Chín Chương Thành Thơ

Diệp Già Lam còn sợ mình nhìn nhầm, đặc biệt mở tin ra xem lại một lần.

Tin của Đường Ngộ, quả thật chỉ có mỗi một chữ như vậy.

Lăn qua lộn lại xem mấy lần, cũng chỉ có một chữ "Ừ" thế thôi.

Đơn giản đến có chút lạnh nhạt.

Đặc biệt là khi đối lập với cái tin dài tới hơn 50 chữ của Tạ Cảnh Phi kia, cái này thật sự chỉ được coi là có lệ thôi.

Diệp Già Lam cầm khăn lông lau tóc, trong lòng lại như có từng hòn đá nhỏ lăn xuống, ép cô đến không thở nổi.

Tâm trạng không tốt.

Lại quay đầu liếc lễ vật Phó Đồng đưa tới một cái, tâm trạng lại càng không ổn.

Diệp Già Lam ném khăn lông qua một bên, một tay lấy máy sấy mở ra, một tay khác gửi thêm một tin cho Tạ Cảnh Phi: 【 cậu đang ở cạnh Đường Ngộ à? 】

Trong tiếng máy sấy "Ong ong", Tạ Cảnh Phi nhanh chóng rep lại: 【 không có a, làm sao vậy? 】

【 không có việc gì, tùy tiện hỏi chút thôi mà. 】

Diệp Già Lam buông di động, chuyên tâm sấy tóc.

Tóc cô dài, mùa đông lại không thể giống như mùa hè, cứ phải bật mấy sấy lên nấc lớn, sấy được 7-8 phút tóc cũng mới khô được nửa.

Tạ Cảnh Phi lại gửi qua 1 tin: 【Lam tỷ, tin chúc mừng năm mới của cậu là gửi liên tiếp đúng không? 】

không đợi cô rep, bên kia lại gửi qua một tin: 【Vừa rồi tớ ngồi cùng xe với Ngộ Ngộ, cùng nhau nhận được tin nhắn, sau đó cậu ấy lấy di động của tớ xóa tin đi luôn. Mỉm cười.jpg】

Diệp Già Lam: "......"

Tạ Cảnh Phi: 【Cậu gửi cho bao nhiêu người thế? 】

Diệp Già Lam: 【 bảy tám người thì phải.】

Tạ Cảnh Phi: 【......】

Cậu ta không nói nữa, Diệp Già Lam cũng chẳng tiếp lời

Tuy là đã gửi cho 7- 8 người, nhưng cũng chỉ có Tạ Cảnh Phi với Đường Ngộ là nam sinh thôi.

Cô đến Quý Nhiên cũng chẳng gửi một chữ nữa kia.

Áo ngủ trên người đọng không ít nước từ trên tóc, dính vào người chẳng thoải mái chút nào, Diệp Già Lam lại đi thay một bộ quần áo mới, sau đó thò tay chải lại mớ tóc, màn hình sáng lên một cái.

【 mở cửa. 】

Diệp Già Lam sửng sốt: 【 mở cửa gì cơ? 】

Kia đầu không đáp.

Tim Diệp Già Lam đột nhiên đập nhanh hơn chút, đáy lòng như có thứ gì đó đang muốn phá đất chui lên, hô hấp cô ngừng lại một giây, sau đó rút tay từ trong mớ tóc nửa khô nửa ướt ra, dịch chân đi về phía cửa.

Không cầm di động nên cô không phát hiện ra người kia lại gửi qua một tin.

Có năm chữ, là đáp lại vấn đề cô vừa hỏi khi nãy: 【 Cửa phòng cậu*. 】

(*你房间的门)

Diệp Già Lam không phát hiện, nên cô chỉ cho rằng Đường Ngộ bảo cô mở cửa lớn nhà mình ra mà thôi.

Ngón tay cô nhẹ nắm lên áo ngủ, sau khi mở cửa phòng ra cũng không ngẩng đầu, vừa muốn xoay người xuống lầu, đã bị người nào đó lôi cánh tay lại kéo về.

Dép lê của Diệp Già Lam chạm lên mặt đất, thiếu chút nữa là rơi ra.

Cô há miệng thở dốc, một tiếng "Mẹ" cũng suýt nữa hô lên luôn, kết quả vừa xoay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt đường hoàng quen thuộc của người nọ.

Không phải Dư Thu Hoa.

Diệp Già Lam dùng sức chớp chớp mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm mới ngơ ngẩn hỏi một câu: "Cậu vào bằng cách nào?"

Mới vừa hỏi xong, giọng của Dư Thu Hoa đã truyền lên: "Loan Loan, trước con với Đường Ngộ cứ ở trên đó một lát đi, hai đứa cũng không gặp nhau một thời gian rồi phải không?"

Lúc này, Dư Thu Hoa đang trong phòng bếp nấu canh gừng trừ lạnh.

Giọng Diệp Già Lam hơi nghẹn lại, "Vâng" khẽ một tiếng.

Dưới lầu rất nhanh lại không có động tĩnh gì

Diệp Già Lam đoán ra được là Dư Thu Hoa mở cửa cho Đường Ngộ rồi, cô giật giật cánh tay, lại thay đổi vấn đề: "Cậu về từ khi nào thế?"

Cô nhớ rõ hôm nay mới mùng một, năm mới còn chưa hết đâu.

Quả nhiên, người nọ nhẹ giọng đáp: "Vừa về."

Diệp Già Lam lại bất động thanh sắc rút cánh tay về, "Sao lại về sớm thế?"

Mới vừa có ý định thu lại, tay người nọ lại dọc theo khuỷu tay cô đi xuống dưới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh.

Vừa rồi còn cách một lớp áo ngủ, lúc này da thịt đụng chạm trực tiếp, Diệp Già Lam có thể cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay Đường Ngộ lạnh hơn tay cô mấy độ lận.

Khí lạnh trên người anh còn chưa tản hết.

Diệp Già Lam không tự giác cúi thấp xuống.

Ngón tay thiếu niên khớp xương cân xứng, đại khái là vì nhiệt độ bên ngoài quá thấp, nên trên trên đốt ngón tay anh còn hơi hơi phiếm đỏ.

Diệp Già Lam còn chưa nhìn rõ, giây tiếp theo, tay người kia đã dùng chút lực, đột nhiên kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng, giọng Đường Ngộ vang lên bên tai, vì ép nhẹ lại tăng thêm vài phần ái muội mông lung: "Nhớ cậu!"

Diệp Già Lam: "......"

Cô thiếu chút nữa bị Đường Ngộ dọa sợ tới mức cắn vào đầu lưỡi.

Tim Diệp Già Lam đập thình thịch càng thêm kịch liệt, không dám hít sâu, chỉ sợ hít vào mùi hương trên người anh, sau đó lại vĩnh viễn không quên nổi.

Cô cảm giác thời gian dài như vậy, cái cửa sổ giấy ngăn cách cô với Đường Ngộ hình như đã bị anh chọc thủng mất rồi.

Diệp Già Lam vẫn không có quên hai người bọn họ hiện tại đang trong giai đoạn khẩn trương mấu chốt nhất, mặc kệ cái gì ảnh hưởng đến việc thi đại học của bọn họ đều không không thể được, nghĩ đến đó cô lập tức phục hồi tinh thần.

Mới vừa duỗi tay đẩy anh một cái, Diệp Già Lam đã nghe thấy anh mở miệng: "Đừng nhúc nhích."

"......"

Không phải là vấn đề cô muốn động hay không.

"Mẹ tớ......"

Diệp Già Lam muốn nói Dư Thu Hoa hình như sắp lên rồi, vì cô dường như có nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.

Cô hơi hơi hoảng hốt, thần kinh càng căng chặt, quả nhiên giây tiếp theo, cô đã nghe thấy giọng Dư Thu Hoa, "Loan Loan, gọi Tiểu Ngộ xuống uống chén canh gừng, thời tiết kiểu này dễ bị ốm lắm đấy."

Chỗ bọn họ đang đứng vừa vặn là chỗ bị lan can che mất nên Dư Thu Hoa vẫn không chú ý được đến tình huống bên này.

Tiếng bước chân của Dư Thu Hoa lại càng tới gần, "Loan Loan, có nghe thấy không đó?"

Diệp Già Lam vội vàng đáp: "Nghe thấy ạ, lập tức xuống đây."

Dừng một chút, cô thật sự không yên tâm, lại nói một câu: "Mẹ, mẹ không cần lên đâu."

Nếu như bị Dư Thu Hoa thấy tình cảnh này, không biết sẽ dấy lên sóng gió gì nữa đây.

Diệp Già Lam nói rồi lại giơ tay đẩy đẩy người trước mặt, "Cậu buông tớ ra trước đã, mẹ tớ sắp lên rồi đó......"

Mới vừa nói xong, giọng Dư Thu Hoa lại lớn hơn một chút: "Vừa lúc mẹ lên lầu lấy cái này ấy mà."

Giọng của bà giống như ngay giây tiếp theo thôi sẽ đứng ngay trước mặt bọn họ, sau đó sẽ thấy hai người đang ôm nhau đến không thể tách ra nổi kia.

Diệp Già Lam chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ, cô nuốt một ngụm nước miếng, vừa muốn lại duỗi tay đẩy anh ra, người nọ đã hơi hơi buông lỏng tay trên eo cô, sau đó nắm cổ tay cô kéo đi, trực tiếp lôi cô vào trong phòng.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, giọng Dư Thu Hoa cũng bị che đi hơn nửa: "Loan Loan các con đang làm bài sao?"

Bà biết Đường Ngộ học siêu giỏi.

Diệp Già Lam có chút chột dạ: "......Vâng ạ."

Đường Ngộ vẫn trong tư thể nửa ôm lấy cô, Diệp Già Lam dựa nhẹ lên tường, cằm anh nhẹ đáp trên vai cô: "Học cách làm sao yêu sớm à?"

Diệp Già Lam: "......"

Cô đã từng nói muốn cùng Đường Ngộ yêu sớm sao?

Tuy là nếu nhìn ở hành vi mà nói thì quả thực có chút thiếu nhi không nên làm.

Diệp Già Lam phản bác: "Không phải cậu đã nói không yêu sớm sao?"

Đường Ngộ hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng: "Ừm."

Anh thật sự không yêu sớm.

Nếu không hiện tại khẳng định không chỉ là ôm một cái đơn giản như vậy đâu.

Anh buông tay đang nắm chặt tay Diệp Già Lam không cho cô lộn xộn ra, Diệp Già Lam được tự do, cô nhẹ cúi đầu, chớp mắt mấy cái, nhưng rốt cuộc vẫn không chui ra khỏi lòng Đường Ngộ.

Tay Diệp Già Lam rũ tại bên người khẩn trương nắm vạt áo ngủ, thành thành thật thật để anh ôm.

Không khí dường như bị phủ một lớp mật, mang theo vị ngọt thanh thanh.

Thiên thời địa lợi nhân hoà.

Giống như lúc này này cực thích hợp để ôm nhau vậy.

Diệp Già Lam nhấp môi dưới, bên miệng mới vừa nở ra nụ cười nửa phân, lại nghe Đường Ngộ hỏi một câu: "Gửi liên tiếp à?"

Cái anh chỉ chắc là tin nhắn kia rồi.

Giọng anh không mặn không nhạt, nghe không ra là vui hay không vui.

Diệp Già Lam nhớ tới dấu ba chấm kia của Tạ Cảnh Phi, cảm thấy bản thân làm như vậy quả thực dễ khiến người ta hiểu lầm, vì thế mới giải thích một câu: "Tớ chỉ gửi cho hai bạn nam là cậu với Tạ Cảnh Phi mà thôi "

Đường Ngộ nhẹ giọng hỏi: "Gửi cho cậu ta làm gì?"

Diệp Già Lam: "......"

Còn có thể làm gì.

Vì không muốn Đường Ngộ phát hiện cô chỉ gửi cho mình anh nên mới tìm tấm gỗ tới chắn chứ sao.

Đây là gửi liên tiếp cho mọi người, nhưng thật ra chính là chỉ muốn gửi cho duy nhất một người mà thôi.

Những người khác đều chỉ là làm nền.

Diệp Già Lam cảm thấy tâm trạng đặc biệt thẹn thùng, nên lúc ấy gửi tin nhắn mới chọn luôn vào tên của Tạ Cảnh Phi.

Nhưng mà cô cũng không giải thích, chỉ nhấp môi nhẹ nhàng cười: "Thuận tay."

-

9 giờ đêm đó, sau khi Đường Ngộ về nhà mình, Diệp Già Lam mới nhớ tới lễ vật Phó Đồng nhờ tặng anh.

Cô đương nhiên không nguyện ý tặng đồ giúp Phó Đồng.

Bỏ qua chuyện quan hệ của Phó Đồng với cô vốn dĩ không tốt, chỉ cần tính đến người mà cô nàng muốn tặng thôi, cô đã không muốn giúp đỡ rồi.

Sở dĩ vẫn nhận đồ là do cô muốn xem Đường Ngộ sẽ có phản ứng gì mà thôi.

9 giờ 10 phút, Diệp Già Lam gõ cửa nhà anh.

Lúc Đường Ngộ mở cửa cho cô, anh đang gọi điện thoại, anh liếc nhìn cô một cái, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: "Hơn 7 giờ đến."

Diệp Già Lam đưa hộp qua đi.

Đường Ngộ không nhận: "Của cậu?"

Diệp Già Lam lắc đầu: "Phó Đồng tặng cậu."

Đường Ngộ không đáp cô, xoay người đi vào, "Trong nhà có người tới, tôi cúp trước đây."

Nói xong anh trực tiếp cắt điện thoại.

Diệp Già Lam mới vừa đặt hộp lên bàn trà, Đường Ngộ đã quay lại, khóe môi anh hơi cong, "Không cần."

Ánh mắt anh rời khỏi hộp quà, dừng trên khuôn mặt cô: "Của cậu đâu?"

Diệp Già Lam: "......"

Thật ra cô có mang đồ từ Mỹ về, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái gì thích hợp với anh, cô chỉ có thể lắc lắc đầu: "Tớ không có."

Diệp Già Lam thu hộp lại.

Lý do thoái thác với Phó Đồng cô đều nghĩ ra cả rồi.

Đường Ngộ không yêu sớm.

Đây thật sự là lý do dùng để từ chối người khác đến vạn lần cũng không sai.

Đường Ngộ xoay người nhìn cô.

Đèn anh mở là lớn nhất, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, kéo bóng mi dưới mắt anh dài thật dài, sáng tối phân cách càng thêm rõ ràng, tầm mắt anh dừng trên mất cô, chỉ một giây, sau đó dời đi.

"Ừm."

Như là đáp lại lời cô, lại như một từ tượng thanh thật đơn giản.

Tầm mắt anh lại di chuyển, dừng trên môi Diệp Già Lam.

Vì vừa mới uống nước, lúc này bên khóe môi cô tựa hồ còn dính một giọt nước.

Đường Ngộ không thấy rõ.

Anh nghĩ hoàn toàn khác Diệp Già Lam, anh cảm thấy giờ khắc này vừa không có thiên thời, cũng chẳng thấy địa lợi đâu cả.

Thời gian trôi thật quá chậm.

Anh còn chưa thành niên.

Cũng chưa thi đại học

Yết hầu Đường Ngộ nhẹ nhàng lăn, "Trước cho nợ đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui