Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Trong căn phòng đầy sáng, mùi đàn hương thanh nhã lượn lờ trong không trung.

Trên giường phủ ga trắng, một nam tử hai mắt nhắm nghiền đang nằm, hơi thở đều đều,

“Thế nào rồi?”

Lãnh Loan Loan ngồi ở bàn bên cạnh, ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện từ ngoài cửa sổ chiếu vào, in lên mặt bàn, tuy nàng vẫn mang gương mặt thản nhiên nhưng cũng có chút lo lắng nhàn nhạt. Mái tóc đen dài mỏng như tơ vẫn được nàng vấn cao bằng một sơi dây màu trắng nhẹ nhàng theo gió lay động. Đôi mắt đen láy liếc nhìn nam tử trên giường, nghiêng đầu hỏi Tô Viễn Hành.

“Bị thương rất nặng.” Đôi mắt sắc bén như loài mãnh hổ của Tô Viễn Hành giờ đây cũng phải ngưng trọng, ông ta nói tiếp: “Mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ít nhất cũng phải nằm trên giường khoảng mười tuần trăng khuyết.”

“…”

Lãnh Loan Loan mím môi, không đáp. Dù sao ngã từ trên vách núi cao như vậy xuống mà không mất mạng thì cũng đã là kì tích lớn rồi.

“Nhưng mà…” Tô Viễn Hành nhướng mày, tựa hồ gặp chuyện rất khó nghĩ, trong ánh mắt sắc bén ẩn hiện một chút hoang mang.

“Làm sao vậy?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Thần.

Dạ Thần cũng mím môi, trong đôi mắt màu tím cũng có chút khó hiểu.


“Trong người vị công tử này dường như có một loại nguyên khí bảo vệ cơ thể.” Thế cho nên khi bọn họ vừa đưa chân khí vào người nam tử kia thì bị cản trở.

“Thật à?” Lãnh Loan Loan nhìn nam tử trên giường, mày liễu nhíu lại, mắt phượng sáng ngời, lộ ra một tia hứng thú. Nàng đứng lên, làn váy màu xanh nhạt kiều diễm phất phơ trong gió, cái bụng hơi hơi lộ ra cũng không cản trở được vẻ đẹp kinh diễm của nàng, ngược lại còn làm nàng có vẻ dịu dàng, hiền thục của một người sắp làm mẹ.

Đi đến bên giường, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn nam tử. Hắn nằm ngay ngắn, khuôn mặt khi ngủ thật an ổn, thật thánh khiết, không nhiễm bụi trần. Đôi mắt hắn nhắm chặt, không biết ánh mắt kia sau khi mở ra có thuần khiết tinh tế như khí chất trên người hắn không nhỉ?

Vươn bàn tay trắng như ngọc đặt vào cổ tay nam tử đó, nàng lại kinh ngạc nhướng mi. Trên người hắn còn có một cỗ linh lực rất mạnh, rốt cuộc người này có thân phận gì ?

“Làm sao vậy? Đồ đệ bảo bối?” Tô Viễn Hành nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Loan Loan, không khỏi lại nhìn nam tử, sau đó quay sang tiếp tục nhìn nàng.

Dạ Thần cũng nương theo ánh mắt nhìn lại, đôi mày anh khí cũng nhíu chặt, chẳng lẽ nam tử này có vấn đề gì?

“Trên người hắn có linh lực.” Lãnh Loan Loan nói.

“Linh lực?” Tô Viễn Hành không rõ cho nên hỏi tiếp: “Linh lực gì thế?” Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, đó là tên một loại võ học sao?

Lãnh Loan Loan nhìn hắn một cái, cho dù nàng có giải thích thì đoán chừng hắn cũng không hiểu. Không bằng thôi thì biểu diễn cho hắn xem một lần, chỉ cần không phải đánh nhau thì sẽ không tổn thương đến cục cưng trong bụng. Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng rơi xuống chén trà trên bàn, trong nháy mắt, nước trà trong chén dường như có sinh mệnh nhảy ra ngoài, tạo nên một cột nước, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cột nước trên bàn càng trở nên lóng lánh, rực rỡ.

“Này… đây là cái gì?” Tô Viễn Hành nhìn tình huống này, ngây người. Rất thần kỳ, cái này là linh lực mà nàng nói tới sao?

“Đồ đệ bảo bối a, rốt cuộc ngươi làm như thế nào thế?” Cặp mắt hổ nhìn Lãnh Loan Loan tràn đầy tò mò. Rốt cuộc là võ nghệ thần kì gì vậy? Có thể điều khiển nước luôn nha.

“Đây là linh lực.” Lãnh Loan Loan liếc Dạ Thần.

“Linh lực?” Hắn lại chớp chớp mắt,“Cái này có phải là phép thuật mà truyền thuyết nói tới không?” Thật thần kỳ.

Lãnh Loan Loan đảo mắt, hắn đúng là có trí tưởng tượng phong phú nhỉ.

“Không phải.”

“Đó là cái gì?” Tô Viễn Hành là một người rất say mê võ học, nay lại nhìn thấy linh lực lợi hại như vậy, tất nhiên là không cam lòng hỏi tiếp.

“Linh lực chính là linh lực.” Sớm biết như vậy đừng nói còn hơn.

“Linh lực tu luyện như thế nào?” Biết rõ Lãnh Loan Loan rất không kiên nhẫn, nhưng Tô Viễn Hành vẫn chưa từ bỏ ý định.


“Ngươi…” Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn hắn, người này đang muốn bức cung sao?

“Khụ…”

Khi Lãnh Loan Loan cùng Tô Viễn Hành đang mắt to mắt nhỏ với nhau, nam tử trên giường nặng nề ho một tiếng.

Lãnh Loan Loan xoay người, thấy lông mi thon dài của nam tử run rẩy. Hắn mở mắt! Đôi mắt Hiên Viên Dạ sâu như màn đêm đen tối, ánh mắt Hiên Viên Trù sáng như ngôi sao trên bầu trời, còn đôi mắt Dạ Thần lại thần bí, câu hồn đoạt phách người đối diện. Còn đôi mắt của nam tử này lại hoàn toàn trong sáng, giống như dòng nước suối mát lành, có thể nhìn thấu tâm tư sâu thẳm nhất trong đáy lòng của con người. Cả người hắn toát ra khí chất thanh cao tinh khiết làm người ta không dám lại gần.

Mấy người Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là ai đã làm nam tử thanh cao như thế này bị thương chứ?

“Ngươi tỉnh rồi.”

Lãnh Loan Loan đứng bên cạnh giường, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đôi mắt nàng, mái tóc dài như dải lụa nhẹ lướt theo gió, trên khuôn mặt tinh xảo khảm một đôi mắt xinh đẹp khiến người ta điêu đứng, nàng giống như một vị tiên tử từ thiên đình đáp xuống nhân gian hèn mọn, đẹp đến ngây người.

Nam tử giật mình ngồi dậy, tóc đen dài rủ xuống như nước chảy, trong đôi mắt trong suốt lộ rõ vẻ hoang mang.

“Các ngươi là ai?”

Đôi mắt sâu như rừng xanh in phản chiếu bóng hình của mấy người Lãnh Loan Loan trong đó. Khuôn mặt nữ tử như hoa như họa, tản mác ra một loại khí thế trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống một nàng tiên không nhiễm bụi trần. Nam tử bên cạnh lại thần bí khó lường, tuấn mỹ vô song, nhìn qua liền biết là người phi thường. Mà nam tử trung niên kia, mặc dù không tuấn tú, nhưng có một cỗ khí thế hơi .. quái dị, nhưng cũng không giấu được khí chất tiêu sái.

“Chúng ta là người đã cứu ngươi.” Tô Viễn Hành đánh giá nam tử trước mặt, nha, thật ngoan ngoãn, lúc hôn mê hắn đã rất đẹp trai rồi, không nghĩ tới khi tỉnh lại, cặp mắt trong suốt ấy càng làm hắn tuấn tú hơn. Khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần, có thể chiếu sáng tâm hồn của mọi người.

“Các ngươi đã cứu ta?”


Nam tử chớp mắt, trong thâm tâm còn rất mơ hồ. Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở vết máu rợn người nhiễm trên vạt áo trắng tinh, đôi mắt hiện ra tia lạnh lẽo, hình như hắn đang nhớ tới chuyện lúc trước, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

“Đúng rồi, tiểu tử, ngươi tên gì?”

Tô Viễn Hành thấy nam tử không biểu hiện gì, có chút tò mò. Người này sau khi đối mặt với thần chết còn có thể duy trì thái độ bình tĩnh như vậy, thật sự rất đáng khen.

“Huyễn Phong.” Tên như mộng như ảo, gắn lên người như hắn quả thật là phù hợp.

“Vì sao trên người ngươi có linh lực?” Đôi mắt Lãnh Loan Loan sáng ngời nhìn thẳng vào đôi mắt của Huyễn Phong, nắm bắt từng biến đổi nhỏ trên gương mặt hắn.

Huyễn Phong mở to đôi mắt sâu như rừng thẳm nhìn Lãnh Loan Loan, nữ tử này có thể biết trong cơ thể mình tồn tại linh lực mà không phải là nội lực bình thường, rốt cuộc nàng có thân phận gì vậy? Trên mặt gương mặt tinh xảo xuất hiện sự nghi hoặc rõ ràng.

“Ta là ai không trọng, quan trọng là ngươi là ai?”

Lãnh Loan Loan bình tĩnh đón nhận ánh mắt nghi hoặc của hắn. Trong cơ thể nam tử này và nàng đều có linh lực, như vậy thân phận của hắn nhất định rất thần bí, nàng nhìn không thấu. Vả lại khí chất của hắn lại thanh tao như vậy, nàng vẫn không thể nào đoán được hắn là ai.

“Đúng vậy, ngươi là ai?” Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần cũng mở to hai mắt nhìn Huyễn Phong.

“Ta là một thầy tế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận