“Mê La quốc, các ngươi biết không?”
Lãnh Loan Loan chớp chớp mi,nghiêng mặt hỏi bọn người Dạ Thần. Gió nhấc lên tóc dài đen óng, quần la lửa đỏ rũ xuống. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng với khuôn mặt ngâythơ đồng thời đập vào mắt làm người ta có chút không quen.
Bốn thiếu niên lắc lắc đầu, trước giờ chưa từng nghe qua.
“Nghe nói là một quốc gia thần bí, vị trí cũng không cụ thể rõ ràng. Chỉ nghe nói người Mê La quốc hầu như ai cũng có đôi mắt màu sắc khác thường,phong tục tập quán cũng khác với người Trung Nguyên.”
Dạ Hồn vuốt cằm thản nhiên đáp. Trước đây hắn cùng với Dạ Mị có thực hiện một nhiệm vụ, cũng có nghe qua tin đồn về Mê La quốc, nhưng lúc ấy cũng không để tâm lắm, không nghĩ đến bây giờ lại gặp phải một người Mê La quốc.
Lãnh Loan Loan nhíu mi. Nghe thật giống như người phương tây, mắt có màukhác thường, tập quán phong tục khác xa với người phương Đông.
“Đúng là vậy sao?” Lãnh Loan Loan quay đầu, mâu quang sáng rõ nhìn chăm chú Minh Thuần Phi.
“Ân, vị công tử này thật là lợi hại nga, cư nhiên biết Mê La quốc chúng ta.” Minh Thuần Phi chớp chớp mắt,có chút kích động nhìn Dạ Hồn. Hắn hiểubiết như vậy, nhất định sẽ không như người khác xem mình là yêu quái.Bất quá nàng lại quên mất từ đầu đến giờ, Lãnh Loan Loan bọn họ cũngkhông có dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Dạ Thần lẳng lặng nghebọn họ nói chuyện, Mê La quốc xa lạ nào đó lại đột nhiên liên quan đếnthân thế hắn, thật là làm cho hắn hỗn loạn. Hầu như ai cũng có màu mắtđặc biệt sao? Hắn nhớ đến đôi mắt tím của mình, lại ngẩng đầu nhìn vềđôi mắt đỏ như máu của Minh Thuần Phi. Nàng còn có thể hồn nhiên như vậy chắc là vì ở mê La quốc mắt đỏ căn bản không có gì lạ, sẽ không bịngười ta kì thị như ở đây.
“Thần, ngươi muốn đi Mê La quốckhông?” Lãnh Loan Loan đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nâng mặt nhìn DạThần đứng bên cửa sổ. Ánh mặt trời nhỏ vụn rơi trên tóc hắn, tóc đenphản chiếu, giống như biến thành những sợi bạc, cùng với áo trắng nhưtuyết bay bay trong gió. Đôi mắt tím kia loé ra tia mê mang, mâu thuẫn,môi mỏng khẽ mím lại khi nghe đến câu hỏi của nàng, trong tích tắc trởlại như cũ.
“Không đi sao?” Lãnh Loan Loan khép ờ hai mắt, bộdạng lười biếng thản nhiên hỏi. Tóc đen thật dài xoã rũ, che khuất biểmcảm trên gương mặt, làm cho Dạ Thần không thể đoán đươc ý của nàng,trong óc lại loạn lên.
Nên đi? Đi đến một nơi xa lạ, sau đó lạiphải đối mặt với một đám người xa lạ. Hay là không đi? Nhưng vì saotrong lòng lại có cảm giác không loại bỏ được, hắn muốn cả đời cũngkhông minh bạch sao? Môi mỏng khẽ nhếch, bàn tay thon dài ở dưới ống tay áo nắm lại thành quyền. Hắn do dự.
Minh Thuần Phi thấy Dạ Thầnkhông nói lời nào thì sốt ruột, nàng vất vả lắm mới gặp được Thần ca ca, không thể lại để mất hắn được, huống chi cô cô còn đang bệnh, tin tưởng nếu nghe được tin tức của Thần ca ca thì bệnh cũng sẽ tốt lên.
“Thần ca ca, van cầu ngươi cùng Phi Nhi trở lại Mê La quốc đi.” Minh ThuầnPhi lên phía trước nhìn Dạ Thần, đồng tử mắt như hai viên huyết bảothạch (*) hiện lên tia khẩn cầu. “Chẳng lẽ huynh không muốn gặp thânnhân của mình sao? Bọn họ nhớ mong huynh như vậy, trước giờ vẫn khôngngừng tìm kiếm huynh. Hiện tại hoàng hậu cô cô đang lâm bệnh, huynh trởvề xem nàng đi. Phi Nhi tin tưởng sau khi trở về, cô cô nhất định sẽkhoẻ lên.” Nói rõ ra, cô cô thật là mắc tâm bệnh, mà giải từ được tâmmệnh của nàng thì chỉ có Dạ Thần ca ca trước mắt. Chỉ cần hắn trở về,mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thoả.
Dạ Thần mím môi nhìnMinh Thuần Phi, thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia tràn đầy khẩn cầuđáng thương. Hơn nữa lại nghe nàng nói mẫu thân của hắn đang bị bệnh,mâu thuẫn càng thêm sâu. Đến tột cùng là đi hay không đi? Hắn hiện tạiđã tin tưởng thân phận mình chính là vương tử Mê La quốc, cũng là ngườicon mất tích của vị hoàng hậu cô cô trong miệng Minh Thuần Phi kia.Nhưng là một khi đi Mê La quốc, hắn có thể sẽ bị cuốn vào cảnh hoàngquyền tranh đấu, có thể hay không mất đi tư cách đứng ở bên người chủtử? Hắn vô cùng băn khoăn, suy nghĩ cứ như con sóng cập bờ, hết con sóng này đến con sóng khác vào rồi lại ra, không biết làm thế nào cho phải?
Minh Thuần Phi thấy hắn vẫn có bộ mặt do dự như vậy thì lo lắng đứng lên, chẳng lẽ hắn còn chưa tin sao?
“Huynh thật đúng là Thần ca ca của ta, Phi Nhi không có lừa huynh. Nếu huynhkhông tin có thể theo ta trở về Mê La quốc. Chỉ cần huynh nhìn thấyhoàng thượng, huynhh sẽ biết huynh giống ông ấy bao nhiêu, quả thực cóthể gọi là giống nhau như đúc.”
“Ta cùng hoàng thượng Mê La quốc rất giống nhau sao?” Giống nhau như đúc? Dạ Thần vuốt hai má, do dự hỏi Minh Thuần Phi.
“Rất giống, rất giống.” Minh Thuần Phi gật đầu như bổ thóc, liếc mắt mộtcái, bàn tay mềm chỉ hướng Lãnh Loan Loan. “Giống hơn cả ta và nàng ấy.”
“Thật không?” Dạ Thần hơi nghẹn, đôi mắt tím cụp xuống, rõ ràng là bị lời nói của minh Thuần Phi làm cho dao động.
“Ngươi đi Mê La quốc đi.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Thần.
“Chủ tử…”
“Chủ tử…”
“……”
Bốn thiếu niên, Dạ Hồn, Dạ Mị đều giật mình nhìn Lãnh loan Loan, chủ tử ýlà muốn Lâu chủ trở về Mê La quốc sao? Chẳng lẽ nàng không sợ Lâu chủ đi rồi sẽ không trở về soa? Dù sao cũng mang thân phận vương tử tôn quý ởMê La quốc, huống chi bọn họ còn nhìn ra cảm tình của Lâu chủ đối vớichủ tử là không giống với những người khác.
Dạ Thần lẳng lặngnhìn Lãnh Loan Loan, bàn tay to gắt gao mắt chặt, gân xanh nổi lên. Đâylà lần thứ hai nàng bảo hắn rời đi. Lần thứ nhất bảy năm trước, hắn nóimuốn ở bên canh giữ thân thể nàng, nàng khuyên hắn là sẽ không có kếtquả, bảo hắn nếu muốn ở lại thì tùy ý. Như vậy còn hiện tại? Nếu hắn vẫn kiên trì, có lẽ nàng cũng sẽ thay đổi ý định như bảy năm trước.
Đông tử mắt màu tím đưa lưng về phía mặt trời, sâu kín nhìn nàng, mang theokiên định, cũng mang theo chút lên án. Môi mỏng hé ra, gằn từng chữ:
“Ta-không-đi.”