bar đang rất ầm ĩ, nhưng người sân sân khấu thấy hắn đến, cong cong khóe miệng cười, tựa như yêu nghiệt.

Ông Hiểu Thần gọi một ly rượu, nhìn vị trí bên kia của Nhâm Viễn vẫn trống, liền hỏi: “Người đâu?”

Biết rõ hắn đang hỏi ai, đương nhiên cũng trả lời đúng ý: “Đi vệ sinh rồi. Này, cảm giác thế nào?”

“Cái gì?”.

“Còn có thể là cái gì, ” Nhâm Viễn cười, “Cảm giác dẫn dắt người mới ấy.”

“Cậu hy vọng nghe về điều gì? Thiếu chút nữa gặp phải tình hình nguy hiểm vì phạm lỗi trên đường băng có muốn không nghe? —— Hạ cánh ở đường bay bên trái số 21 của sân bay Parafield (), hàng năm đều có học viên thất bại ở đây. Vừa nghe đài quan sát báo bên trái thuận gió 21L, liền vội vã quẹo sang trái hạ cánh, thiếu chút nữa va chạm.”

() sân bay Parafield và sân bay Adelaide đều thuộc Nam Australia, là nơi đào tạo hướng dẫn bay cho các học viên mới để trở thành phi công. Sau khi sân bay Adelaide được xây dựng đã thay thế sân bay Parafield trở thành sân bay chính của vùng Nam Australia.

Nói đến những điều này, hắn nghiêm túc hẳn lên, nói một là một. Cũng khó trách, thử nghĩ xem tên này hồi còn là học viên đã giỏi thần sầu, lần bay đầu tiên đã làm kinh diễm tất cả. Người như vậy, sao có thể cho phép người khác qua loa ở phương diện này được.

Nhâm Viễn lắc lắc đầu than: “Là anh bạn nào xui xẻo vậy, hạ cánh trước mặt cậu còn dám xảy ra lỗi? Chỉ sợ là tránh không được bị cậu thoá mạ một trận đi?”

Ông Hiểu Thần đắc ý cười, “Sao tôi có thể dẫn dắt ra học viên ngu ngốc như vậy chứ? Muốn giáo huấn cũng không cần đến lượt tôi đây, là người tổ khác. Khi đó  trên đường đúng lúc có máy bay hạ cánh, tên đó quay ngược hướng lao xuống, nếu không phải trên máy bay có huấn luyện viên, cậu nói chẳng phải sẽ gặp chuyện không may sao?”

Hai người vừa cười chạm cốc, Lạc Kiều Xuyên quay lại, “Hey, đến rồi à?”

“Chào,” Ông Hiểu Thần đặt ly rượu xuống, nhìn hai tên vừa đi nghỉ phép về, liền nhắc đến chút tính toán nhỏ của mình, “Được rồi, hai người lần này chơi vui chứ, có tiến cử gì không?”

“Sao, cậu định làm gì à? Tôi có thể gửi những tư liệu đã sưu tầm cẩn thận trước đó cho cậu xem”.

“Cảm ơn.”

“Đang nói gì thế?” Không biết từ bao giờ Lê Hân đã từ trên sàn DJ đi xuống lại đây, đứng ở bên cạnh Ông Hiểu Thần.

“Không có gì.”.

Hai người tựa như nam châm vô cùng tự nhiên dính sát vào nhau, còn không coi ai ra gì thoải mái hôn một cái. Lạc Kiều Xuyên trêu đùa hai người bọn họ lâu ngày gặp lại như trời hạn gặp mưa, Nhâm Viễn thì một tay chống đầu yên lặng cười.

Trước đó Ông Hiểu Thần quả thực là định chuẩn bị một chuyến du lịch, để tạo bất ngờ  cho ngày sinh nhật của cậu trong mùa đông này.

Nhưng mà, kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi. Cứ nghĩ chuyến du lịch chắc chắn như vậy rồi, nhưng cuối cùng lại bị triệu hồi lần thứ hai đi Adelaide làm nhiệm vụ, trời mới biết lúc hắn nhận được nhiệm vụ này có bao nhiêu ủ rũ.

Cũng may là có thể kịp trở về trước ngày đó.

Bởi tới gần Giáng Sinh, những nhà hàng ngon ở trung tâm thành phố đều đông như trẩy hội. May mà trước đó đề phòng nên đã đặt trước rồi, nên bây giờ mới được ngồi trên sô-pha, ấm áp thoải mái.

Đó là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc chính hiệu, không gian không lớn, nhưng bố trí tương đối ấm áp. Chủ nhà hàng là đôi vợ chồng người Trung Quốc hồi còn đi học từng du học ở Hà Lan, sau đó liền định cư ở đây. So sánh với đa số những nhà hàng Trung Quốc kém chất lượng khác, nhà hàng này rõ ràng đúng vị hơn nhiều. Ngay đến đầu bếp cũng là người nước mình, cho nên mới làm ra được mùi vị Trung Quốc chính gốc.

“Thật ra, vốn là muốn đi du lịch cùng em, định nhân dịp này thì đi đây đó nhiều chút. Huống chi, cũng có thể có thêm thời gian bên em. Chỉ là không ngờ sát ngày thì phải chạy đi Australia…”.

“Em biết, em đã nhìn thấy tài liệu về du lịch mà anh đã nghiên cứu trước đó.” Lê Hân cảm thấy vô nghĩa cắn chiếc đũa nhìn hắn.

“Ừm, đó là do Nhâm Viễn gửi cho anh.”

Ông Hiểu Thần đương nhiên cũng không phủ nhận, sau khi nghe Nhâm Viễn kể về trải nghiệm vô cùng tuyệt vời trong chuyến du lịch của anh xong, hắn đã bị cám dỗ.

Lời ngon tiếng ngọt mấy năm nay cũng nghe không ít, nhất là từ miệng Ông Hiểu Thần, Lê Hân mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Em lười biếng anh cũng biết mà, huống hồ em lại không được nhận lương trong kỳ nghỉ, như bây giờ cũng rất tốt.”

Không phải không có tình thú, mà là cảm thấy chỉ cần cả hai bên nhau, thì làm gì cũng được.

Ông Hiểu Thần ừ một tiếng, gắp thức ăn vào bát Lê Hân.

Trong nhà hàng điều hòa ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Hai cánh tay trắng nõn của Lê Hân chống trên bàn cơm, tay phải dùng đũa gắp thức ăn trong bát.

“Hey, anh là DJ trong TRIVLIT phải không?” Thật không ngờ trong nhà hàng đồ ăn Trung gặp người xa lạ, Lê Hân ngẩng đầu nhìn đối phương, gật đầu, lại nghe người nọ cười hỏi: “Tôi rất thích nghe anh chơi nhạc, có thể chụp chung tấm ảnh được không?”

Người được chụp ảnh chung vui mừng vô cùng, “Giáng Sinh vui vẻ!” Có lẽ đối với người nọ, đây chính là một phần quà Giáng Sinh sớm.

Sau khi tiễn bước người yêu cầu chụp chung, một hộp quà gói đơn giản được đẩy đến trước mặt cậu. Bất luận bên trong là món quà như thế nào, đều không thể nổi bật bằng chiếc chìa khóa được cột bên trên nó.

“Sinh nhật vui vẻ… Bất kỳ lúc nào em đồng ý đều có thể qua đó.”

Tuy nói như vậy, nhưng Lê Hân cũng hiểu hàm nghĩa bên trong.

Cậu biết lòng tự trọng buồn cười của mình, Ông Hiểu Thần cũng biết. Chỉ là đã lâu như vậy cho tới nay, người này vẫn luôn dựa vào suy nghĩ của cậu mà nỗ lực, hắn lại không giống như trước, tự ý làm chủ ép buộc cậu chuyển sang chỗ hắn. Giờ đây hắn chỉ nói, em có thể đến bất cứ khi nào em đồng ý.

Hắn có kiệt ngạo đến đâu, hiện tại cũng nguyện ý vì một người khác mà mài đi mũi nhọn của mình. Chỉ là, một người là đủ rồi.

Gỡ chiếc chìa khóa từ trên nơ xuống, sau đó móc ở ngón tay ngắm nghía một lúc.

Ông Hiểu Thần ngồi ở đối diện, giả vờ trề môi, “… Em không phải muốn trả lại cho anh đấy chứ, anh mất mặt quá đi mất.”

Lê Hân cười, cầm chặt trong lòng bàn tay: “Trả lại cho anh?… Anh nghĩ hay nhỉ.”

• Xuân •

Ông Hiểu Thần đã bắt đầu len lén quan sát từ rất lâu rồi: lúc tên này đi ngủ, điệu bộ giống hệt giống loài mèo, luôn là cuộn tròn lại. Nhưng mà tính cách vào sáng sớm hơi xấu, bị đánh thức thỉnh thoảng sẽ cáu kỉnh, có thói quen thuận tay ném luôn gối đầu xuống đất cho hả giận. Lúc nằm xuống ngủ mà thấy không có gối để dựa vào, lại sẽ lầu bầu hai câu vươn tay nhặt gối dưới đất lên, sau đó tiếp tục ngủ ngon lành.

Những lúc như thế rất khác so với lúc bình thường. Cũng bởi vì những điều khác biệt này, cho nên mặc dù là mặt thối lúc ngủ dậy, cũng có chút không nỡ bỏ bỏ qua.

“Thật ra, em cứ tiếp tục nổi tiếng như thế, cả Am-xtéc-đam này cũng sắp biết đến em hết rồi. Cho nên… Có khi phải nhốt em vào mới được.”.

Một sáng đầu xuân, Ông Hiểu Thần nằm ở trên giường nhớ lại dự tính ban đầu lúc lần thứ N mời Lê Hân ở chung vào mùa đông năm ngoái.

Người bên cạnh hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, quay nghiêng mặt, mơ mơ màng màng nghe hắn nói.

Căn phòng thuê ban đầu, cuối năm ngoái hết hạn thuê nên cũng kết thúc hợp đồng luôn. Sau đó, liền mang theo chiếc chìa khóa này tự nhiên chuyển vào chỗ ở của Ông Hiểu Thần.

Những buổi sáng thức dậy trước kia, nhiều lần mở mắt ra điều đầu tiên trông thấy không phải là gương mặt của người yêu, thì là gì? Từ ngày Lê Hân đến Am-xtéc-đam đến ngày hai người chính thức ở chung, khoảng thời gian ở giữa mình đã sống qua ngày như thế nào, Ông Hiểu Thần bây giờ lại không nghĩ ra nổi.

“Anh bao giờ về?” Cái tên đang rúc trong ổ chăn lười biếng mở miệng.

Ông Hiểu Thần đứng trước gương chỉnh lại đồng phục, đáp lời: “Bay đến Copenhagen, tối mai sẽ về.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”.

“Ừ, anh biết rồi.”.

Nhớ lại, tối hôm đó hai người sau khi hưởng thụ một bàn lớn đồ ăn Trung Quốc xong, lại mua hai ly kem Thổ Nhĩ Kỳ mùi vị khác nhau, ăn đã nghiền thỏa thích. Chạy trên quảng trường rộng lớn, tựa như hai tên nhóc thời còn đi học.

Ông Hiểu Thần trước kia không nghĩ tới, người đã hơn ba mươi tuổi còn có thể vui vẻ đơn thuần như vậy.

Càng quan trọng hơn là, giây phút này, cậu và hắn bên nhau.

Mà mùa xuân năm nay, chỉ mới bắt đầu thôi.

——Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui