Hôm nay trời mưa, từ sáng tới giờ trời ảm đạm xám xịt, em cứ ngỡ trời khônh mưa nên chẳng mang ô, ra tới cửa rồi mới thấy mưa đang rơi.
Lười quay lại nên em cứ thế đầu trần đi dưới những hạt mưa li ti đến trạm tàu điện ngầm, nước phủ mờ kính.
Nhưng mà chỉ cần cố gắng đến thứ sáu thôi, sau hôm ấy là chúng ta sẽ được ở bên nhau mỗi ngày rồi, đó là động lực đi làm của em.
Em phải kiếm thật nhiều tiền rồi cùng anh đi du lịch.
Nhưng em chợt nghĩ là lâu lắm rồi chúng ta không dùng tiếng Anh giao tiếp nữa, thế thì ra nước ngoài phải thuê hướng dẫn viên du lịch đi cùng sao? Không ổn, đôi ta sao lười vậy chứ, phải chăm chỉ học tiếng thôi lỡ sau bị người ta lừa còn biết.
Còn chuyện này nữa, sau khi thi đỗ bằng xe em với anh còn chưa đi xe lần nào.
Chúng ta còn chưa mua ô tô nữa! Thêm mục tiêu năm sau mua được ô tô anh nhé? Hồi trước em khômg thích thi lái xe là anh cổ vũ em, dụ dỗ em thi đi rồi mua xe để du lịch tự túc.
Giờ thì hay rồi anh phải có trách nhiện với lời nói của mình.
Tưởng tượng thì đẹp đẽ mà giờ còn chưa làm.
Mua xe đi mua xe đi.
Ôi đã là bức thư thứ tám rồi, em không biết phải viết gì nữa.
Bức thư sau cũng không biết viết như nào…… Quá khứ và tương lai em không biết phải nói về chuyện chi luôn.
Buổi sáng em chỉ ăn một quá trứng gà và hai cái bánh bao giờ em thấy đói quá.
Đi làm rồi chờ tan làm, ở nhà thì thấy chán, anh cũng không đến chơi với em chán quá nhiều luôn
Viết một chút về thời đại học vậy.
Em cảm thấy bố mẹ anh thật sự rất hiện đại.
Hồi mà nhà anh còn chưa biết chuyện em với anh, em ở nhờ nhà anh hai ngày để đi thi cho gần.
Vừa gặp đã biết bố mẹ anh là người thân thiện nhiệt tình, bố mẹ là lá chắn để những muộn phiền mệt mỏi không quấn lấy anh, để anh khỏe mạnh vui tươi trưởng thành.
Đồng thời bố mẹ anh cũng cho anh sự tự do, anh có thể làm những gì bản thân thích.
Ví dụ như việc anh sinh sau em nửa năm nhưng những nơi anh từng đến rất nhiều so với.
Sau này khi come out bố mẹ anh cũng rất bình tĩnh và bao dung.
Lúc anh kể lại chuyện ấy giọng điệu như kể việc tối nay anh ăn gì, em còn chưa hết giật mình thì lại nghe anh nói bố mẹ anh đồng ý rồi.
Em lúc đó vừa lo vừa giận, anh lúc nào cũng thế dù có là chuyện gì cũng bình thản như không, đến đâu thì đến.
Muốn đánh anh cho chừa cái tính này đi.
Nhà em thì em phải thuyết phục rất lâu đến sang năm mới bố mẹ em mới đồng ý.
Cuối cùng thì tất cả đều đã quà, chờ đón em và anh là tương lai tươi sáng.
Hôm nay em phải tăng ca đấy, mà sao viết mãi giấy viết hư vẫn còn nhiều thế, em muốn viết đầy nó cơ.
Thật mệt, ngày qua ngày không biết đi làm vì cái gì, mỗi ngày ba tiếng trên đường đi làm em đều cảm thấy mình đang lãng phí thời gian bị chèn ép trên tàu địa ngầm.
Lúc ấy em rất hâm mộ anh trung tâm thành phố, nhưng anh cũng phải đi tàu điện ngầm dù không nhiều trạm như em, ha ha ha ha,.
Mùa hè lúc đi làm và tan làm chen chúc mồ hôi như tám.
Cũng may vị trí nhà mới rất thuận lợi, đến lúc đó em và anh có thể cùng đu tàu điện ngầm đi làm.
Quán bánh kem gần cô g ti anh rất ngon, mỗi tuần anh mua cho em một cái nhá ( đọc có vẻ lan man nhỉ, em vốn muốn nói là anh lấy em làm động lực trong công việc và cuộc sống nha, ha ha ha anh hiểu là tốt rồi!)
Bạch
Ngày 28 tháng 8 năm 2020Hạ Xưa có đôi lời:
Chào mọi người, chỗ Hạ Xưa thời tiết đã lạnh rồi, chỗ các bạn thì sao?
Gần đây chuyện tình cảm của Hạ Xưa vẫn vậy không có gì thay đổi cả.
Chỉ là Hạ Xưa đã kết thúc một tình bạn 10 năm rồi.
Nhưng Hạ Xưa không khóc, cũng có buồn, chỉ đến vậy thôi.
Gom đủ thất vọng, quay đầu đi không ngoảnh lại.
Dù là tình bạn hay tình yêu thì cũng không thể lấy tháng năm là biện hộ cho sai lầm.
Thế giới này không chỉ có mình bạn, cũng không thể bắt người khác phải bao dung với bạn được.
Vậy nên là… thôi đi.
Hạ Xưa là một người không bao giờ dùng những rắc rối khổ sở của bản thân để đổi lấy thương hại hay cảm thông của người khác.
Vì Hạ Xưa cảm thấy chuyện của mình thì bản thân mình tự giải quyết.
Hình tượng trong mắt mọi người Hạ Xưa là một người vô lo vô nghĩ vì Hạ Xưa chỉ nói về những chuyện vuivẻ.
Nhưng không có nghĩa là Hạ Xưa cho phép người khác coi thường mình, làm tổn thương mình.
Xin lỗi vì đã để cảm xúc tiêu cực của Hạ Xưa ở đây nhé.
Mong mọi người sẽ đọc và quên lãng.
Chúc các bạn có một mùa đông vui vẻ và ấm áp
Năm 17 tuổi Hạ Xưa mơ về váy trắng, mặc những chiếc váy chạy theo gió, vui đùa với thiên nhiên.
Năm 25 tuổi Hạ Xưa vẫn thích váy, những chiếc váy đầy màu sắc khác nhau.
Mỗi lần mặc lên đi trong gió vẫn thấy mìnhlà cô bé hôm nào.
.