Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Đông Phương Bảo, Thư phòng.

Cửa sổ mở lớn, mùi hoa tươi mát hòa tan mùi thơm trong thư phòng.

Đông Phương Triết mặc Nguyệt Nha trường bào màu trắng, sắc mặt trầm ổn, ngồi ở bàn, cúi đầu đọc lại giấy tờ gì đó phụ thân giữ lại. Ngón tay thon dài vô ý thức gõ nhẹ trên mặt bàn. Ánh dương nhỏ vụn chiếu nghiêng vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên mặt bàn. Đắm chìm trong ánh mặt trời, ngón tay hắn dường như trở nên trong suốt. Lông mi theo điều gì đó mà cố Bảo chủ ghi lại mà khi thì nhíu chặt, khi thì giãn ra. Trải qua một thời gian điều chỉnh, hắn đã từ thiếu niên ngây ngô dần dần trở thành nam tử thành thục.

“Rầm rầm!”

Đột nhiên cửa thư phòng bị người bên ngoài gõ nặng nề, phá vỡ giờ Ngọ an bình.

“Vào đi.” Đông Phương Triết nhíu mi, ánh mắt thâm thúy nhìn quét vào người đến. “Đã xảy ra chuyện gì?” Sao lại lỗ mãng như thế.

“Không… không xong rồi Thiếu chủ ơi!” Người tới mặc y phục tay ngắn màu xanh. Không biết là vì ánh mặt trời chiếu lên hay do gã chạy quá nhanh, hai gò má gầy đỏ rực, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Gã thở phì phò, vội vàng nói.

“Rốt cục sao lại thế này?”

Đông Phương Triết thấy dáng vẻ gã sai vặt như đã xảy ra đại sự, liền đứng lên khỏi ghế. Mái tóc theo hành động mà run run, ánh mắt lạnh lùng. Chẳng lẽ thân thể bà nội lại có vấn đề? Bà nội khó mà chịu được bi thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau khi phụ thân qua đời, thân thể bà mỗi lúc yếu hơn, chỉ sợ không còn nhiều thời gian.

“Là… là Chu quản gia mang theo rất nhiều người đến, nói là sau này ông chính là chủ nhân của Đông Phương Bảo.” Gã sai vặt thở phì phò, ánh mắt mở lớn. Nếu không phải chuyện xảy ra ngay trước mắt, gã cũng không thể nào tin quản gia luôn luôn hòa ái lại mưu toan chiếm Đông Phương Bảo.

“Cái gì?” Đông Phương Triết quát lớn, giọng nói như chuông lớn khiến gã sai vặt run run. “Ngươi nói bậy bạ gì? Chu quản gia sao có thể dẫn người đến Bảo gây chuyện, càng không thể đoạt Đông Phương Bảo?” Giọng nói càng ngày càng cao, hai tay gắt gao nắm vào nhau. Bất luận như thế nào hắn cũng không tin Chu thúc luôn trung thành và tận tâm lại làm ra chuyện phản bội Đông Phương Bảo.

“Thiếu chủ, nô tài không nói lung tung. Không tin thì ngài chính mắt đi xem.” Đông Phương Triết sẽ không tin là điều nằm trong dự kiến của gã sai vặt.

“Đi.”

Đông Phương Triết nhanh chóng bước ra khỏi bàn, lập tức đi ra ngoài. Mái tóc tung bay theo động tác, tựa như tâm tình bất an của hắn. Hắn tin Chu thúc, nhưng vô duyên vô cớ gã sai vặt cũng không thể nào đi nói dối, huống chi nếu gã nói dối, không phải rất nhanh sẽ bị mình vạch trần sao? Bàn tay trong ống tay áo nắm thành quyền, móng tay suết vào lòng bàn tay, có một cảm giác làm cho hắn đau đớn hơn đang lan tràn…

Chu thúc, đừng làm ta thất vọng.

Đông Phương Bảo, Đại sảnh.

Tất cả người hầu của Đông Phương Bảo đều bị triệu tập đứng ở cái sân không rộng rãi, trên hành lang, Chu quản gia đã thay đổi vẻ ngụy trang cùng gương mặt ngày thường. Hắc bào bằng cẩm y thêu hoa văn vàng, mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, loang loáng những sợi bạc điểm trắng,. Đôi mắt dài nhỏ không cười, lộ ra vẻ thâm trầm lạnh lùng.

“Mọi người hãy nghe cho kĩ, từ hôm nay trở đi Chu Nghiêm Chính ta là chủ nhân Đông Phương Bảo. Nếu các ngươi muốn ở lại, Chu mỗ ta vẫn tiếp tục cho các ngươi làm việc. Nếu phải đi, cũng cứ việc đi, nhưng không được nói lung tung ở bên ngoài. Nếu rơi vào tai ta, ta tuyệt không tha cho người đó.” Nói xong, cánh tay giơ ra, đôi mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, có một hào quang nguy hiểm lóe ra.

Nhóm người hầu của Đông Phương Bảo thấy quản gia luôn luôn hòa ái nay lại trở nên xa lạ như thế, đều nhịn không được khe khẽ thì thầm với nhau. Nhưng hiện tại nghe hắn nói như vậy, lúc này dừng lại hết. Tất cả đều cúi đầu, không dám nói năng gì. Không ngờ con người mặt ngoài từ thiện lại là hạng ác nô rắp tâm hại người, thật không biết nếu Lão bảo chủ vừa nhập thổ biết, có thể tức giận đến nỗi sống lại hay không. Aiz, thật sự là biết mặt mà không biết lòng.

“Chu quản gia, thúc làm cái gì vậy?”

Đông Phương Triết vội vã đuổi đến, đã thấy Chu quản gia quen thuộc trở nên xa lạ như thế. Cảm thấy rùng mình, trong lòng biết sợ là lời của gã sai vặt là sự thật mất rồi. Vô cùng thất vọng trào ra trong lòng, rõ ràng khắc vào trong mắt. Cảm giác bị người vô cùng tin tưởng phản bội không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Hắn đã từng coi trọng lão, coi lão là trưởng bối có thể tin tưởng, phần lớn chuyện để mở lòng giao vào tay lão, không nghĩ tới lão đáp trả mình như thế.

“Thiếu chủ tuổi còn trẻ, hình như mắt không tốt. Người xem không thấy sao? Ta đây là giáo huấn hạ nhân.” Đôi mắt Chu Nghiêm Chính nhìn Đông Phương Triết, môi cười lạnh. “A, đúng rồi. Từ hôm nay trở đi người sẽ không còn là Thiếu chủ Đông Phương Bảo, ta sẽ chính thức tiếp nhận Đông Phương Bảo. Ngươi à, chỗ nào mát mẻ, thì mau chạy đi.”

“Ngươi…”

Đông Phương Triết vạn lần không ngờ Chu quản gia có thể nói những lời vô tình như thế, vẻ mặt của lão tàn khốc như thế, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng nhân từ trước kia. Nếu không phải lão rõ ràng đứng ở trước mặt, hắn thậm chí hoài nghi người này liệu có phải Chu thúc đã nhìn mình lớn lên hay không nữa. Đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn lão, giống như phải nhìn thấu lão.

“Không cần nhìn ta như vậy.” Chu Nghiêm Chính bị ánh mắt Đông Phương Triết nhìn vào như tóe lửa, có lẽ là chột dạ, lão trừng lại. “Nếu ngươi không tin sự thật xảy ra trước mặt. Đúng rồi, ngươi có lẽ còn không biết ta làm thế nào đoạt được Đông Phương Bảo của các ngươi đúng không? Vậy hiện tại nói cho ngươi, cho ngươi hiểu rõ. Tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo đều được ta mua, quản sự của lão cha ngươi đã ôm bạc chạy lấy người rồi.” Lão giao dịch với Diêu Phỉ Phỉ, Diêu Phỉ Phỉ thuyết phục cha nàng dùng tiền tài giúp đỡ lão mua lại tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo, còn Đông Phương Triết hoàn toàn bị che mắt.

“Vì sao?” Đông Phương Triết chỉ cảm thấy toàn thân đều bị dìm trong hầm băng, lạnh đến thấu xương. Hắn lạnh lùng nhìn Chu Nghiêm Chính, cảm giác đau lòng khi bị phản bội ban đầu đã chết lặng, hắn chỉ không rõ, Đông Phương Bảo đã làm gì có lỗi với lão, lại để lão phản bội. Hay là từ đầu tới cuối lão đã hư tình giả nghĩa, trung hậu thành thật tất cả đều là lớp ngụy trang của hắn, mục đích của hắn là Đông Phương Bảo?

“Vì sao ư?” Chu Nghiêm Chính ha ha cười, “Ngươi đi hỏi lão cha ma quỷ của ngươi đi.” Nếu không phải tại hắn, sao mình lại chỉ là một kẻ hạ nhân?

“Câm mồm. Không cho phép ngươi làm nhục cha ta.” Nghe một tiếng Chu Nghiêm Chính gọi ma quỷ, Đông Phương Triết nắm đầu quyền, bi phẫn rống to.

“Thiếu chủ, lão phu nhân đến.” Gã sai vặt lúc trước báo tin cho Đông Phương Triết vừa giận vừa vội chạy đến.

“Bà nội?” Đông Phương Triết sửng sốt xoay người lại.

“Đúng rồi.” Chu Nghiêm Chính đột nhiên nói với Đông Phương Triết, “Đừng quên bảo lão bà với Nhị nương chỉ biết khóc sướt mướt của ngươi cút đi, Đông Phương Bảo hiện tại đã không phải của các ngươi.”

“Ngươi…”

Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, nếu ánh mắt có thể giết người, Chu Nghiêm Chính đã vỡ nát.

“Chẳng lẽ Thiếu chủ còn muốn lão nô mời người rước các ngươi sao?” Chu Nghiêm Chính nhìn thị vệ bên người, sau đó lạnh lạnh nói với Đông Phương Triết.

“Được, chúng ta đi.”

Hiên Viên giữa năm thứ mười, Đông Phương Bảo đổi chủ, Đông Phương lão phu nhân nghe được việc này, chịu đả kích rồi tạ thế, hưởng thọ bảy mươi sáu tuổi. Nhị nương Đông Phương Triết chết bệnh, Đông Phương Triết lưu lạc giang hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui