Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Trăng lên ngọn cây, những vì sao thưa thớt rải trên bầu trời, nháy ánh mắt, khiêu khích ánh huyền nguyệt.

Bóng hình vàng nhạt được màn đêm che dấu, đi vào một quán trọ ở Mê Thành.

Dưới mái hiên có hai chiếc đèn lồng, ngọn đèn lập lòe bên trong, hắt vào thân ảnh vàng nhạt, nhìn thấy rõ ràng là một nữ tử dùng khăn che mặt.

Trên lầu hai một gian phòng, ánh đèn mông lung, bập bùng dáng người mờ nhạt.

Cốc cố cốc…

Cái bóng màu vàng nhạt đó sau khi nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không ó ai khả nghi mới vươn bàn tay trắng nõn gõ nhẹ vào cửa.

Nam tử trong phòng thấy tiếng, đứng lên, đi lên trước.

Két…

Cửa được mở ra, hắn nhìn thấy nữ tử đứng ngoài cửa.

“Mời vào.”

Nam tử cười nhẹ. Nữ tử đi vào, chờ sau khi nam tử đã đóng cửa lại, nàng bỏ khăn che ra, lộ ra khuôn mặt đẹp như phù dung. Nữ tử này không phải người khác, đúng là Diêu Phỉ Phỉ.

“Chu lão bá, đã đợi lâu.”

“Không lâu.” Chu Nghiêm Chính xua tay, cười thân thiện, đưa tay ra, mời Diêu Phỉ Phỉ ngồi. “Ta cũng vừa đến.”

“Lão bá, chuyện của ông đã làm thỏa đáng chưa?”

Diêu Phỉ Phỉ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Nghiêm Chính. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này nàng cũng nghe được không ít lời đồn về Đông Phương Bảo. Không ngờ lão bá hiền từ này lại có thể đuổi Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ đi, tự mình đứng đầu, chiếm lấy Đông Phương Bảo. Nhưng nàng mặc kệ chuyện hắn không làm những gì như lúc trước đã nói là vì thiếu bảo chủ Đông Phương không tốt, hắn muốn bảo vệ Đông Phương Bảo. Nàng chỉ biết là chuyện nàng đồng ý giúp hắn đã làm được, mà hiện tại chuyện hắn hứa làm cho mình thì chưa làm được.

“Đã làm thỏa đáng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của Diêu cô nương.” Nếu không được nàng âm thầm giúp đỡ, hắn không thể đoạt Đông Phương Bảo nhanh như vậy.

“Không cần khách khí.” Diêu Phỉ Phỉ nhếch môi, “Đó là giao dịch của chúng ta, nếu đã đồng ý, Phỉ Phỉ tất nhiên sẽ làm được. Không biết chuyện lão bá đồng ý giúp Phỉ Phỉ, có còn nhớ chăng?” Nói xong, nhướn mày nhìn hắn.

“Tất nhiên rồi.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu Diêu cô nương đã hoàn thành của tâm nguyện của lão phu, tất nhiên lão phu cũng sẽ hồi báo tâm nguyện của người.” Trách không được đột nhiên gửi thư tới tìm, hóa ra là vì vẫn nhớ chuyện kia.

“Thật sự?” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng lên, nàng đợi những lời này đã lâu.

“Đúng vậy.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu nói chuyện tuyệt đối có nghĩa, tối mai ta sẽ phái người hành động.” Đôi mắt dài nhỏ híp lại, lóe ra ánh sáng. Nếu hắn có thể làm thỏa đáng việc này cho Diêu Phỉ Phỉ, sau này nếu cần nàng, nàng tất sẽ không dám coi nhẹ, vì hắn nắm nhược điểm của nàng trong tay.

“Tốt lắm.” Diêu Phỉ Phỉ đứng lên, cúi người với Chu Nghiêm Chính. “Vậy Phỉ Phỉ sẽ chờ tin vui của lão bá.”

“Được.”

Hai người nhìn nhau cười, đều vì mục đích riêng.

Hôm sau, sau giờ Tỵ

Bóng đêm lạnh lùng, gió đêm nhè nhẹ, hoa cỏ lay động.

Gần như mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khóe miệng cười nhẹ, vui vẻ đi gặp Chu Công.

Vài bóng đen hiện lên trên bức tường màu trắng, thoắt qua hoa cỏ sum suê, bay vút về phía cửa sổ phòng.

Gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm tấm rèm giường lay động chập chờn.

Theo ánh trăng mơ hồ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được dáng người trên giường cùng bàn tay đặt ngang trên người nàng.

Đột nhiên, người trên giường bỗng nhiên mở to mắt. Đôi mắt đen bóng trong bóng đêm tựa như hai viên bảo thạch chói mắt, tỏa ra ánh sáng băng lãnh. Vành tai giật giật, môi cười lạnh. Xem ra, là ông trời thấy nàng nhàn rỗi quá nên đưa niềm vui tới đây. Không tiếng động điểm huyệt đạo của nam tử bên người, nàng không muốn bị hắn phá hủy niềm vui này.

Két…

Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, những cái bóng màu đen nhẹ nhàng bước vào. Chúng trao đổi ánh mắt với nhau, hai người vung tay chém thẳng vào người trên giường.

Thoắt một cái, Lãnh Loan Loan khom người, tránh thoát khỏi sự tập kích từ ánh hàn quang lóe ra. Áo đơn màu trắng, thân ảnh nhẹ nhàng bay xuống. Mái tóc đen tung bay, như tiên tử nhảy múa. Chỉ thấy nàng bắn ngón tay ra, ánh nến sáng lên, chiếu cả căn phòng, thân ảnh Hắc y hiện lên.

Thân thể Hắc y nhân cứng đờ, vạn thật không ngờ nữ tử này lại là cao thủ như vậy. Đôi mắt lộ ra ngoài lớp khăn che mặt khi nhìn thấy Lãnh Loan Loan khi, nhất thời hít một luồng khí. Trời, nữ tử tuyệt mỹ. Ngây ngốc nhìn, tay cầm đại đao ngơ ngác, dường như đã quên mục đích đến đây.

Ngu ngốc.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng. Sau khi nụ cười tắt đi, cả người phát ra lãnh ý như Tu La bước ra từ địa ngục. Dám đến ám sát nàng, quả là tự tìm chết.

Khí thế mạnh mẽ của nàng khiến toàn thân Hắc y nhân đều run run, bỗng nhiên nhớ lại vị trí của mình. Hắc y nhân nhìn nhau. Phải hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ nữ tử này căn bản không phải người bình thường, chỉ sợ nếu chúng không hạ thủ, người chết sẽ là mình. Vứt bỏ mê hoặc trong mắt, mấy thân ảnh màu đen tay cầm đại đao tề bay vút lên, chém về phía nàng.

Lãnh Loan Loan lắc mình một cái, mấy cây đại đao đồng thời chém vào cái bàn phía sau, một tiếng nổ rầm vang dội trong bóng tối.

“Gia.”

“Chủ tử.”

“…”

Những người khác nghe thấy tiếng vang dị thường đều chạy tới, Hắc y nhân thầm kêu chết tiệt rồi bỏ chạy ra ngoài cửa sổ. Cũng không ngờ lập tức bị Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn bắt lại.

“Dẫn chúng tới.” Lãnh Loan Loan phủ thêm áo khoác, nói với mọi người. Hắc y nhân bị dẫn vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Dạ vừa được Lãnh Loan Loan cởi bỏ huyệt đạo đứng dậy, thấy trong phòng toàn là người, còn có Hắc y nhân bị đè quỳ trên mặt đất, nhất thời mới hiểu chuyện, ánh mắt không tán thành nhìn Lãnh Loan Loan. “Loan Loan, vì sao ta ngủ thiếp đi như vậy?” Lấy võ công của hắn tuyệt không thể không biết có người xâm nhập.

“Ta điểm huyệt đạo của chàng.” Lãnh Loan Loan hào phóng thừa nhận.

“Nàng…” Hiên Viên Dạ tức giận nhìn nàng, không nói nên lời. Nàng điểm huyệt đạo của mình, còn nàng thì đối mặt với nguy hiểm.

“Thiếu chủ?!”

Đột nhiên, một Hắc y nhân giật mình nhìn Đông Phương Triết đang đi vào, thất thanh gọi. Hắc y nhân khác cũng nhìn theo, kinh ngạc vô cùng. Quả thật là thiếu chủ, trời ạ, không phải thiếu chủ đã ngã xuống vách núi đen sao? Sao lại còn sống, hơn nữa, lại ở đây?

Hiên Viên Dạ buông bất mãn trong lòng, cùng Lãnh Loan Loan nhìn lại, Đông Phương Triết xuất hiện ở ngoài cửa. Hóa ra hắn cũng nghe thấy tiếng, lo lắng nên đã mặc thêm quần áo chạy tới. Cũng không ngờ lại nghe thấy có người gọi mình, mày kiếm nhíu lại. Hắn đi nhanh lên trước, giật khăn che mặt của Hắc y nhân. Lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thuộc hạ, lạnh lùng nói:

“Hóa ra là các ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui